Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 86: Tiên hạ thủ vi cường

"Chú Hàn, chú nhớ nói trưởng ban La, lúc phái người tiến vào phải chuẩn bị trước tâm lý. Thế cục hiện tại ở trấn Vân Khê rất quỷ dị, tiến vào rồi, muốn ra ngoài cũng không dễ dàng đâu.”
Giang Dược trịnh trọng nhấn mạnh một câu.
"Không phải là quỷ đả tường sao? Nước tiểu đồng tử, máu chó đen, rất dễ đối phó a?” Trải qua hai lần quỷ đả tường, Hàn Dực Minh tựa hồ có chút tự cao tự đại.
"Chú Hàn, nếu chỉ đơn giản như chú nói, trấn Vân Khê không lý nào không ai chạy thoát được. Quỷ đả tường mê hoặc là một chuyện, nếu thật sự tồn tại hung linh quỷ quái, nếu chúng quyết tâm toàn lực đối phó chú, lại là một chuyện khác.”
Hàn Dực Minh rốt cuộc chưa từng giao thủ trực tiếp với lũ quỷ, hoàn toàn không biết gì về sự đáng sợ của chúng. Thật giống như hung linh trong căn hộ chung cư, biết dùng thủ đoạn đổi số nhà che mắt. Nhưng kỳ thật đó chỉ là trò vặt trong mớ kỹ năng của nó mà thôi, bị nhìn thấu cũng không có gì lạ.
Thực lực chân chính của nó hiển nhiên không có khả năng chỉ có ba trò mèo mê hoặc vớ vẩn ấy.
Cùng một đạo lý, con quỷ chiếm cứ trấn Vân Khê làm một cái quỷ đả tường ở bên ngoài trấn để mê hoặc người ngoài, có lẽ chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, chủ yếu để ngăn người bên ngoài xông vào phá hư chuyện của nó mà thôi.
Nhưng người dân từ trong thị trấn đi ra ngoài thì lại là một chuyện khác.
Một khi bị quỷ dữ coi là món ăn trên mâm, bất kỳ người nào muốn chạy trốn đều có thể bị toàn lực săn giết, hoặc là thông qua các loại thủ đoạn bức bọn họ trở về trấn.
Hàn Dực Minh ngược lại nhìn rất thoáng: "Cậu Giang, đã làm ở cục cảnh sát hay ban ngành đặc biệt, thì phải xác định mình có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Nếu sợ thì chúng tôi đã không chọn cái nghề này ngay từ đầu.”
"May mà đợt này gặp được cậu, mấy vụ án do trưởng ban La xử lý coi như thuận lợi. Những khu vực khác của Tinh Thành, phiền lòng nhiều lắm. Quên đi, nói ba thứ mất hứng này làm cái gì? Làm nghề này, thật đúng chỉ gói gọn trong sáu chữ, sống chết nhẹ tựa lông hồng!”
"Được, chờ những lời này của chú." Giang Dược cười cười.
Đang nói chuyện, Vương Tường chạy vào như một làn khói, vẻ mặt vừa kích động vừa hưng phấn, đến mức bờ môi đều có chút run rẩy.
Nhìn mặt cậu có thêm một vết bầm tím, khuỷu tay và cánh tay còn có một vết trầy xước thật dài, máu ứ đọng. Nhưng tất cả những điều này không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình kích động của cậu ngay lúc này.
"Anh Nhị Cẩu, là nó, đúng thật là nó! Không phải chú ấy!”
"Vương Phúc Tài này tuyệt đối là quỷ! Em giao thủ với nó mà nó chỉ tùy tiện đẩy một cái là hất em văng ra vài thước. Em còn thử quấn lấy nó, mà nó khỏe quá, vật em ngã lăn quay. Tuyệt đối không thể là chú Phúc Tài mà em biết!”
Nếu nói lúc trước Vương Tường còn giữ lại ba phần nghi ngờ với hai người Giang Dược, như vậy giờ phút này, cậy đã thật sự tin phục trăm phần trăm.
Vương Tường quá rõ ràng Vương Phúc Tài là hạng người gì. Chỉ cần thăm dò một phen là đủ để cậu thử ra sâu cạn. Tuy cái tên Vương Phúc Tài kia có thu tay lại, không dùng hết toàn lực, nhưng mặc dù là thế, Vương Tường vẫn căn bản không phải là đối thủ.
Sức mạnh của đối phương hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc với cậu. Cho dù là anh cậu Vương Cát cường tráng như trâu như hổ, cũng tuyệt đối không có sức mạnh áp đảo đến nhường này.
Vương Phúc Tài tuyệt đối là quái vật, một trăm phần trăm!
"Ổn định, ổn định." Ngược lại Giang Dược thấy cậu mặt mày hớn hở, vội vàng ngăn lại. Kẻ sao chép rất giảo hoạt, coi chừng để chúng nghe được động tĩnh gì đó.
"Anh Nhị Cẩu, các anh mau động thủ đi, để lâu coi chừng nó chạy mất!” Vương Tường hạ thấp thanh âm, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt không hề giảm chút nào.
"Động thủ là nhất định. Có điều thị trấn có tới mười mấy Kẻ sao chép, xử lý một tên, khẳng định sẽ kinh động những kẻ khác. Để tránh chuyện đó xảy ra, chúng ta phải làm một vố lớn.”
"Làm thế nào?" Vương Tường xoa xoa hai tay.
"Nhà em có pháo không?" Giang Dược bỗng nhiên hỏi.
"Có có có, những ngày qua, rất nhiều gia đình đều thi nhau mua pháo, đặc biệt là mấy nhà đang có ma chay tang lễ giống nhà em.”
"Ừm, giờ em đi chuẩn bị một dây pháo nổ, dây càng dài, nổ được càng lâu thì càng tốt."
"Chuyện này đơn giản, để em lo cho." Vương Tường vỗ ngực.
"Ngoài ra, em phải thuyết phục bằng được mẹ em. Đây là bước thứ hai.”
Vương Tường có chút khó khăn, cậu biết rõ tình huống của mẹ mình. Bởi vì gia đình liên tiếp gặp biến cố, mẹ câu đã trở nên cực kỳ đa nghi và nóng nảy, căn bản không nghe lọt tai lời của người lạ, huống hồ là tin tưởng.
Đừng nói người lạ, kể cả người quen trên phố đều không thể tin được.
"Đối phó Kẻ sao chép, rất dễ dàng. Nhưng thế khó của thị trấn Vân Khê hiển nhiên không chỉ là Kẻ sao chép. Việc thuyết phục mẹ em là một bước cực kỳ quan trọng. Nếu mẹ em nhất quyết không chịu tin, lát nữa đợi bọn anh ra tay tiêu diệt Kẻ sao chép, các em có thể đến hiện trường xem một chút. Nói không chừng đến lúc đó mẹ em sẽ tin.”
"Tại sao?"
"Rất đơn giản, người mà Kẻ sao chép bám thân đã chết trong vụ sạt lở núi Đại Kim vào hôm tiết Thanh minh. Hiện tại bản thể của chúng đã sớm thối rữa không chịu nổi. Một khi Kẻ sao chép bị giết, nó sẽ nhanh chóng mất đi sức sống rồi hiện nguyên hình! Mẹ em mà thấy được, trừ phi đầu óc bà ấy có vấn đề, bằng không có muốn không tin cũng khó.”
"Được rồi! Em sẽ tìm cách thuyết phục mẹ.”
"Chỉ thuyết phục mình mẹ em còn chưa đủ, còn phải thuyết phục những người trong nhà có nạn nhân trên trấn mấy ngày qua, càng nhiều càng tốt."
"Chuyện này..." Bảo cậu thuyết phục mẹ mình, Vương Tường ít nhiều còn có lòng tin thử một phen, nhưng những người khác, với tình huống hiện tại của thị trấn, muốn lấy được sự tin tưởng của bọn họ, quá khó khăn.
"Việc này quả thật rất khó, lát nữa có gì chúng ta sẽ bàn lại kỹ hơn. Giờ em đi lấy pháo đi.”
Lực chấp hành của Vương Tường không tệ, nhanh như chớp trở về phòng, một lát sau, cậu gắng hết sức ôm ra một cuộn pháo, nhìn độ dài chắc là loại nổ vang mười ngàn lần.
"Chú Hàn, loại pháo nổ nhanh này, bình thường mỗi giây có thể vang lên mấy chục tiếng. Mười ngàn tiếng pháo, có thể nổ ít nhất ba phút. Chúng ta bao vây tiêu diệt Kẻ sao chép, ba phút đã đủ hay chưa?”
"Ý cậu là muốn sử dụng tiếng pháo nổ để che lấp cho tiếng hỏa lực?”
“Trừ cách đó ra, còn có biện pháp nào khác có thể không đánh cỏ động rắn à?”
Hàn Dực Minh nghe vậy mừng rỡ: "Hay lắm! Cách này được. Ba phút đủ rồi. Kỳ thật nếu bố trí hỏa lực hợp lý, chỉ cần nửa phút là đủ!”
"Được, chú mau gọi người đi. Nửa tiếng sau bắt đầu!”
Đầu bên kia, trưởng ban La vừa thuật lại tình huống xong, các đội viên lập tức tranh nhau xung phong. Vì lý do đảm bảo, Trưởng ban La chọn ra mười hai đội viên, hai người mang súng tiểu liên, mười người còn lại mang súng lục cảnh sát thông thường.
Ngoài ra, dựa theo ý kiến của Giang Dược, bọn họ còn mang thêm hai khẩu súng gây mê.
Bố trí hỏa lực bao trùm đến mức này tuyệt đối dư dả. Cho dù loạt đầu bắn không chết, cũng hoàn toàn có thể bổ thêm một loạt nữa.
Kẻ sao chép trừ việc có thể chất mạnh mẽ ra, cũng không còn dị năng nào khác.
Nửa giờ sau, các đội viên cải trang xong, lần lượt vào vị trí.
Trưởng ban La ủy quyền cho Hàn Dực Minh chỉ huy hành động lần này.
"Nhà của Vương Phúc Tài, ngoại trừ Vương Phúc Tài là Kẻ sao chép ra, còn có một bà vợ đầu óc lúc tỉnh lúc mê. Vì lý do đảm bảo, cậu Giang sẽ phụ trách gõ cửa, số bảy và số mười ba, các cậu phụ trách dùng súng gây mê. Số bảy đối phó bà vợ, số mười ba đối phó Vương Phúc Tài.”
"Nhớ kỹ, một khi súng gây mê không có hiệu quả với Vương Phúc tài, cậu Giang trước tiên cứ quấn lấy nó, tôi sẽ phái đội viên vào hỗ trợ. Tất cả các hành động tận lực áp chế âm thanh, tránh gây kinh động nhà hàng xóm hai bên.”
"Hành động bắt đầu!"
Giang Dược tướng mạo đẹp trai, mặt mũi hiền lành, là nhân tuyển ngoại giao tốt nhất.
Cửa sắt vẫn là cánh cửa sắt nhìn thấy lúc hồi còn trong quỷ đả tường, người mở cửa vẫn là bà vợ ngốc nghếch ủ mặt cau mày kia.
Nhìn đôi mắt bà không hề có chút thần thái nào.
"Chào thím, chú Phúc Tài có nhà không? Đội tuần tra thị trấn bảo cháu truyền lời cho chú ấy..."
"Ồ!" Bà vợ không nghi ngờ gì, chỉ kêu lên một tiếng rồi kéo cửa sắt ra một chút.
"Phúc Tài, người của đội tuần tra tìm ông kìa." Lúc này bà vợ thoạt nhìn đầu óc vẫn còn thanh tỉnh.
Vương Phúc Tài trên lầu đáp lại một tiếng, từ trong phòng bước ra.
"Ai vậy? Cậu là ai?” Vương Phúc Tài thấy Giang Dược lạ mặt, tròng mắt đảo nhanh như chớp, bắt đầu đánh giá hắn.
Nói thì chậm, làm thì nhanh.
Hai đội viên ẩn núp trong bóng tối, nghe được tiếng Vương Phúc Tài chất vấn Giang Dược, liền nhô đầu ra, nhắm chuẩn...
Bụp, bụp!
Hai tiếng trầm đục vang lên.
Bà vợ lảo đảo, đi đầu ngã xuống đất.
Vương Phúc Tài kinh hãi, giậm chân muốn chạy lại vào trong phòng, nhưng chưa kịp chạy mấy bước đã bắt đầu lảo đảo. Vừa chạy đến bậc qua cửa, liền rầm một tiếng, ngã về phía trước.
Đội viên không dám khinh địch, lại bắn thêm hai phát.
Mãi đến khi Vương Phúc Tài không còn nhúc nhích, Hàn Dực Minh mới phất tay bảo ngừng, bốn đội viên cầm vũ khí nóng từng bước tới gần, phòng ngừa Vương Phúc Tài giở trò lừa gạt.
Rốt cuộc vẫn là thân thể bằng xương bằng thịt, liều lượng lớn thuốc gây mê tiến vào cơ thể, cho dù Vương Phúc Tài là Kẻ sao chép bám thân, hiển nhiên cũng không chịu nổi.
Dây xích với còng tay đã sớm chuẩn bị sẵn, cộng thêm dây thừng thô to, toàn bộ đều dùng hết, quấn Vương Phúc Tài như một cái bánh chưng.
Cho dù Vương Phúc Tài tỉnh lại sớm, bị trói thành như vậy, cũng đừng mơ tưởng thoát khốn.
Hàn Dực Minh dẫn theo các đội viên khác, chia thành từng nhóm không ngừng chui vào nhà Vương Phúc Tài.
Suốt cả quá trình, hầu như không gây ra tiếng động gì lớn. Mặc dù súng gây mê có phát ra âm thanh, nhưng dù sao cũng chỉ là tiếng trầm đục ngắn ngủi, không hề kinh động đến những người khác.
Hàn Dực Minh rất nhanh đã bố trí xong đội viên của mình.
Giang Dược cũng vừa vặn đi ra từ trong phòng, tay cầm một chiếc điện thoại di động. Hắn tới trước mặt Vương Phúc Tài, mượn dấu vân tay của nó, thuận lợi mở ra màn hình khóa.
Nhìn thấy Giang Dược mở khóa điện thoại thành công, Hàn Dực Minh nhất thời sáng mắt lên.
Cuối cùng đã bắt được điện thoại của một Kẻ sao chép!
Lần trước bọn họ đi tìm điện thoại của Kẻ sao chép, một thành viên trẻ tuổi trong số bọn họ đã phải đánh đổi bằng cả mạng sống, cuối cùng điện thoại di động vẫn bị lấy mất.
Giờ phút này, Vương Phúc Tài bất ngờ sa lưới, chưa kịp giấu đi điện thoại của mình, để nó rơi vào tay Giang Dược!
Đây không chỉ là một chiếc điện thoại di động, mà còn là một thanh chìa khóa để mở ra bí mật của những Kẻ sao chép!
Bạn cần đăng nhập để bình luận