Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 70: Tôi không phải ông chú biến thái

Một video khác là video của Vu Hoành Đồ vào bên trong tòa nhà chung cư.
Hết thảy nhìn qua tựa hồ cũng không có bất kỳ thứ gì khác thường, Vu Hoành Đồ ở đại sảnh chung cư đăng ký xong, cũng không lưu lại chút nào, trực tiếp vào thang máy lên lầu.
Tiếp theo là video trong thang máy, thang máy ngừng lại ở tầng hai mươi mốt, cũng không có vấn đề gì.
Video đột nhiên dừng lại sau khi cửa thang máy đóng.
Hành lang các tầng không có lắp đặt camera giám sát, Giang Dược lúc trước lên lầu cũng đã quan sát thấy việc này.
Hiện tại hắn cơ bản có thể xác định, Vu Hoành Đồ đã bị sát hại sau khi tiến vào tòa nhà này, về phần có phải ở tầng hai mươi mốt hay không, Giang Dược khó mà nói.
Nhìn như cậu ta ra khỏi thang máy ở tầng hai mươi mốt, nhưng không ai có thể đảm bảo cậu ta sẽ không thông qua lối đi thoát hiểm để đến những tầng khác.
"Chú Hàn, có video quay lại cảnh cậu ấy ra khỏi tòa nhà không?"
"Không có..."
Chú Hàn đưa ra câu trả lời rất quỷ dị.
Có vào mà không có ra.
Chẳng lẽ đây là vào thế giới âm phủ, người sống đi vào, người chết đi ra?
Dường như chỉ có thể giải thích như vậy.
Lúc Vu Hoành Đồ đi ra, khẳng định không còn là con người bình thường, cho nên camera giám sát vốn dĩ không quay được?
Suy đoán này ngược lại có thể giải thích vì sao camera giám sát ở cổng trường cũng không quay được cảnh cậu ta vào trường.
"Tam Cẩu, chúng ta còn phải đi thêm một chuyến nữa, lần này em nhớ phải lưu tâm thêm một chút. Đừng mải lo nhìn vào ba thứ áp phích anime không có gì bổ béo kia.”
"Anh hai, em không đồng ý với anh! Em có xem áp phích cũng không ảnh hưởng đến việc điều tra của em. Chị ta có phải là quỷ quái biến thành hay không, em liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.”
“Được, lát nữa em nhớ đánh bóng con mắt mà nhìn cho kỹ!”
Giang Dược thật đúng là cũng không tin tà, việc này cũng quá kỳ quặc.
Vu Hoành Đồ rõ ràng ôm chó lên tầng hai mươi mốt, bước tiếp theo cần làm, tất nhiên là giao chó cho chủ nhân, sau đó nhận tiền thưởng, cầm tiền rời đi.
Logic này là hoàn toàn hợp lý.
Không có khả năng có chuyện khác quan trọng hơn thế chứ?
Nhưng rồi người đâu?
Một người sống sờ sờ ra khỏi thang máy, không giải thích được mất tích.
Thời điểm xuất hiện lại, cư nhiên hóa thành xương trắng?
Nhưng căn cứ theo cách nói của cô nàng Lâm Hân Nhiên, ngày hôm qua có hai người nói muốn đến nhà cô, nhưng thực tế cũng không đến.
Tình hình phát triển đến nước này, dường như chỉ còn lại hai khả năng.
Hoặc là Vu Hoành Đồ không đến đổi tiền thưởng.
Hoặc là Lâm Hân Nhiên nói dối.
Leng keng, keng keng.
Giang Dược bấm chuông cửa, không nhanh không chậm, duy trì tiết tấu bình tĩnh.
Dường như không có động tĩnh gì bên trong.
Giang Dược tiếp tục bấm chuông.
Một lát sau, tựa hồ bên trong truyền ra tiếng dép đi lẹp xẹp.
"Ai đó?"
Vẫn là thanh âm quen thuộc, xốp giòn mềm mại đáng yêu.
"Là tôi."
Lâm Hân Nhiên nhìn xuyên qua mắt mèo một chút, trông thấy lại là anh chàng đẹp trai vừa nãy, tim cô bỗng đập loạn nhịp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, có chút do dự trong lòng.
Cánh cửa này, có nên mở hay không?
Dù sao, mình vừa mới tắm rửa xong, không mặc gì trên người, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm a.
Nhưng ai bảo người gõ cửa là anh chàng đẹp trai cơ chứ.
Tuyệt đối không được thất lễ với anh chàng đẹp trai.
Thôi cứ mở đại đi.
Trải qua đấu tranh tâm lý không mấy khó khăn, Lâm Hân Nhiên nhẹ nhàng kéo ra một khe hở, ló ra nửa cái đầu: "Anh bạn trẻ, anh lại tới rồi.”
"Còn có chút việc muốn tìm chị hỏi một chút. Không biết có tiện hay không?”
Cô nàng đối diện cười dí dỏm: "Nếu đổi lại người khác, nhất định là bất tiện. Nhưng còn anh thì cứ vào đi nha.”
Đoạn cô thoải mái mở cửa, rồi nhảy trở lại giường mình, chui cả người vào trong chăn.
Sau đó, cô duỗi ra một cánh tay mềm mại, ném toàn bộ khăn tắm ra khỏi chăn.
Vì vậy, dưới chăn bây giờ là tình trạng chân không.
"Anh bạn trẻ, anh muốn hỏi cái gì thì cứ việc hỏi đi." Cô nở nụ cười hóm hỉnh, giọng điệu và thần thái rất dễ dàng khiến người ta sinh ra ảo tưởng nào đó: anh bạn trẻ, anh muốn chà đạp tôi, xin cứ vui lòng tận hưởng...
Tình cảnh này, Tam Cẩu thật sự có chút không thể rời mắt.
Bất quá dưới ánh mắt uy hiếp của Giang Dược, Tam Cẩu vẫn đành phải đau khổ nhìn xung quanh.
"Em trai ơi, không thể vào phòng tắm đâu nha. Người ta vừa tắm xong, quần áo vẫn còn để trong đó." Cô nàng dễ thương lên tiếng nhắc nhẹ.
Tam Cẩu ngượng ngùng dừng lại, liếc mắt hai lần về phía nhà vệ sinh rồi lùi lại vào phòng khách.
"Hôm qua chị có gặp người trong video này không?" Giang Dược cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản đưa màn hình điện thoại đến trước mắt đối phương.
Sau khi xem một hồi, cô gái tỏ vẻ mơ hồ: "Người này không có chút nào ấn tượng a. Nhưng chú chó trên tay thì nhìn thật có nét giống với Pipi nhà tôi.”
Giang Dược giật mình, chẳng lẽ Vu Hoành Đồ đúng là đã tìm được chó?
Nếu thật sự là thế, cậu ta chỉ cách năm mươi ngàn tiền thưởng đúng một bước nữa thôi a.
Ai mà ngờ được, một bước này, đúng là khoảng cách vĩnh viễn giữa sống và chết?
Giang Dược dứt khoát ngả bài: "Chuyện là vầy, người này hôm qua mất tích ở tòa nhà này, video giám sát cho thấy, lần cuối cùng cậu ta xuất hiện chính là ngay ở tầng hai mươi mốt của chị. Hơn nữa căn cứ vào nguồn tin từ các phía, cậu ta đúng là nhắm tới món tiền thưởng năm mươi ngàn của chị. Chị cũng đã nói trước đó cậu ta từng gọi cho chị đúng không?”
Mỗi khi Giang Dược nói một câu, đôi mắt to của đối phương sẽ chớp chớp một cái. Chớp đến cuối cùng, cô hoàn toàn ngây ra.
"Nhưng mà... tôi phải nhận hàng chục cuộc gọi như thế mỗi ngày. Ai cũng nói đã tìm thấy chó của tôi, có điều đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thấy cả một sợi lông nào của nó.”
Số tiền thưởng lớn như thế, khẳng định sẽ bị những kẻ lừa đảo có ý đồ xấu nhìn chằm chằm, đây là không thể nghi ngờ.
Thấy Giang Dược nhìn mình đăm đăm, cô nàng bắt đầu khẩn trương, cái chăn giống như hơi trượt xuống một chút.
"Anh bạn trẻ, có phải anh hoài nghi tôi là kẻ giết người, đã hủy thi diệt tích nạn nhân hay không?"
Nếu chỉ là một vụ giết người thì đã đỡ biết bao nhiêu. Loại vụ án này, cảnh sát dễ dàng xử lý.
"Hì hì, thú vị đó, tuy rằng còn hơi chút thương tâm nho nhỏ. Nhưng mà, nếu anh bạn trẻ hoài nghi tôi, vậy các anh muốn tìm kiếm như thế nào, xin cứ tùy ý. Người ta sẽ phối hợp tốt.”
Giang Dược gật gật đầu, cũng không khách khí, bắt đầu dốc toàn lực điều tra.
Trần nhà, sàn nhà, đáy giường, tủ quần áo, tất cả các loại góc tối, một chi tiết cũng không bỏ qua.
Bao gồm những tấm áp phích trên tường, tranh sơn dầu treo khung, Giang Dược đều lần lượt lật xem một chút.
Ngay cả nhà vệ sinh mà vừa nãy cô gái có bảo Tam Cẩu không thể vào, Giang Dược cũng không thèm quan tâm phi lễ, đều cẩn thận kiểm tra một phen.
Đương nhiên, Giang Dược đi vào, chị gái người ta cũng chỉ cười hì hì, hoàn toàn không ngại.
Ưu thế đẹp trai một lần nữa được biểu hiện một cách hoàn hảo.
Đáng tiếc !
Vẫn không thu hoạch được gì.
"Đây! Đây là giấy tờ tùy thân của người ta, mời anh xem qua." Cô nàng thò tay ra khỏi chăn, lấy ví của mình, moi ra đủ loại giấy tờ tùy thân.
Bởi vì biên độ động tác có chút lớn, dẫn đến âm thầm tiết lộ một chút da thịt trong chăn.
Giấy tờ tùy thân gì đó, Giang Dược tự nhiên không cần phải điều tra. Đây cũng không phải là vụ án thông thường của cảnh sát.
Hơn nữa, nếu thật sự là yêu ma quấy phá, giấy tờ tùy thân gì đó, quá dễ dàng giả mạo.
"Anh bạn trẻ, nếu... nếu cần thiết, anh cũng có thể kiểm tra dưới chăn.”
Giang Dược có chút lúng túng, kiểm tra dưới chăn? Không đến mức vậy chứ?
Trong chăn, chị vẫn còn để trần đó a?
Tôi tới để đánh quái, không phải là ông chú biến thái tới kiểm tra thân thể người khác.
Hai anh em liếc nhau một cái, hiển nhiên đều không có thu hoạch gì.
Có vẻ như thật sự đã oan uổng người ta?
Chẳng lẽ Vu Hoành Đồ thật sự không tới nơi này?
Nếu không, với năng lực ngụy trang mà ngay cả hai anh em bọn họ cũng không khám phá ra được này, toàn bộ Tinh Thành, còn có ai cản được chị ta?
Năng lực ngụy trang đáng sợ như thế, muốn đối phó hai anh em bọn họ, chỉ sợ là dễ như trở bàn tay chứ?
"Xin lỗi, có lẽ chúng tôi thật sự đã nhầm lẫn."
Xác định chị gái đáng yêu này không có vấn đề gì, Giang Dược tỏ vẻ áy náy. Hành động tìm kiếm vừa rồi của bọn họ kỳ thật là có chút mạo phạm.
"Không sao, nếu anh bạn trẻ còn có nghi vấn gì, hoan nghênh anh đến bất cứ lúc nào." Lúc này cô không mặc quần áo, thật sự không có cách nào tiễn hai người ra cửa.
Giang Dược biết điều đóng cửa lại giúp cô.
Hắn cảm giác như bị chơi khăm.
Hai lần đến tận cửa mà chả tìm được tí manh mối gì.
"Anh hai, liệu có khi nào người trong video kia căn bản không phải là bạn học của anh hay không? Ai đó cố tình giả vờ là bạn cùng lớp với anh, để tạo nghe nhìn lẫn lộn? Không phải là những Kẻ sao chép chúng ta săn lùng gần đây đấy chứ?”
Lúc thì Quỷ ăn tuổi, lúc thì Kẻ sao chép.
Phạm vi động não của Tam Cẩu hơi lớn a, nhưng Giang Dược luôn cảm thấy, việc này không giống như do những Kẻ sao chép gây ra.
Nếu như là Kẻ sao chép giả trang Vu Hoành Đồ mò tới nơi này, đối tượng xuống tay hẳn là chị gái lúc nãy.
Bị Kẻ sao chép theo dõi, không lý nào vẫn còn sống khỏe thế kia.
Nếu như chị ta cũng là Kẻ sao chép giả trang, vậy bọn hắn liên tục hai lần quan sát cự ly gần như thế, không có khả năng không nhìn ra một chút sơ hở nào.
Tuy Tam Cẩu nhìn Kẻ sao chép không được trực quan như nhìn đám hung linh quỷ quái kia, nhưng chung quy vẫn có chút dấu hiệu. Căn cứ theo lời Tam Cẩu, trên người Kẻ sao chép có một luồng âm khí nhàn nhạt.
Mà rõ ràng trên người vị chủ chó này không có loại hơi thở đó.
Hơn nữa, nếu như là Kẻ sao chép giả trang, vậy cũng phải là giả trang trai đẹp để hấp dẫn mấy cô nàng háo sắc tới cửa, mà không phải đóng giả chị gái đáng yêu hấp dẫn nam thanh niên như vậy.
Điều này có thể thấy được qua việc những Kẻ sao chép chỉ ra tay với những người phụ nữ trẻ.
Hơn nữa, trước mắt vị trí của tất cả Kẻ sao chép đều đã bị trưởng ban La khóa chặt. Tòa chung cư này rõ ràng không nằm trong số đó.
Tình hình trở nên khó bề phân biệt.
Tâm trạng của hai anh em rõ ràng có chút sa sút.
Rõ ràng manh mối chỉ thẳng tòa nhà này, chỉ thẳng lên tầng hai mươi mốt, tại sao vừa ra khỏi thang máy, manh mối thật giống như bị cắt ngang một cách lãng xẹt?
Hai người buồn bực bấm nút gọi thang máy.
Tòa nhà có nhiều tầng, mỗi tầng có nhiều căn hộ, vì vậy có tới sáu chiếc thang máy.
Mặc dù vậy, để chờ thang máy, cũng cần rất nhiều thời gian.
Một phút sau, thang máy lên tầng hai mươi mốt, hai anh em đi vào thang máy, nhấn nút tầng trệt.
Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, đột nhiên có một bàn tay thò vào từ bên ngoài, chặn lại cánh cửa thang máy sắp đóng lại.
Một bóng người chen vào thang máy, giống như không nhìn thấy hai người Giang Dược, dựa mình vào bên tay vịn thang máy.
Người này ước chừng hơi hai mươi tuổi, bước chân lắc lư, nhìn giống như uống rượu say, một tay nắm tay vịn thang máy, một tay xách ba lô.
Chỉ là, hai anh em lại không hề ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, ngược lại có một thứ mùi kỳ kỳ quái quái.
Loại mùi này, dăm ba câu cũng không biết nên hình dung thế nào, chỉ biết là nó tỏ ra cực kỳ quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận