Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 79: Pháp luật xử được quỷ sao?
Không chỉ riêng gia súc gia cầm trong nhà, càng ngày càng có nhiều động vật không ngừng tuôn ra từ đường lớn, đường nhỏ, bờ ruộng, đủ loại ngóc ngách.
Ban ngày chuột vốn dĩ rất ít khi xuất hiện, nay cũng chạy khắp nơi trên ruộng đồng, nhìn qua giống như bị thứ kinh khủng nào đó đe dọa, chạy nháo nhào hết cả lên.
Xì xì xì!
Từng con rắn với đủ màu sắc khác nhau, cũng không biết từ đâu chui ra, nhanh chóng trườn theo hình rắn trên đường, ngẩng đầu thè lưỡi ra thụt lưỡi vào, phát ra tiếng rít đe dọa, giống như đang cảnh cáo những loài vật khác không nên ngăn cản chúng.
Bình thường ếch xanh vốn coi rắn là thiên địch, cũng chui ra khỏi đồng ruộng, thi nhau nhảy liên tiếp, cực kỳ hoành tráng.
Phần phật...
Giữa không trung, một làn gió màu đen lướt nhanh qua, hóa ra là một đám quạ đen hoảng sợ liều mạng vỗ cánh, dường như cũng đang bị uy hiếp trí mạng nào đó, tràn ngập sợ hãi bất an.
Tất cả loài vật, bao gồm chim muông bay trên bầu trời, thú vật sống trên cạn, đến cả cá bơi trong nước, hoàn toàn là cùng một phản ứng, đều chạy cùng một hướng, dường như đang trốn tránh một nỗi sợ hãi không tên nào đó.
"Cậu Giang, không lẽ sắp sửa động đất rồi sao?"
Nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt này, ý nghĩ đầu tiên của Hàn Dực Minh là động đất.
Người ta nói bình thường khi sắp xảy ra động đất, phản ứng của các loài động vật sẽ rất phóng đại. Bởi vì động vật có trực giác bản năng sinh tồn cực mạnh, tốt hơn con người nhiều.
Một khi tất cả động vật xuất hiện các loại biểu hiện kỳ lạ, rất có thể là báo hiệu cho một trận động đất sắp xảy ra.
Động đất thật sao?
Giang Dược nửa tin nửa ngờ.
Nếu cách đây một tháng trước, lúc thế giới vẫn còn hoạt động bình thường, tình huống này bảo là động đất, hoàn toàn hợp lý.
Còn bây giờ?
Giang Dược không cảm thấy động đất có thể gây ra hoảng loạn đến mức này.
Xuất hiện nhiều gia súc gia cầm như vậy, có nghĩa là bọn hắn đã cách khu dân cư tụ tập không còn xa.
Quả nhiên, rẽ vào một con đường, bọn hắn đã trông thấy nhà cửa xuất hiện ven hai bên đường. Càng đi vào trong, nhà cửa cũng càng dày đặc.
Xa xa là một thôn trang, hai người tựa hồ nghe thấy có người đang lớn tiếng quát to.
Khi đến gần, bọn hắn trông thấy một lão nông đội nón lá, dắt theo một sợi dây thừng buộc trâu, đang gào thét với một con trâu lớn.
Tay kia của ông lão đang cầm gậy trúc, không ngừng văng nước miếng lên người con trâu, vừa đánh vừa mắng.
Nhìn tư thế của ông lão, hẳn là định dắt trâu về chuồng, nhưng con trâu này hết lần này tới lần khác lại dở chứng, có kéo thế nào cũng không chịu vào.
“Này thì không chịu vào, này thì lì như trâu!”
Thẳng đến khi Giang Dược và Hàn Dực Minh tới gần, lão nông kia mới dừng lại, ánh mắt có chút đề phòng đánh giá hai người.
“Chào ông, có chuyện gì xảy ra với con trâu này vậy?”
"Chuyện gì hả? Nó muốn tạo phản chứ gì nữa. Trước giờ nó vẫn làm việc chăm chỉ, chẳng hiểu sao mấy hôm nay không những không làm việc mà còn luôn muốn chạy ra ngoài. Lão thấy chắc là nó thiếu bị ăn đòn.”
"Ông ơi, cháu thấy nơi đây hình như không được ổn lắm. Ông thử nhìn ra đường xem, chuột ếch chạy đầy đường, có phải sắp xảy ra chuyện gì hay không?”
"Có thể có chuyện gì chứ? Mấy hôm rầy đều thế. Có người nói sắp động đất, mà đã qua vài ngày cũng không thấy chấn động gì. Chỉ toàn biết hù người khác là giỏi.”
Giang Dược và Hàn Dực Minh lập tức quay sang nhìn nhau.
Tâm thái của ông lão này không ngờ vẫn còn tốt như vậy?
"Ông ơi, nếu động đất xảy ra thật, ông không sợ sao?” Giang Dược không nhịn được hỏi.
"Sợ cái búa! Ai sống trên đời mà chả phải chết. Lão đây đã bảy mươi chín tuổi, con gái đều đã thành gia lập thất ở bên ngoài, muốn chết hay sống, cũng chỉ có mỗi bộ xương già này thôi.”
Quả nhiên là một ông lão tốt tính.
Hàn Dực Minh đưa một điếu thuốc: "Vẫn là tâm tính của ông tốt nhất.”
"Mấy chú nói gì mà lão nghe không hiểu. Cái gì gọi là tâm tính tốt? Tâm tính là cái gì? Nói đến trồng hoa màu, mười dặm tám xã quanh đây, thật đúng là không ai dám nói có thể bằng được lão.”
"Tâm tính tốt là khen ông sống tích cực, sống thoải mái đấy ạ!"
Ông lão vui vẻ châm thuốc, khoan khoái rít một cái.
“Lão thấy các chú không giống người địa phương cho lắm?"
"Dạ vâng, chúng cháu đến thị trấn thăm thân thích."
"Còn thân thích gì nữa? Mấy ngày nay, người trong trấn ước gì thoát được ra ngoài, nào còn có người đến trấn thăm thân thích?”
"Ủa ông, ông nói vậy là sao? Chuyện gì đã xảy ra với thị trấn?”
"Có án mạng a, trước kia là mỗi ngày một vụ, về sau, mỗi ngày mất tích mấy người. Mấy chú nghĩ xem ai mà chịu được, chỉ cần có chỗ để đi, tất cả đều đi hết.”
Lão nông bỗng nhiên đánh giá Hàn Dực Minh từ trên xuống dưới: "Lão trông chú có vẻ giống với người của chính quyền. Có phải cấp trên phái chú tới điều tra vụ án không?”
Người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Ông lão này nhìn như cả đời chỉ ở nông thôn trồng hoa màu, nhưng ánh mắt lại còn rất chuẩn.
Không đợi Hàn Dực Minh mở miệng, sắc mặt lão nông bỗng nhiên ngưng trọng, hạ giọng nói: "Hút của chú một điếu thuốc, lão đây tặng chú một câu.”
"Dạ ông nói đi ạ."
"Nếu không muốn chết thì mau chạy đi, càng sớm càng tốt."
Giọng ông lão nghiêm túc, không hề trông giống như là đang nói giỡn chút nào.
“Ông ơi, sao ông lại nói vậy?”
"Sao với chả trăng gì, các chú hỏi lắm thế. Tóm lại chính là như vậy, không muốn chết thì chạy mau. Trấn Vân Khê hiện tại chính là điện Diêm La, ai đi vào đều sẽ chết.”
"Kinh khủng vậy ư? Có còn xem luật pháp ra gì không?”
Bắp thịt trên mặt lão nông run rẩy, phảng phất nhớ tới chuyện kinh khủng gì đó, gợi lên một số hồi ức khủng bố, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi mà đáng lẽ không nên có ở cái tuổi này.
"Luật pháp. Ha ha, Luật pháp... luật pháp xử được con người, nhưng xử được ma quỷ sao?” Lão nông lẩm bẩm nói.
"Quỷ? Ông ơi, ý ông là trấn Vân Khê bị ma ám?”
Sắc mặt lão nông đột nhiên đại biến, ông chợt lắc đầu: "Lão chưa nói gì hết, lão cũng không nói bị ma ám. Các chú đi mau, đi mau..."
Ông lão vừa nói vừa vung gậy trúc, không ngừng vung về phía hai người, rõ ràng là muốn đuổi khách.
Hàn Dực Minh còn muốn tiến lên ổn định đối phương, nhưng Giang Dược lại túm lấy tay áo ông lại.
"Quên đi, mau tìm người khác hỏi một chút."
Giang Dược quá hiểu rõ tính cách mấy ông lão thôn quê này, một khi đã nhận định điều gì thì sẽ không thay đổi, phải nói là còn lì hơn cả trâu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhà nào cũng đều đóng cửa cài then, không một bóng người.
Phía sau, lão nông thở phì phò vung gậy trúc, không ngừng đánh vào lưng trâu, miệng mắng liên tục: "Này thì không nghe lời, này thì không nghe lời.”
Cũng không biết ông lão đang dạy trâu, hay là chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Cái thôn trang nhỏ này nằm ở ngoại ô trấn, hộ nông dân không nhiều lắm, chỉ có không tới hai mươi hộ, hơn phân nửa đều đóng cửa cài then.
Những nhà không khóa cửa, cơ bản đều chỉ có ông già bà cả lớn tuổi ở nhà. Bọn họ là những người cực kỳ cố chấp, sống cả đời cũng chỉ muốn giữ vững chút gia nghiệp của mình.
Hàn Dực Minh hiển nhiên có chút kinh ngạc về việc này: "Cậu Giang, nghe khẩu khí của ông lão vừa rồi, hiển nhiên là biết có nguy hiểm, nhưng tại sao ông ấy lại không chịu rời đi?”
Đây có lẽ là sự khác biệt nhận thức giữa người ở thành thị và người ở nông thôn.
Tuy Giang Dược xem như người Tinh Thành, nhưng căn cơ vẫn ở Bàn Thạch Lĩnh, cho nên hắn cũng có hiểu biết nhất định đối với dân quê.
Ở nông thôn, chuyện này cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Hàng năm, chỉ cần có nguy cơ xảy ra nạn lũ lụt hay sạt lở đất, chính quyền đều sẽ sớm khuyên dân làng sơ tán trước. Những người trẻ tuổi cơ bản đều nghe theo lời khuyên, nhưng lại có một bộ phận người cao tuổi cố chấp đến kỳ lạ, tuyệt đối không chịu chuyển nhà. Theo lời của họ, dù có chết cũng phải chết trong nhà tổ của mình.
Đương nhiên, những chuyện này hiển nhiên là có chút xa lạ đối với người từ nhỏ đã sinh sống ở thành thị như Hàn Dực Minh.
Giang Dược cũng không có ý định giải thích, mà đi về phía một căn nhà chỉ khép cửa có một nửa.
Nào ngờ, chờ bọn họ đến gần, cánh cửa vốn khép hờ một nửa kia đột nhiên rầm một tiếng đóng lại.
Ở nông thôn, kiểu cửa hai cánh cổ xưa này, cho dù có đóng thật chặt thì vẫn để lại một chút khe hở ngay chính giữa.
Cách khe hở, một bà lão tóc hoa râm, hàm răng gần như rụng hết, tựa hồ đang ra dấu với bọn hắn, ý bảo bọn hắn nhanh chóng rời đi.
Bà lão này thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn ông lão vừa nãy một chút, chỉ sợ phải hơn tám mươi tuổi. Nhìn thân hình của bà, thắt lưng đều còng gần chín mươi độ, lộ ra tuổi già sức yếu, gió thổi có thể ngã xuống.
Nhưng thông qua khe cửa, Giang Dược vẫn nhìn thấy ánh mắt đục ngầu của bà lão ẩn chứa vẻ sợ hãi nồng đậm, phảng phất như không đóng cửa, sẽ có tai nạn thật lớn giáng xuống.
Mặc dù vậy, bà lão vẫn có lòng tốt ra hiệu với bọn họ mau chóng rời đi!
Toàn bộ quá trình, không có ngôn ngữ, không có giao tiếp, Giang Dược lại rõ ràng bắt được thiện ý của bà.
Bọn họ...
Rốt cuộc đang sợ cái gì?
Vừa rồi ông lão kia lỡ lời, nói luật pháp xử được con người, nhưng không xử được quỷ. Là bởi vì nhất thời xúc động, miệng không lựa lời, miêu tả người xấu thành quỷ, hay là nói, trấn Vân Khê thật sự bị ma ám?
Sống đến ngần tuổi này, theo lý thuyết án giết người tầm thường tuyệt đối không thể khiến ông lão phẫn nộ đến thế. Dù sao những người ở độ tuổi này tự khắc sẽ xem nhẹ rất nhiều thứ so với người trẻ tuổi.
Một loạt phản ứng sau đó của ông lão rõ ràng là đang muốn che giấu cái gì, để lấp liếm cho việc ông lỡ lời trước đó!
Quỷ dị...
Còn chưa tới trấn Vân Khê, tình hình đã trở nên quỷ dị đến thế.
Thôn trang bên ngoài trấn Vân Khê, dân cư đã chạy gần hết sạch. Như vậy chốn dân cư đông đúc, chí ít cũng phải có hai ba ngàn người như trấn Vân Khê, chẳng lẽ cũng đều chạy sạch sẽ, trở thành một cái thị trấn ma?
Nếu vậy, những Kẻ sao chép thì sao?
Liệu có bỏ đi cùng với các cư dân?
Cái gọi là định vị điện thoại di động, cuối cùng cũng chỉ là định vị điện thoại di động. Ai quy định, Kẻ sao chép nhất định sẽ ngu xuẩn ôm khư khư cái điện thoại di động ban đầu không buông?
Dùng thủ đoạn của Kẻ sao chép, với trí tuệ của chúng, hoàn toàn có thể lấy được điện thoại khác a!
Còn chưa vào trấn, bọn hắn đã bị sự việc quỷ dị ngoài trấn đè ép tâm trạng.
Càng là vậy, Giang Dược ngược lại càng tò mò rốt cuộc thị trấn đã gặp phải chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận