Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 85: Muốn phá cục, cần phải thô bạo hơn một chút
"Bọn em không nghĩ việc cầu cứu phía bên ngoài sao?"
"Anh nghĩ em chưa thử sao? Điện thoại không gọi được, hoặc máy bận, hoặc mất sóng, có đôi khi còn nghe được tiếng cười quỷ dị trong điện thoại, có đôi khi lại là tiếng hít thở dồn dập, có đôi khi lại là tiếng khóc, tiếng thét chói tai..."
Vương Tường nói đến đây, tâm trạng có chút sụp đổ, hai tay không ngừng bụm mặt, biểu tình có vẻ thống khổ vô cùng, vành mắt đỏ hồng, nhìn qua vừa thương tâm vừa tuyệt vọng.
Loại cảm giác bị nỗi sợ tra tấn, hết lần này tới lần khác lại bất lực, quả thật khiến người ta hỏng mất.
Mỗi ngày đều có người chết, và con số tử vong đang gia tăng.
Giang Dược cuối cùng cũng hiểu được, vì sao người đi đường trên trấn trong lúc vội vã tới lui lại tràn ngập đề phòng lẫn nhau như vậy. Dưới loại tình huống này, ai có thể bình tĩnh được? Ai có thể tin tưởng lẫn nhau?
Không phải người thân, không phải người sớm chiều ở chung, ai dám tin? Ai có thể tin nổi?
"Vương Tường, rơi lệ có thể để anh của em trở về nhà được không? Có thể báo thù cho chị của em không?” Con nít độ tuổi này chưa chắc nghe thông đạo lý lớn, trái lại phương pháp khích tướng cực kỳ hữu dụng.
Đây là kinh nghiệm được đúc kết lâu dài từ việc Giang Dược đối phó Tam Cẩu hàng ngày.
Quả nhiên, Vương Tường gạt lệ, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên nghị: "Anh Nhị Cẩu, giờ anh nói làm sao em có thể báo thù cho chị em? Em sẽ nghe lời anh.”
"Có một chuyện, bọn anh đi làm không tiện lắm, có lẽ em sẽ có biện pháp tốt hơn."
"Chuyện gì?" Vương Tường vừa nghe mình có thể phát huy tác dụng, quả nhiên hai mắt sáng lên.
"Anh muốn em đi gặp Vương Phúc Tài một lần."
Nghe Giang Dược bỗng nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, không chỉ Vương Tường cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả Hàn Dực Minh cũng hơi giật mình.
Để cho một thiếu niên chưa trưởng thành đi gặp Kẻ sao chép, đây không phải là đưa dê vào miệng hổ sao?
Vương Tường lúng ta lúng túng hỏi: "Anh Nhị Cẩu, gặp để làm gì a?”
"Tốt nhất là đánh một trận." Giang Dược mỉm cười trả lời.
Vương Tường gãi gãi đầu, có chút khó hiểu.
“Anh hỏi em, em hiểu bao nhiêu về vị Vương Phúc Tài này?”
"Hai nhà nằm ở vị trí trước sau của nhau, mỗi ngày đều có thể gặp mặt. Chú ấy có một bà vợ lúc thì ngơ ngáo, lúc thì lại bình thường. Hai vợ chồng sống mơ mơ màng màng, xem như là gia cảnh nghèo túng ở thị trấn Vân Khê.”
"Anh không hỏi điều đó. Giả sử, để em và Vương Phúc Tài đánh nhau một trận, em có cho rằng mình sẽ giành chiến thắng hay không?”
"Với vóc người giống như dân hút xì ke như chú ấy, đùi còn không to bằng cánh tay anh trai em. Tuy rằng em còn chưa trưởng thành, nhưng muốn đánh cũng không sợ.”
Cũng không phải Vương Tường tự cao, Vương Phúc Tài quả thật là gầy hơn khỉ. Ngày thường chỉ biết chơi bời lêu lổng, là dân anh chị có tiếng trên trấn, không làm việc đàng hoàng.
Thử nghĩ xem, một người đàn ông gầy còm nặng không quá năm mươi ký, còn bộ dáng ốm yếu lâu ngày, quả thật không dọa được cả con nít.
"Nhưng mà anh bảo em đi tìm chú Phúc Tài đánh một trận để làm gì?"
"Rất đơn giản, nếu Vương Phúc Tài là người bình thường, vậy chưa chắc đã đánh thắng em. Nhưng nếu đó thực sự là Kẻ sao chép, có ba đứa như em cùng lên cũng chưa chắc đánh nổi. Thế nào, có sợ không?”
"Anh bảo em sợ?"
Vừa nghĩ đến Vương Phúc Tài rất có khả năng là hung thủ tàn sát chị mình, ngực Vương Tường lập tức dâng lên một bầu nhiệt huyết mãnh liệt, hận không thể cầm đao đi chặt Vương Phúc Tài.
"Chỉ là đánh nhau một trận thôi, nhất định phải nhớ kỹ, anh muốn em thăm dò, em cũng đừng toát ra cảm xúc gì khác, để đối phương nhìn ra vấn đề thì không hay."
"Em đương nhiên biết, chính là thử sâu cạn, xem chú ta có phải là Kẻ sao chép hay không chứ gì?”
"Chính xác, cho nên an toàn là trên hết, đánh không lại, rút lui cũng không mất mặt. Người bình thường không thể đánh với quái vật, có hiểu không?”
Vương Tường liên tục gật đầu.
Bỗng cậu như có điều suy nghĩ, đánh giá Giang Dược và Hàn Dực Minh.
"Anh Nhị Cẩu này, nghe lời anh nói, em cảm giác các anh cũng không phải người bình thường?"
"Sao em lại nghĩ thế?"
"Người bình thường mà biết nhiều chuyện như vậy, còn dám đến trấn Vân Khê?”
Vương Tường hỏi ngược lại.
Được rồi, logic này không có vấn đề.
"Em đi đi, nhớ là phải tìm một lý do thích hợp để đánh nhau, đừng quá cứng nhắc. Vẫn là câu nói cũ, an toàn trên hết.”
Vương Tường hít sâu một hơi, suy tư trong đầu một lát, tựa hồ nghĩ ra biện pháp gì đó, hưng phấn xông ra cửa phòng củi, chạy ra khỏi hậu viện.
"Cậu Giang, cậu làm vậy có chút mạo hiểm."
"Chú Hàn à, chú đừng xem thường những đứa trẻ ở nông thôn, tiềm lực của tụi nó rất lớn."
"Chúng ta hoàn toàn có thể tự mình xác nhận." Hàn Dực Minh vẫn không cách nào đồng ý chuyện này.
"Không! Ý định ban đầu của tôi không phải là bảo em ấy đi do thám.” Giang Dược lắc đầu: "Chúng ta muốn hoạt động ở thị trấn Vân Khê, nhất định phải lấy được lòng tin của người dân địa phương. Nếu không sẽ rất khó nghe được tiếng nói của người trong cuộc, rất khó tìm hiểu được nhiều tình huống hơn, rất khó để phá cục.”
Đạt được sự tín nhiệm của Vương Tường chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo, còn phải lấy được tín nhiệm của người nhà Vương Tường.
Vương Tường dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, rất nhiều nội tình người lớn chưa chắc sẽ nói hết cho cậu. Ít nhất nhìn tình huống ở từ đường nhà họ Vương trước đó, mẹ Vương Tường khẳng định còn biết nhiều thứ hơn Vương Tường.
"Chú Hàn, mặc dù chuyến đi này chúng ta chủ yếu là nhắm vào những Kẻ sao chép, nhưng nếu chân chính muốn phá vỡ cục diện ở trấn Vân Khê, Kẻ sao chép có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi."
Hàn Dực Minh đồng ý với quan điểm này của Giang Dược.
Trải qua nhiều vụ án cùng nhau như vậy, tư duy của ông đương nhiên không còn giống với hồi còn làm cảnh sát điều tra hình sự trước kia nữa.
Đủ loại quỷ dị, đủ loại chi tiết từ trong ra ngoài thị trấn Vân Khê đều cho thấy, ngoại trừ Kẻ sao chép, còn có một luồng sức mạnh khác đang tiềm ẩn trong thị trấn.
"Cậu Giang, tôi biết cậu có nhiều ý tưởng, khẳng định đã có ý định gì rồi chứ? Cậu cứ thoải mái mà nói, mạnh dạn nói.”
Bắt đầu từ vụ án Quỷ ăn tuổi, Hàn Dực Minh đã không coi Giang Dược là người bình thường, cho đến hiện giờ, ông đã đặt Giang Dược ở vị trí cực cao.
Nói một câu không dễ nghe, mặc dù bọn họ mang cái danh ban ngành đặc biệt, nhưng bởi giai đoạn trước chuẩn bị không đủ, kỳ thật tin tức chân chính hữu ích nắm trong tay ít đến đáng thương.
Thực tế thì đây cũng là nguyên nhân bọn họ nhất định phải cần sự hỗ trợ của Giang Dược và Tam Cẩu. Nhất là mẹ Vương Tường lại nói ông nội Giang Dược là lão thần tiên nổi danh xa gần, đây cũng không phải xưng hô thông thường.
Gia đình cái cậu Giang Dược này, có lẽ từ đời ông đến đời cháu đều ẩn giấu hào quang thần bí!
Cho nên dù Hàn Dực Minh đã có một vài đối sách trong lòng, nhưng ông vẫn rất chờ mong được nghe thêm ý kiến từ Giang Dược.
"Theo ý tôi, muốn đối phó Kẻ sao chép, nếu như tất cả bọn chúng đều ở trong trấn, không cần phải bày vẽ gì cho lắm chuyện, trực tiếp tập trung bọn chúng lại rồi tiêu diệt cùng một lúc."
"Trực tiếp tiêu diệt?"
Đề nghị này thực sự đủ táo bạo.
"Vì sao không thể trực tiếp tiêu diệt?"
"Ý tứ của cấp trên là, có thể bắt sống tận lực bắt sống."
Ban ngành đặc biệt cũng có khổ tâm, thế giới biến dị giai đoạn đầu, tin tức trong tay bọn họ quá có hạn. Cho nên bọn họ rất muốn nắm thêm một ít cơ thể sống để làm nghiên cứu.
"Tinh Thành còn có mấy chục người, chẳng lẽ không đủ bắt sống? Những phần tử ở Trấn Vân Khê này, có sống hay không thì khác gì nhau?” Giang Dược quả thật xem thường lối suy nghĩ của ban ngành đặc biệt.
Đã đến nước này còn muốn bắt sống cái gì nữa?
Toàn bộ thị trấn Vân Khê đã bị khủng bố bao vây, cũng không chỉ có mỗi Kẻ sao chép.
Có một điểm có thể khẳng định, những lực lượng đang ẩn núp kia đều trốn ở chỗ tối, không tiện xuất đầu lộ diện bên ngoài.
Mà Kẻ sao chép không thể nghi ngờ là kẻ chấp hành đối ngoại tốt nhất. Nếu như có thể tiêu diệt toàn bộ Kẻ sao chép, chẳng khác nào chặt đứt toàn bộ cánh tay duỗi ra bên ngoài của đối phương.
Như vậy, mặc kệ có bao nhiêu bàn tay đang khống chế trong bóng tối, không có Kẻ sao chép hiệp trợ, những bàn tay trong bóng tối này nhất định phải tự mình làm, đến lúc đó, chúng nó muốn không bại lộ cũng khó!
Hàn Dực Minh trầm tư không nói, hắn cũng không phải là người cổ hủ. Thế cục hiện tại, muốn bắt sống từng Kẻ sao chép, sau đó mang đi, quả thật có chút không thực tế.
Hiện tại bọn họ không rõ trấn Vân Khê rốt cuộc đang nằm trong tình trạng thế nào, càng không biết Kẻ sao chép đã khống chế thị trấn đến đâu. Mà dựa theo lời Vương Tường nói, một khi đã vào trong trấn, muốn đi ra ngoài cũng là một vấn đề lớn.
Giờ còn đòi dẫn những Kẻ sao chép thong dong rời đi?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Để tôi liên lạc với trưởng ban La một chút." Đây cũng là lẽ hiển nhiên, dù sao trưởng ban La mới là người phụ trách hành động lần này, Hàn Dực Minh chỉ là phụ tá mà thôi.
Đầu dây bên kia, sau khi trưởng ban La nghe Hàn Dực Minh nói xong, cực kỳ quả quyết.
"Anh Hàn, tuy cấp trên nói muốn chúng ta tận lực bắt sống, nhưng chúng ta cũng có quyền tự chủ làm việc. Nếu anh và cậu Giang đều phán đoán như vậy, tôi tin tưởng các anh. Nhưng mà, muốn tập trung những Kẻ sao chép này lại cùng một chỗ, cũng không phải là chuyện dễ dàng, Cậu Giang có biện pháp nào không?”
Hàn Dực Minh liếc mắt hỏi thăm.
"Biện pháp đương nhiên có, chỉ là tương đối thô bạo. Đầu tiên là khống chế một trong những Kẻ sao chép, nhân danh Kẻ sao chép này, tập hợp những kẻ còn lại!”
Ý tưởng là vậy, nhưng trong đó có một mắt xích quan trọng, là lợi thế chỉ mình Giang Dược mới có, ban ngành đặc biệt không có ai có được lợi thế này.
Chỉ là Giang Dược không tiện nói rõ lợi thế này của mình.
"Vương Phúc Tài?"
"Tùy tiện kẻ nào đều được."
Giang Dược trả lời.
“Cậu Giang, cậu nắm chắc bao nhiêu?” Hàn Dực Minh trầm giọng hỏi.
"Nếu như các chú muốn đi từng nhà xử lý bọn chúng, vậy cũng được, tôi không có ý kiến." Giang Dược căn bản không muốn trả lời loại vấn đề nắm chắc bao nhiêu này.
"Đi từ nhà này sang nhà khác, động tĩnh quá lớn." Hàn Dực Minh lắc đầu.
"Cho nên, tập trung lại rồi giết mới là lựa chọn tốt nhất."
Giang Dược tự nhiên không có khả năng vô duyên vô cớ đưa ra biện pháp này. Hắn có lý do, có logic của mình.
Có một mối liên hệ chặt chẽ giữa những Kẻ sao chép, từ lâu đã được chứng minh.
Cho nên chỉ cần tiêu diệt một trong số đó, lấy được thiết bị liên lạc của đối phương, hoàn toàn có thể liên hệ với những kẻ khác, thậm chí còn biết được càng nhiều bí mật của Trấn Vân Khê.
Mấu chốt nhất chính là, hắn có biện pháp khiến những Kẻ sao chép khác tin tưởng, đây là ưu thế độc môn của hắn, nhóm của trưởng ban La và Hàn Dực Minh căn bản không làm được!
"Chú Hàn, sân nhà Vương Phúc Tài rộng bao nhiêu, hẳn là chú rõ ràng chứ? Cần bao nhiêu hỏa lực, bao nhiêu người, có thể tiêu diệt toàn bộ những Kẻ sao chép này, chú khẳng định chuyên nghiệp hơn tôi.”
"Về phương diện hỏa lực, cậu không cần quan tâm. Cấp trên biết tình hình nghiêm trọng, chuyến đi này chúng tôi có mang theo hỏa lực hạng nặng.” Phương diện này Hàn Dực Minh quả thật rất chuyên nghiệp.
"Căn cứ vào tình huống của những Kẻ sao chép trước đó, nếu bị đánh trúng chỗ hiểm, Kẻ sao chép cũng sẽ tử vong. Cho nên, dẫu không có hỏa lực hạng nặng, cũng hoàn toàn có thể tiêu diệt chúng. Vấn đề nan giải chính là làm thế nào để tập hợp những Kẻ sao chép lại với nhau.”
"Cứ giao cho tôi."
Giang Dược nói với vẻ vô cùng tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận