Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 83: Không ai có thể trốn thoát
"Chú Hàn, thầy Tôn đã được thả ra, vì sao anh trai em ấy vẫn còn bị giam giữ?" Giang Dược khó hiểu.
"Cậu Giang, Tinh Thành là Tinh Thành, trấn Vân Khê là trấn Vân Khê a. Hơn nữa, thầy Tôn là trường hợp đặc biệt. Điểm này chắc hẳn cậu cũng biết rõ.”
"Về mặt thủ tục, phải chờ toàn bộ vụ án Kẻ sao chép điều tra rõ ràng, những người bị vu oan là hung thủ này mới được thả ra. Đây là mới là trình tự thông thường.”
Hàn Dực Minh hiện tại không còn ở trong cục cảnh sát, nhưng dù sao cục cảnh sát vẫn là nhà mẹ đẻ của ông, lúc cần thì cũng phải giải thích hai câu.
Sau khi hiểu rõ tình huống, Giang Dược cũng không nói thêm gì nữa.
Ngược lại Vương Tường sáng mắt lên sau khi nghe chú Hàn nói: "Chú là cảnh sát?"
"Đã từng thôi." Hàn Dực Minh cười ha ha vỗ vai Vương Tường: "Yên tâm đi, anh trai con khẳng định sẽ được trả lại sự trong sạch, không bao lâu nữa sẽ bình an về nhà.”
"Thật sao?" Vương Tường lập tức vui vẻ.
Mấy ngày nay, cả trấn Vân Khê đều căng như dây đàn, tâm trạng cá nhân cậu đương nhiên cũng không khá hơn là bao, mỗi ngày đều phải sống trong sự kiềm chế và khủng hoảng.
Những lời này của Hàn Dực Minh có thể nói là tin tức tốt duy nhất mà cậu nghe được trong mấy ngày qua.
Anh trai là vô tội, bị oan uổng, sẽ được thả ra, bình an về nhà!
Cậu lén gạt mẹ, vụng trộm gọi Giang Dược và Hàn Dực Minh vào nhà, không phải vì muốn nghe được những lời này sao? Lúc trước Giang Dược nói cậu biết những chuyện này, cậu đã động tâm, chỉ là chưa kịp nghe được cụ thể hơn một chút thì hai người này đã bị mẹ cậu đuổi đi.
Vương Tường hiển nhiên muốn hỏi thăm càng nhiều tin tức, cho nên lại lén tìm hai người.
Nghe được Hàn Dực Minh với tư cách là cựu nhân viên cảnh sát nói ra những lời này, Vương Tường đã an tâm phần nào.
"Vương Tường này, con có quen Vương Phúc Tài sống trong hẻm nhỏ phía sau không?" Hàn Dực Minh hỏi.
"Quen chứ, tính ra đều là chung dòng họ, xét vai vế, con còn phải gọi bằng chú." Tuy Vương Tường tuổi không lớn, nhưng hiển nhiên cũng biết nguyên tắc có qua có lại. Muốn có được thông tin của người khác, tự nhiên phải cung cấp cho người khác thông tin hữu dụng.
"Mấy ngày nay con có gặp chú ấy không?"
Vương Tường không cần suy nghĩ: "Có chứ, trước bữa trưa hôm nay con còn thấy chú ấy lang thang trong thị trấn. Gần đây thị trấn đã xảy ra rất nhiều chuyện, cư dân của thị trấn đã tự tổ chức một đội tuần tra, chú ấy cũng là một thành viên của đội tuần tra. Có điều với thân thể gầy gò của chú ấy, con đoán chừng cũng chỉ là trà trộn vào để ăn uống, chứ có mà tuần tra cái gì?”
"Nói vậy, Vương Phúc Tài hôm nay xác định vẫn còn ở thị trấn, đúng không?" Hàn Dực Minh nhấn mạnh lại một câu.
“Đúng thế!” Vương Tường rất chắc chắn gật đầu.
Giang Dược đột nhiên xen ngang: "Vương Tường, quan hệ giữa em và Tam Cẩu không tệ chứ? Em có biết tên thật của nó là gì không?”
"Đương nhiên biết, Tam Cẩu tên thật là Giang Đồng. Mối quan hệ của tụi em rất tốt, em còn nhớ có lần nó bị chị họ rượt đánh rất thảm trong trường, không sai chứ?”
Đúng là có chuyện này.
Giang Dược cũng không phải tùy tiện hỏi chơi cho vui. Bầu không khí trấn Vân Khê quỷ dị như thế, nhìn ai cũng khó mà tin được. Vương Tường tự nhiên cũng không ngoại lệ. Cho nên Giang Dược nhất thiết phải xác định Vương Tường không phải là Kẻ sao chép giả trang. Nếu không, nói nói một hồi cái đẩy bọn họ xuống mương thì mệt.
Có thể nói ra tên thật của Tam Cẩu, còn có chi tiết bị chị họ rượt đánh, nếu không phải quan hệ thật sự rất thân, tuyệt đối không trả lời được.
Cho nên thiếu niên này không có vấn đề.
Giang Dược nháy mắt với Hàn Dực Minh, ý bảo mọi thứ đều ổn, chú có thể tiếp tục.
Hàn Dực Minh hỏi tiếp: "Vương Tường, con có muốn anh trai sớm về nhà một chút không?"
"Đương nhiên muốn."
“Vậy có muốn báo thù cho chị con không?”
"Ngày đêm đều suy nghĩ, nếu con biết ai là hung thủ, con nhất định đâm chết hắn!" Vương Tường nghiến răng nghiến lợi nói những lời này, ánh mắt thiếu niên tràn đầy cừu hận. Hiển nhiên, chuyện của anh trai và chị gái đã trở thành tâm bệnh của Vương Tường. Là một thiếu niên huyết khí phương cương, dễ dàng bị nhiệt huyết làm nóng đầu.
"Chú cảnh sát, chú có biết ai là hung thủ thực sự không? Nếu biết thì chú có thể làm ơn nói cho con được không?”
"Hiện tại chú nói cho con biết, một là chưa chắc con đã tin, hai là nếu chỉ dựa vào lực lượng của chính con, chẳng những không báo thù được, còn đặt bản thân vào vòng nguy hiểm."
Đây cũng không phải Hàn Dực Minh cố ý hù dọa Vương Tường. Thể chất của Kẻ sao chép tương đối cường hãn. Với dáng người chưa trổ mã hoàn toàn như Vương Tường, khẳng định là không đấu lại Kẻ sao chép.
"Con... con tin chú mà. "Vương Tường có chút nóng nảy: "Chú nói cho con biết được không? Con hứa sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Tất cả các hành động đều tuân theo chỉ huy! "Vương Tường bức thiết nhìn Hàn Dực Minh, ánh mắt tràn đầy khát vọng biết được chân tướng.
"Thôi được rồi, chú cho con xem một số tấm hình, xem con có nhận ra ai không.”
Đoạn Hàn Dực Minh mở điện thoại di động ra, dựa theo danh sách những Kẻ sao chép ẩn núp ở trấn Vân Khê, kéo lần lượt từng bức ảnh đặt trước mặt Vương Tường.
"Đây là chú Phúc Tài..."
"Đây là ông bác Khang ở ngoài phố..."
"Ồ, người này nhìn cũng khá quen mắt, dù con không nhớ tên, nhưng khẳng định vẫn là người trong trấn."
"Anh này con rành lắm, anh Vệ Thông, là bạn học của anh con, mấy năm trước tốt nghiệp trung học, làm việc trong một xưởng sản xuất đồ nội thất. Anh ấy thường xuyên đến nhà con để rủ anh con đi chơi.”
"Ừm, chú này con cũng biết, bày bán hoa quả ngoài đường. Mọi người đều gọi chú ấy là chú Mặt Rỗ, còn tên thật thì con cũng không rõ ràng lắm.”
"Ừm, người cuối cùng là ông chú Ngân, mở cửa hàng bạc trên trấn. Cửa hàng của ông ấy nằm ở nơi khá dễ thấy trong thị trấn, không phải chú vừa đi ngang qua đó còn gì? Con thấy các chú đứng trước cửa hàng của ông ấy một lúc thì phải?”
Tất cả mọi người trong danh sách, Vương Tường cơ bản đều biết. Mặc dù không thể gọi tên, ít nhất cũng nhìn quen mắt.
Sau khi xem danh sách, Vương Tường vẫn không hiểu ra nguyên nhân.
"Chú cảnh sát, chẳng lẽ hung thủ sát hại chị con là một trong những người này sao?"
"Con ngẫm lại xem, những người này có điểm gì chung?" Chú Hàn không trả lời, ngược lại dẫn dắt suy nghĩ của Vương Tường.
"Điểm chung?" Vương Tường ngẩn người.
Có điều thiếu niên đầu óc nhanh nhạy, phản ứng cấp tốc, hơi động não một chút, rất nhanh cậu đã nghĩ tới điều gì đó.
"Những người này... Đúng rồi! Con nhớ rồi, mấy ngày trước chú Phúc Tài, ông bác Khang, anh Vệ Thông, những người này... tất cả đều đáp chuyến xe ca ngay tiết Thanh minh, sau đó xe ca bị đất đá sạt lở chôn vùi, người trong trấn cảm thấy bọn họ đã chết, thậm chí nhà nào cũng đốt vàng mã. Nhưng hai ngày sau, chính quyền lại nói xe ca đã được một tảng đá lớn che chắn, khiến cho bọn họ không bị chôn vùi bởi sạt lở đất, tất cả đều may mắn sống sót trở về.”
Vương Tường nói xong lời cuối cùng, trong mắt tràn đầy khó hiểu: "Nhưng mà... chuyện này có liên quan gì đến án giết người liên hoàn trong thị trấn?”
"Lần trước thị trấn Vân Khê xảy ra vụ án giết người đã cách đây bao nhiêu năm rồi?"
Vương Tường lắc đầu: "Từ nhỏ đến lớn, con chưa từng nghe nói có vụ nào.”
"Sau khi những người này trở về thì sao?"
"Sau khi trở về, sau khi trở về..." Sắc mặt Vương Tường trở nên khó coi, cẩn thận suy nghĩ một chút, loạt vụ án mạng trên trấn, hình như đúng là xuất hiện sau khi những người này trở về a.
Mới qua một tuần ngắn ngủi, các vụ giết người đã xảy ra đồng loạt, liên tục không ngừng.
Chẳng lẽ, những người đó sau khi gặp tai nạn đã đụng phải dã quỷ chốn thâm sơn cùng cốc hay gì? Cả đám đều phát điên, biến thành kẻ giết người?
"Các chú có chứng cớ gì chứng minh là những người đó sau khi trở về đã nổi điên giết người hay không?" Dù sao Vương Tường cũng không phải trẻ lên ba, không dễ dàng tin tưởng như vậy.
Giang Dược bỗng nhiên cười tà: "Ai nói cho em, những kẻ trở về là người?”
Vương Tường hoảng sợ: "Anh Nhị Cẩu, lời này của anh là có ý gì?”
"Đừng gọi anh là Nhị Cẩu." Giang Dược không nhịn được uốn nắn.
"Dạ, anh Nhị Cẩu." Vương Tường đáp theo bản năng: "Những người trên xe ca trở về, đều không phải là người? Vậy là gì?”
"Em nói thử xem?"
"Quỷ?" Điều kỳ quái chính là, mặc dù Vương Tường nói ra chữ này với giọng nghi vấn, nhưng biểu tình trên mặt ngược lại có chút trong dự liệu.
"Em đã nói với mọi người là thị trấn bị ma ám, vậy mà mẹ em với những người khác cứ không chịu tin, còn ghét em ăn nói linh tinh." Vương Tường không nhịn được đậu xanh rau muống.
"Mẹ em chưa chắc không tin, có lẽ chỉ là không muốn em cứ nói điềm gở ra rả ra rả vậy thôi."
Giang Dược nhìn biểu hiện lúc trước của mẹ Vương Tường, hắn khẳng định bà ấy biết nhiều hơn Vương Tường nghĩ. Bà ấy kiêng kỵ, khẩn trương như vậy, chắc hẳn là đang lo sợ điều gì đó. Nói không chừng mẹ Vương Tường đã sớm biết tất cả đều do bọn ma quỷ đang làm mưa làm gió.
Vương Tường như có điều suy nghĩ nói: "Anh Nhị Cẩu, anh nói đúng. Mẹ em chắc chắn biết là do ma ám. Nếu không tại sao mỗi ngày đều thắp hương bái Phật?”
"Vương Tường, thị trấn xảy ra nhiều chuyện như vậy, không phải có rất nhiều người đã rời bỏ trấn Vân Khê sao? Tại sao gia đình em vẫn còn lưu lại?” Giang Dược bỗng nhiên tò mò hỏi.
"Rời bỏ?" Vương Tường sửng sốt, "Ngoại trừ nhà cô út của anh ra, đâu còn ai chạy thoát?”
"Em nói vậy là sao? Lúc trước anh đến thôn trang bên ngoài thị trấn, nghe người ta nói, rất nhiều người trong trấn đã chạy khỏi trấn Vân Khê a.”
"Ha ha, chạy không thoát, tất cả đều đã trở lại..." Vẻ mặt Vương Tường tràn ra nỗi sợ hãi cực độ: "Không một ai trốn thoát. Buổi sáng chạy đi, buổi tối lại vòng trở về. Vậy nên em mới nói thị trấn bị ma ám, mẹ em không cho phép em nói, khác nào với bịt tai trộm chuông?”
Lời Vương Tường khiến Giang Dược và Hàn Dực Minh đều cảm giác được một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp toàn thân.
Nếu nói vậy, ngoại trừ nhà cô út của Giang Dược, kỳ thật một người trong trấn cũng không thể trốn thoát?
Cho dù là những người chạy trốn kia, cuối cùng đều bởi vì nguyên nhân bí ẩn nào đó lại quay trở về?
Bạn cần đăng nhập để bình luận