Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 76: Cặp vợ chồng quái đản

Bọn họ đi vào trong, dần dần tiếp cận khu vực trung tâm của trấn nhỏ, khói lửa tựa hồ lại gia tăng mấy phần.
Có lẽ là bởi vì đang giữa trưa, mặc dù hầu hết cửa hàng trên đường phố đều mở cửa, nhưng không thể nhìn thấy bất kỳ hoạt động kinh doanh nào. Người đi dạo trên đường phố cũng ít đến đáng thương.
Cứ như vậy, Giang Dược và Hàn Dực Minh xuất hiện, cho dù chú Hàn đang loay hoay với một cái máy ảnh DSL, giả vờ là khách du lịch đi ngang qua trấn nhỏ, vẫn có vẻ hơi đột ngột.
Đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, chú Hàn đột nhiên nói: "Tôi đi mua một gói thuốc lá."
Mua một bao Hướng Dương hai mươi tệ, chú Hàn cũng không quét mã, mà đưa tờ mệnh giá năm mươi đồng.
Chủ cửa hàng là một bà lão, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc ít nhất bạc chín phần, hành động có vẻ rất chậm chạp, chậm rãi thu tiền đặt vào ngăn kéo.
Hàn Dực Minh đợi một hồi, không nhịn được nhắc nhở: "Bà ơi, cháu vừa đưa bà năm mươi tệ, bà nên thối lại cho cháu ba mươi.”
"À à, thối tiền..." Bà lão vụng về gật đầu, kéo ngăn kéo đựng tiền ra, lật qua lật lại, tìm nửa ngày, cũng không tìm được đủ số.
"Bà ơi, không đủ tiền thối thì thôi. Cháu sẽ lấy thêm một gói Hướng Dương. Còn lại mười tệ, cháu lấy hai cái bật lửa, vậy được chứ?”
"À, được, được chứ, được chứ." Bà lão nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra mấy cái răng vàng thưa thớt, khiến người ta nhìn có chút mơ hồ, không biết bà ấy hồ đồ thật, hay là giả hồ đồ.
Hàn Dực Minh vốn đang định mượn cớ mua thuốc lá để hỏi thăm tình huống trong trấn một chút, nhưng giờ xem ra là không thể trông cậy vào.
May mắn là trước đó họ đã phân công rõ ràng.
Tổ nào muốn theo dõi ai, đại khái ở vị trí nào, đã sớm làm tốt bài tập về nhà.
Mục tiêu mà chú Hàn và Giang Dược phụ trách, không nằm trên trục đường chính của thị trấn, mà là ở trong một con hẻm nhỏ, cũng không tính khó tìm.
Không thể không nói, diễn xuất của chú Hàn có lẽ không đến nơi đến chốn, nhưng lại rất cố gắng, máy ảnh trong tay chụp hết phía đông rồi lại chụp sang phía tây, ngược lại trông cũng ra dáng khách du lịch.
Con hẻm được lát bằng đá xanh, có chút cảm giác tang thương của năm tháng, nền tường hai bên ngõ, bởi vì không đủ ánh nắng mặt trời, đã mọc một lớp rêu màu xanh lá cây nhàn nhạt, khiến ngõ nhỏ thêm vài phần cảm giác cổ xưa cũ nát.
Vẫn là quá yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy đây không giống như một thị trấn, ngược lại giống như một thôn núi sắp sửa giải tán.
"Tổ 3 đã vào chỗ!"
" Tổ 5 đã vào chỗ!"
" Tổ 8 đã vào chỗ!"
Trong nhóm chat, các tổ trong đoàn xe do Hàn Dực Minh dẫn đầu nhao nhao nhắn tin đã vào chỗ.
Chẳng bao lâu sau, tất cả các nhóm tham gia vào hành động của đội ngũ Hàn Dực Minh đã vào chỗ toàn bộ.
Hàn Dực Minh ở trong nhóm gọi trưởng ban La một chút, nhưng cũng không có ai phía bên đó đáp lại.
"Cậu Giang, cậu vào đội của tôi quả là sự lựa chọn anh minh. Không chừng trưởng ban La bọn họ lúc này vẫn còn đang lượn tròn quanh núi Đại Kim!”
Mặc dù hiện tại Hàn Dực Minh là phụ tá của trưởng ban La, nhưng sâu trong nội tâm ông vẫn thích so đấu với trưởng ban La.
Dựa theo lộ trình bình thường, trưởng ban La bọn họ đã sớm đến. Vậy mà tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, khẳng định là đã bị chậm trễ nửa đường.
"Quỷ đả tường ở núi Đại Kim lợi hại dữ vậy sao? Đôi mắt âm dương trời ban của Tam Cẩu đều không nhìn ra sơ hở? "Giang Dược ít nhiều có chút kinh ngạc.
Xem ra, đôi mắt âm dương trời ban cũng có hạn chế.
Ngẫm lại cũng phải, nếu chỉ dựa vào một đôi mắt âm dương là có thể nhìn thấu hết thảy, những hung linh mạnh mẽ kia còn làm ăn được gì nữa?
So với việc lo lắng trưởng ban La bọn họ đến nơi chưa, Giang Dược ngược lại càng lo lắng an nguy của Tam Cẩu. Tuy rằng Tam Cẩu có quầng sáng Bách Tà Bất Xâm hộ thể, nhưng Giang Dược vẫn khó tránh khỏi có chút bận tâm.
"Chú Hàn, mọi người đều đã vào vị trí. Không phải đã nói ai đến trước thì động thủ trước sao? Chẳng lẽ chú còn phải chờ trưởng ban La đến mới dám ra tay?”
Giang Dược muốn sớm giải quyết công việc ở thị trấn, để còn tranh thủ thời gian đi núi Đại Kim xem rõ ngọn ngành.
Hắn tất nhiên là lo lắng Kẻ sao chép hay hung linh gây hại nhân gian, nhưng trên tất cả, điều hắn bận tâm nhất vẫn là an nguy của người nhà hắn.
Hàn Dực Minh nhìn đồng hồ, đã gần một giờ chiều, chờ tiếp, ai biết khi nào bọn trưởng ban La mới có thể vào vị trí?
Trầm ngâm một lát, Hàn Dực Minh hạ lệnh: "Các tổ chú ý, các tổ chú ý, tập trung mục tiêu, lập tức động thủ. Tôi nhắc lại nguyên tắc hành động: một, không bao giờ được để cá lọt lưới; hai, cố gắng không làm ảnh hưởng đến bà con chòm xóm; ba, nếu có kháng cự, có thể đánh trả không giới hạn, bao gồm cả giết chết!”
Những điều luật này, trên thực tế đã được nhấn mạnh nhiều lần trước khi khởi hành.
Sức chiến đấu của Kẻ sao chép, nhìn chung đều rất mạnh mẽ, nếu gặp phải sự kháng cự ngoan cố, phải có sẵn kế hoạch ứng phó.
"Hành động!"
Sau khi mệnh lệnh được ban bố, Hàn Dực Minh và Giang Dược đến gần một gia đình, bắt đầu đập cửa.
Mục tiêu của bọn họ là chủ hộ gia đình này, tư liệu rõ ràng cho thấy, người tên Vương Phúc Tài này từng có mặt trên chuyến xe ca kia!
Gõ vài lần, có một người phụ nữ ước chừng bốn năm mươi tuổi bước ra khỏi nhà, mặt ủ mày chau hỏi: "Tìm ai?"
Vẻ mặt của người phụ nữ ngây dại, khiến người ta có cảm giác như người mộng du, cả người không có chút tinh khí thần nào, tựa hồ đã thức ba ngày ba đêm không ngủ.
“Cho hỏi có phải nhà của Vương Phúc Tài không?”
Người phụ nữ ồ một tiếng, giống như gật đầu.
"Chào chị, chúng tôi có thể vào nhà nói chuyện được không?" Hàn Dực Minh tỏ vẻ trung hậu, tạo ra một loại cảm giác vô hại với người khác. Hơn nữa gương mặt đẹp trai của Giang Dược cũng khiến người ta rất khó sinh ra liên tưởng đến người xấu.
Cửa sắt được kéo ra từ chính giữa, phát lên tiếng kêu ọp ẹp.
Giữa trưa, tiếng vang này có hơi chút chói tai.
"Chị cho hỏi Vương Phúc Tài có nhà không?"
Gương mặt chết lặng của người phụ nữ vẫn như cũ không có biểu tình gì, chỉ là đờ đẫn gật đầu, chỉ lên trên lầu, ý bảo Vương Phúc Tài ở trên đó.
Hàn Dực Minh và Giang Dược liếc nhau, đều cảm thấy người phụ nữ này có chút quái lạ.
Chính xác mà nói, từ khi tiến vào thị trấn, chưa từng thấy qua mấy người bình thường, ai nấy đều tiếc lời như vàng.
"Cậu Giang, cậu chờ ở dưới, để tôi lên xem một chút." Chú Hàn vẫn luôn vững vàng như trước.
"Cẩn thận một chút." Giang Dược cũng không cự tuyệt, chỉ nhắc nhở một câu. Hắn đồng dạng cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở đâu, hắn lại không nói ra được.
Ngẩng đầu nhìn, người phụ nữ kia không đi theo lên lầu, mà mở to hai mắt, nhìn chằm chằm dò xét Giang Dược. Tròng mắt thật giống như bị trúng bùa, không hề động đậy chút nào.
Cái loại thần thái này quỷ dị không nói nên lời, thật giống như một người bị khiếm khuyết về mặt trí óc, chỉ biết nhìn chằm chằm vào thứ mình cảm thấy hứng thú, còn lộ ra vẻ mặt quỷ dị khiến người khác sởn tóc gáy cả lên.
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, cực kỳ không tốt.
“Chào cô, cô là gì của Vương Phúc Tài ạ?”
"Vợ."
"Nhà cô có bao nhiêu người?" Giang Dược thật sự không tìm được đề tài gì, đành phải tán gẫu.
Nói chuyện phiếm căn bản không phải là ý định ban đầu của hắn, hắn chỉ muốn mượn trò chuyện xem có thể phân tán lực chú ý của đối phương hay không, ít nhất đừng dùng ánh mắt kỳ quái như vậy dò xét hắn.
"Không có ai hết." Người phụ nữ nhếch miệng cười, trên mặt tràn đầy nụ cười quỷ dị mà loại trẻ đần độn mới có.
Cho dù Giang Dược sớm đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, biết đầu óc đối phương khẳng định có bệnh, nhưng đáp án này vẫn khiến da đầu hắn tê dại.
Không có ai hết?
Câu trả lời này là có ý gì?
Cô không phải là người sao? Vương Phúc Tài trên lầu không phải người sao?
Không hiểu tại sao, Giang Dược nhất thời cảm thấy lạnh lẽo sau gáy, tựa hồ có một luồng gió lạnh thổi qua phía sau lưng, lại giống như có một bàn tay lạnh băng sờ vào gáy mình.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trên lầu vang lên một tràng quát mắng kịch liệt.
"Anh là ai? Anh tính làm gì đấy?”
Tiếng kêu la này, chẳng những kinh động Giang Dược, cũng kinh động người phụ nữ kia. Đột nhiên, người phụ nữ kia kêu ầm lên, cả người giống như bị kích thích gì đó, phát cuồng chạy vào phòng trong.
Giang Dược cũng không thèm để ý đến người phụ nữ đó, bà ta không phải là mục tiêu của chuyến đi này. Vương Phúc Tài trên lầu mới là mục tiêu của họ.
Giang Dược nhảy bước hai bước ba chạy lên lầu.
Vừa đến gần cửa, hắn nhìn thấy một màn quỷ dị. Một người đàn ông gầy gò nằm trên một chiếc giường cũ kỹ và rách nát. Hàn Dực Minh còng tay mình với cánh tay gầy gò của người đàn ông này lại với nhau, đang chuẩn bị kéo ông ta xuống giường.
Người đàn ông la hét tê tâm liệt phế, liều mạng chống cự.
"Không cần giả vờ, ngươi biết ngươi là ai, chúng ta cũng biết ngươi là ai." Hàn Dực Minh lạnh lùng nói.
Ông làm điều tra hình sự bao nhiêu năm, chút bản lĩnh nhận người này vẫn có. Người này chính là Vương Phúc Tài, tuyệt đối sẽ không có sai. Cho dù đối phương trở nên gầy gò khác với trong hình, nhìn như bị liệt phải nằm giường, nhưng cũng không mê hoặc được Hàn Dực Minh ông.
Ông cảm thấy đây chỉ là chiêu trò che mắt người khác của Kẻ sao chép mà thôi. Ông đã chứng kiến thủ đoạn của Kẻ sao chép rất nhiều lần. Biến hóa người khác đều hoàn thành trong nháy mắt, trở nên gầy đi hay bại liệt lại có việc gì khó?
Đúng lúc này, người phụ nữ dưới lầu kia lại gào lên như quỷ kêu, chạy ra từ trong phòng dưới tầng trệt, trên tay cầm một con dao phay, hai mắt đỏ bừng xông lên lầu, vừa xông vừa dùng sức chém dao phay vào lan can kim loại của cầu thang.
Va chạm giữa dao phay và kim loại khiến tia lửa văng tung tóe khắp nơi, âm thanh cực kỳ nhói tim.
Giang Dược quả thực nhìn choáng váng.
Đầu óc người phụ nữ này khẳng định là có vấn đề nặng, hắn lại không ngờ bà ta vẫn còn biết cầm dao phay để bảo vệ ông chồng nhà mình?
Tuy rằng một thanh dao phay không có khả năng tạo thành uy hiếp bao nhiêu với bọn hắn, nhưng một màn này nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Có lẽ tiếng la hét của Vương Phúc Tài kinh động đến hàng xóm trong hẻm, hoặc có lẽ tiếng thét chói tai của người vợ ngốc kia kinh động đến những người khác, sân nhà vốn vắng vẻ, bỗng dưng không biết từ đâu chui ra một đống người.
Trong chốc lát đã xuất hiện thêm chục người xem náo nhiệt, đứng ở trong sân chỉ trỏ lên lầu.
Hiển nhiên, những người này đều mang đầy địch ý và đề phòng đối với hai vị khách không mời mà đến.
“Các người là ai?”
"Bắt nạt người bị liệt giường có gì hay chứ?"
"Đúng vậy, hãy nhìn bà vợ ngốc nghếch nhà anh ta tức giận đến mức phải cầm vũ khí kìa."
"Các người chớ khi dễ người như vậy a. Rốt cuộc là có chuyện gì, có thể nói rõ ràng hay không? Người thành thật như Vương Phúc Tài lẽ nào lại đi gây với các người?”
"Không nhầm đấy chứ? Vương Phúc Tài đã nằm liệt giường mấy năm rồi, còn có thể gây chuyện gì?”
Những người hàng xóm dường như cảm thấy bất bình, lên tiếng chỉ trích hai người Giang Dược.
Vương Phúc Tài đã nằm liệt giường mấy năm rồi?
Làm sao lại có chuyện đó?
Những người hàng xóm này coi như bất bình thì cũng không thể ăn nói trái lương tâm vậy chứ? Vương Phúc Tài làm sao có thể bị liệt mấy năm?
Nếu hắn bị liệt mấy năm, tiết Thanh minh làm sao còn có thể ngồi xe ca được?
Hàn Dực Minh lạnh lùng nói: "Các anh đều là hàng xóm của Vương Phúc Tài? Hiểu anh ta được bao nhiêu? Anh ta bị liệt nằm trên giường bao nhiêu năm? Vậy Vương Phúc Tài ngồi xe ca đến Tinh Thành vào tiết Thanh minh lần trước là ai? Tư liệu cho thấy, sau khi xe ca được giải cứu, Vương Phúc Tài chỉ bị thương nhẹ, hôm đó đã tự mình về nhà. Đây có phải là người bị liệt nhiều năm trong miệng các anh không?”
"Không thể nào! Anh là cảnh sát phải không? Vương Phúc Tài bị liệt bốn năm năm, một mực nằm vẫn nằm trên lầu quanh năm suốt tháng, rất ít khi xuống lầu. Đi Tinh Thành? Ai mà tin chứ?”
"Ha ha ha, quả thực là trò đùa. Vương Phúc Tài còn có thể tự mình đi Tinh Thành?”
"Còn đi xe ca nữa? Hoàn toàn là nói nhảm!”
"Tôi nói hai người các anh rốt cuộc là ai? Vương Phúc Tài mấy năm trước làm việc bị thương thắt lưng, nửa người dưới hoàn toàn tê liệt. Mấy năm nay vẫn nhờ có bà vợ ngốc nhà anh ta hầu hạ, sao có thể đi Tinh Thành?"
"Lố bịch! Anh nói chuyện giống như vu khống một người mù nhìn trộm phụ nữ tắm!”
Một hai người nói như vậy, có lẽ có thể coi là nói dối.
Nhưng khi một đám người đều thề son sắt, đồng thanh nói như vậy, cho dù là ý chí Hàn Dực Minh kiên định đến mấy, cũng không tránh khỏi có chút dao động.
Chẳng lẽ thật bị nhầm lẫn ở khâu nào đấy?
Vấn đề là, tất cả mọi khâu đều đã được thông qua tầng tầng lớp lớp suy diễn, hoàn toàn không có khiếm khuyết, cuối cùng là khâu nào sai?
Sai lầm trong danh sách xe ca? Vương Phúc Tài này thật không có mặt trên chuyến xe ca đó hay sao?
Theo lý thuyết, loại sai lầm cấp thấp này hoàn toàn không thể xảy ra.
Việc thống kê thông tin cá nhân từng đi xe ca là công việc không thể đơn giản hơn được, làm thế nào có thể sai chứ?
Trừ phi có người cố ý báo tin giả, nhưng cũng không đúng a!
Tất cả đều có giấy tờ tùy thân lúc đăng ký. Giả mạo việc này dường như cũng chẳng để làm gì a?
Nếu Vương Phúc Tài này không ở trên chiếc xe ca đó, vậy Vương Phúc Tài trên xe là ai?
Ai đã điền thông tin của Vương Phúc Tài?
Điền thông tin của Vương Phúc Tài đê làm gì?
Hàn Dực Minh bỗng nhiên cảm thấy có chút cưỡi hổ khó xuống.
Thế cục vốn tưởng không còn gì hồi hộp nữa, nào ngờ lại bắt đầu trở nên quái dị khó giải.
Chẳng lẽ những hàng xóm láng giềng đầy căm phẫn này đều là Kẻ sao chép? Đều là tới hỗ trợ Vương Phúc Tài?
Bạn cần đăng nhập để bình luận