Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 80: Thị trấn kỳ lạ
Người có tính cách vững vàng như Hàn Dực Minh đều cảm thấy, nếu lúc này lui về, nhất định sẽ bị trưởng ban La trào phúng cho một trận.
Giang Dược càng không có lý do gì đánh trống lui quân, bằng không là đồng nghĩa với nhận sợ, đến lúc ấy con hàng Trí linh kia nhất định sẽ giở trò đểu.
Với cái tật cố hữu của Trí linh, nói không chừng sẽ giải trừ khế ước ngay tại chỗ, trực tiếp phán định hắn thành tiền nhiệm.
Tuy Giang Dược rất khó chịu loại cảm giác lúc nào cũng có thể bị hủy hợp đồng này, nhưng cho dù trấn Vân Khê có là đầm rồng hang hổ hay trấn quỷ động yêu, hắn thật đúng là không thể không xông lên.
Hai người trao đổi qua ánh mắt, lập tức đọc hiểu ý tứ của đối phương.
Vậy thì xông lên thôi!
Từ thôn trang này tới thị trấn cũng chỉ còn lại một hai dặm đường. Đi qua một khe núi, bên tai hai người chợt nghe được tiếng nước róc rách ở phía trước, bờ kè rợp bóng cây rơi vào mắt bọn họ, cuối đường nối liền với một cây cầu cổ.
Một dòng suối trong vắt nằm ngay trước mắt.
Thị trấn Vân Khê chính là xây dựng từ dòng suối này, cũng bởi vì dòng suối này mà phát triển.
Giang Dược và Hàn Dực Minh liếc mắt nhìn nhau, lại đến cây cầu này.
Giang Dược bước lên mặt cầu, cẩn thận quan sát một hồi, hoàn toàn không phát hiện được tình huống khác thường gì.
Dòng suối dưới cầu trong vắt thấy đáy, thậm chí có thể nhìn thấy cây rong cúc trong nước, thỉnh thoảng có đàn cá nhỏ xuyên qua những chùm rong, nhàn nhã thoải mái.
Bên bờ, từng hàng cây phong dương cao lớn, tán cây đầy đặn, cành lá tươi tốt, che khuất thành bóng râm. Thi thoảng có vịt hoang từ trong bụi cây phe phẩy cánh, một đường lướt qua bờ bên kia.
Tất cả mọi thứ trước mắt, yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy cực kỳ không chân thực.
Đừng nói lại gặp quỷ đả tường nữa đi chứ?
Nhắc đến cũng lạ, từ khi bọn hắn tiếp cận trấn Vân Khê, lên cây cầu này, tình huống động vật chạy trốn nhìn thấy lúc trước, ngược lại hoàn toàn biến mất.
Trái lại, trước mắt hoàn toàn là một thị trấn tĩnh lặng và yên bình như cũ, tựa hồ tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy trên đường đi trước đó chỉ là một cơn ác mộng ngắn ngủi.
"Cậu Giang, đây không phải là ảo ảnh nữa đấy chứ?" Hàn Dực Minh có chút không chắc chắn.
Hai cảnh tượng trước sau hoàn toàn trái ngược nhau khiến Hàn Dực Minh mất đi phán đoán.
"Vào trấn thử xem sao."
Giang Dược vẫn luôn dụng tâm quan sát, ít nhất cho đến bây giờ, hắn cảm thấy không giống như là quỷ đả tường.
Trên mặt cầu, người đi đường vẫn không tính là nhiều, ngẫu nhiên còn có một hai người chạy xe máy điện đi ngang qua, không ngoại lệ đều tỏ ra rất vội vã, trên mặt ít nhiều đều có chút đề phòng đối với hai vị khách từ bên ngoài đến.
Thậm chí nếu nhìn từ nét mặt của họ, đều sẽ cảm thấy họ có chút mâu thuẫn với những kẻ xa lạ.
Hàn Dực Minh lại bắt đầu diễn xuất vụng về của mình, cầm máy ảnh DSL thỉnh thoảng chụp mấy tấm. Lúc trước gặp phải quỷ đả tường, ảnh chụp DSL cuối cùng đều tối đen, không nhìn thấy gì cả. Lần này Hàn Dực Minh rút kinh nghiệm, chụp mấy tấm liền xem lại một chút.
Nhìn thấy tấm ảnh thật sự có hình, trong lòng Hàn Dực Minh mới thoáng dễ chịu hơn.
"Cậu Giang, ảnh chụp lần này ok."
"Ảnh chụp ok hay không cũng không quan trọng, nếu tất cả là giả, giờ chú nhìn thấy ảnh, chưa chắc đã là sự thật."
Quỷ đả tường, còn gọi là quỷ che mắt. Nói trắng ra là tất cả những gì tai nghe mắt thấy đều là ảo giác. Ngay cả nội dung trong máy ảnh cũng vậy.
Cây cầu không dài, cũng chỉ vài trăm mét.
Sau khi qua cầu, khung cảnh đập vào mắt đúng là đã từng quen biết. Người đập vào mắt đầu tiên là người đàn ông trung niên đã rửa sạch chiếc xe máy còn mới bảy tám phần kia. Xe đậu ở một bên, người đàn ông trung niên thì đứng ở cửa hút thuốc.
Nhìn thấy hai người Giang Dược và Hàn Dực Minh, ánh mắt đối phương có vẻ kỳ quái, đánh giá bọn hắn.
Trong lòng Giang Dược và Hàn Dực Minh đều dâng lên cảm giác hoang đường khó hiểu.
Tất cả mọi thứ nhìn thấy trong lúc quỷ đả tường, và tất cả những gì bọn hắn nhìn thấy trước mắt, giống như tiếp diễn trên cùng một dòng thời gian. Lúc trước nhìn thấy người đàn ông trung niên đang rửa xe, lúc này xe vừa mới được rửa xong, đang đậu một bên phơi nắng!
Ông lão nhà cách vách làm nghề thủ công tre nứa, còn ở trong đình viện chuyên tâm làm thủ công.
Lúc còn trúng quỷ đả tường, ông lão đang chẻ tre. Lúc này, tre đã được chẻ xong, ông lão đang chia thành từng nan tre và sợi tre. Con dao trong tay ông lão có thể so sánh với ma thuật. Từng sợi tre mịn và đồng đều, so với làm bằng máy móc cũng không kém bao nhiêu.
Ông lão làm việc vô cùng tập trung. Giang Dược và Hàn Dực Minh đi ngang qua cửa nhà ông mà ông chả thèm ngẩng đầu lên chút nào.
Công việc này rất phổ biến lúc Giang Dược còn bé.
Hồi còn ở Bàn Thạch Lĩnh, ông nội có đôi khi hứng lên cũng sẽ lên núi khiêng mấy cây tre về, thích thú làm đồ dùng từ tre. Vào thời điểm đó, những thứ trong nhà như ghế, giỏ, rổ, rá... cơ bản đều xuất phát từ tay ông nội. Nói về độ tinh xảo cũng không thua gì những thợ thủ công lão làng.
Hết thảy cảnh tượng trước mắt, có chỗ nào giống với bị ma ám?
Hàn Dực Minh rõ ràng không nỡ, nhưng cuối cùng cũng phải móc ra một cái bình, thừa dịp không có người chú ý, tạt một vòng về phía này.
Máu chó đen hiện tại là vật phẩm tùy thân vô cùng thiết yếu.
Sau khi rải một vòng, cảnh tượng bốn phía không có chút biến hóa nào.
"Đi thôi, lần này chúng ta thật sự đã đến trấn Vân Khê." Giang Dược cuối cùng cũng xác định được điều này.
Đến khu vực tương đối náo nhiệt của thị trấn, dòng người rõ ràng nhiều hơn không ít so với lúc còn trong quỷ đả tường, tuy không thể tính là người đông tấp nập, nhưng chí ít vẫn coi là bình thường.
Chỉ là, mỗi một người ở đây tựa hồ đều mang tâm sự nặng nề, đồng thời còn rất đề phòng với những người xa lạ như Giang Dược và Hàn Dực Minh.
Thậm chí người trong trấn cũng đang đề phòng lẫn nhau. Cho dù là người rất quen thuộc, chào hỏi lẫn nhau xong liền vội vàng bỏ đi.
Hàn Dực Minh mấy lần bắt chuyện với người qua đường, đối phương thậm chí không thèm dừng chân mà chỉ khoát tay áo rồi quay đầu bỏ đi, căn bản không tiếp lời Hàn Dực Minh.
Có vài người tính tình không tốt, thậm chí còn căm ghét trừng mắt với hai người họ.
"Cậu Giang này, người ở trấn Vân Khê trước giờ đều kỳ quặc như vậy sao?"
"Không đến mức này. Trong ký ức của tôi, dân phong thị trấn rất thuần phác.”
Xét đến việc thị trấn thường xuyên xảy ra án mạng, dẫn tới lòng người bàng hoàng, tràn ngập đề phòng với người ngoài, tựa hồ có thể cảm thông được.
Thế nhưng, căn cứ theo vị lão nông ở thôn trang bên ngoài nói, trấn Vân Khê thường xuyên xảy ra án giết người, ai đi được không phải đều đi hết cả rồi hay sao?
Ngay cả thôn dân ở ngoại ô thị trấn còn có thể đi, vì sao cư dân thị trấn Vân Khê trái lại không chịu đi?
Giang Dược hít mũi một cái, bỗng nhiên hỏi: "Chú Hàn, chú có ngửi thấy mùi gì trong không khí không?”
"Mùi gì cơ?" Hàn Dực Minh từng làm cảnh sát điều tra lâu năm, cho dù mũi không thính bằng cảnh khuyển, nhưng khứu giác cũng coi như khá linh mẫn. Nghe Giang Dược nhắc nhở như vậy, ông bèn không nhịn được cũng hít mũi ngửi xung quanh.
Không có gì cả.
"Có ngửi thấy gì đâu ta?"
"Chú thật không ngửi thấy?" Giang Dược nhíu mày.
Thân thể hắn trải qua mấy lần cường hóa, cơ năng đã tăng lên trên phạm vi lớn, bao gồm cả ngũ giác. Khứu giác đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Hàn Dực Minh không ngửi được, Giang Dược lại ngửi thấy.
"Cậu ngửi thấy gì sao?"
"Mùi giấy đốt." Giọng của Giang Dược có chút lạnh lẽo.
Khi còn bé, hắn có kinh nghiệm sống lâu ở nông thôn, mỗi năm tiết Thanh minh, tết Nguyên Đán, đều phải về quê tảo mộ tế tổ, đối với những tập tục ở nông thôn, Giang Dược cực kỳ quen thuộc.
Mùi vị xen lẫn trong không khí, rõ ràng là mùi còn lưu lại sau khi đốt một lượng lớn giấy vàng mã. Từ nồng độ cho thấy, thậm chí đến giờ vẫn còn đang đốt, thậm chí không chỉ có một hai nhà.
Có điều hắn nghĩ đến việc thị trấn liên tục xuất hiện án mạng, người nhà của nạn nhân làm ma chay, đốt chút tiền giấy cũng là hợp tình hợp lý.
Hắn cũng có thể lý giải tại sao cư dân trên thị trấn lại tâm sự nặng nề, đề phòng lẫn nhau như vậy. Mỗi một vụ án giết người, hung thủ rõ ràng đều bị bắt, nhưng tất cả đều kêu oan, thậm chí có người có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm. Điều quan trọng nhất chính là, sau đó án giết người vẫn không dừng lại.
Nỗi sợ hãi hình thành vòng luẩn quẩn này rất dễ khiến tâm lý của một người bình thường sụp đổ. Dưới bầu không khí này, việc đề phòng lẫn nhau, nghi thần nghi quỷ là lẽ đương nhiên.
Ai dám cam đoan, người ban ngày nói cười với anh, buổi tối có thể mò vào nhà anh, trực tiếp giết chết anh hay không?
Bầu không khí của thị trấn Vân Khê bây giờ có thể tóm gọn thành một câu: Nhìn người nào cũng đều có thể là hung thủ.
"Chú Hàn, cho đến bây giờ, thị trấn Vân Khê rốt cuộc đã xảy ra mấy vụ án mạng?"
"Bảy vụ, có lẽ nhiều hơn, bắt đầu từ ngày hôm qua, chúng tôi đã mất liên lạc với chính quyền trong thị trấn, không có thông tin mới nhất."
"Mất liên lạc, nghĩa là sao?" Giang Dược tỏ vẻ kinh ngạc.
"Theo nghĩa đen." Hàn Dực Minh thở dài: "Bằng không cậu cho rằng tại sao trưởng ban La phải gấp gáp như vậy?”
Kẻ sao chép trấn Vân Khê, nhìn từ danh sách, không nhiều như Tinh Thành. Nhưng nhìn từ hiện trạng, tình huống của trấn Vân Khê tựa hồ còn nghiêm trọng hơn Tinh Thành rất nhiều a.
Rốt cuộc thị trấn Vân Khê nho nhỏ đã xảy ra chuyện gì?
Ngay cả cơ quan chính phủ cũng có thể mất liên lạc? Chẳng lẽ toàn bộ trấn Vân Khê thật sự đã bị Kẻ sao chép khống chế, cho nên chúng mới dám xuống tay với chính quyền địa phương?
Nghĩ đến việc tranh đoạt điện thoại di động trước đó, Kẻ sao chép lại dám lái xe đụng chết thủ hạ của trưởng ban La, rõ ràng là hạ tử thủ. Nói vậy, tựa hồ cũng không phải là không có khả năng bọn chúng dám to gan làm bậy đến thế a!
Có điều nói đi cũng phải nói lại. Chỉ có hơn mười Kẻ sao chép, có thể khống chế toàn bộ trấn Vân Khê? Giang Dược hiển nhiên không tin.
Quỷ đả tường, Kẻ sao chép...
Coi bộ Trấn Vân Khê ít nhất tồn tại hai thế lực yêu ma, hơn nữa hai thế lực này rất có khả năng là cùng một giuộc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận