Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 87: Kẻ đứng sau màn nổi lên mặt nước?

Sau khi quét vân tay Vương Phúc Tài, Giang Dược nhanh chóng tắt chế độ khóa màn hình, rồi mới ung dung xem tin tức trên điện thoại.
Quả nhiên điện thoại là chiếc chìa khóa tốt nhất để giải mã bí ẩn của những Kẻ sao chép. Tuy Vương Phúc Tài rất giảo hoạt, xóa đi phần lớn tin tức trước đó, nhưng những dòng tin nhắn gần đây hiển nhiên chưa kịp xóa.
Có hai nhóm chat liên quan đến Kẻ sao chép.
Một nhóm có tổng cộng bốn mươi mốt thành viên. Rõ ràng, đó là toàn bộ số Kẻ sao chép hiện có. Ba Kẻ sao chép đã chết hoặc bị bắt trước đó không còn nằm trong danh sách này nữa. Giang Dược đoán chừng không phải chúng bị đá ra khỏi nhóm, mà là nhóm này mới thành lập, còn nhóm cũ khả năng đã bị giải tán.
Ngoài ra còn có một nhóm nhỏ hơn, chỉ có mười ba thành viên. Dựa trên số lượng thành viên thì đây chắc hẳn là nhóm của những Kẻ sao chép ở thị trấn Vân Khê.
Có thể thấy, Kẻ sao chép rõ ràng có tổ chức chặt chẽ, lịch sử trò chuyện của hai nhóm đều bị xóa, chỉ lưu giữ lịch sử trò chuyện trong ngày.
Nhóm có bốn mươi mốt thành viên kia, lịch sử trò chuyện rất ít ỏi, cả buổi sáng hầu như không có tin nhắn gì, thoạt nhìn rất vắng vẻ, hoạt động cực ít.
Rõ ràng, trừ khi thật sự cần thiết, bằng không những Kẻ sao chép không bao giờ ngoi đầu lên nhóm chat.
Thế nhưng đến đầu giờ chiều, nhất là sau khi mấy người Giang Dược vào trấn, nhóm này mới xuất hiện lác đác vài dòng tin nhắn, trong đó có vài đoạn thu hút sự chú ý của Giang Dược và Hàn Dực Minh.
Lão Khang trấn Vân Khê: Có người lạ xông vào thị trấn Vân Khê.
Lão Khang trấn Vân Khê: Phát hiện là tới từ Tinh Thành.
Lão Khang trấn Vân Khê: Có người từng ở từ đường nhà họ Vương.
Đường Thiên Lỗi trấn Vân Khê: Đến hiện tại, đã có ba nhóm người xa lạ vào trấn.
Lão Khang thị trấn Vân Khê: Đúng, hai người một nhóm, bọn hắn che giấu rất tốt, có điều ta cảm thấy bọn hắn tới với ý đồ xấu!
Vương Phúc Tài trấn Vân Khê: Có phải là nhằm vào chúng ta hay không?
Dòng tin nhắn trên xuất phát từ chính chiếc điện thoại này.
Lão Mặt Rỗ trấn Vân Khê: Làm gì có chuyện đó? Tinh Thành bên kia trước mắt có động tĩnh gì hay không?
Lư Quang Tinh Thành: Tinh Thành trước mắt không có động tĩnh gì lớn.
Ngô Thắng Thành Tinh Thành: Hai ngày nay mọi hành động bọn ta đều nghe theo chỉ huy, ở trong nhà không nhúc nhích. Bên ngoài cũng không có gió thổi cỏ lay gì lớn.
Vương Phúc Tài trấn Vân Khê: Phía Tinh Thành không phải có một đồng bọn bị bắt sống sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lư Quang Tinh thành: Vấn đề gì ở đây? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy đồng bọn có thể phản bội chúng ta sao? Đừng quên chúng ta là ai.
Vương Phúc Tài trấn Vân Khê: Ta không có ý này, ta chỉ lo lắng đồng bọn của chúng ta bị giết bị bắt, liệu loài người có thể từ thân phận của họ điều tra ra nền tảng của chúng ta hay không?"
Lư Quang Tinh Thành: Không loại trừ khả năng này.
Lão Mặt Rỗ trấn Vân Khê: Chớ ngồi đấy mà đoán mò. Nãy giờ cũng mới có sáu người tiến vào thị trấn, thì có thể làm nên trò trống gì chứ. Bọn hắn muốn ngàn dặm đến tặng đầu người, chúng ta cứ việc nhận thôi.
Lư Quang Tinh thành: Tán thành.
Sau đó là một loạt ‘tán thành’, không còn gì khác nữa.
Lượng tin tức kỳ thật không lớn, chỉ là giao lưu giữa hai nhóm Kẻ sao chép ở trấn Vân Khê và Kẻ sao chép ở Tinh Thành.
Từ lịch sử trò chuyện, có thể thấy những Kẻ sao chép ở trấn Vân Khê quả thật đang theo dõi toàn bộ thị trấn.
Lão Khang trấn Vân Khê, Giang Dược nhớ không lầm thì Vương Tường có nói ông ta bán hoa quả ở ngoài phố, xem ra hẳn là kẻ theo dõi ngay lối ra vào thị trấn.
Cho nên, lúc hai người Giang Dược vừa vào trấn, lão Khang là kẻ đầu tiên phát hiện ra bọn hắn, cũng là người đầu tiên thông báo tin tức lên nhóm.
Còn có một tên Đường Thiên Lỗi, hẳn cũng phụ trách theo dõi, hơn nữa còn bí mật hơn cả lão Khang.
Ngược lại, tin nhắn của Ngô Thắng Thành ở Tinh Thành kia, khiến cho Giang Dược bắt được một thông tin khác thường.
‘Hai ngày nay mọi hành động bọn ta đều nghe theo chỉ huy.’.
Thông tin này cực kỳ quan trọng, nó chứng tỏ những Kẻ sao chép không chỉ đơn thuần là có liên lạc với nhau, mà còn có một kẻ chỉ huy thống nhất.
Tiếc là những đoạn chat này cũng không tiết lộ ai mới là kẻ chỉ huy của bọn chúng. Rốt cuộc kẻ chỉ huy có phải là Kẻ sao chép không? Hay là một kẻ khác hoàn toàn?
Tất nhiên, từ giọng điệu trò chuyện của mấy Kẻ sao chép, mặc dù chúng có hơi lo lắng về việc người lạ vào thị trấn, nhưng cũng không quá mức coi trọng.
Theo ý chúng thì, chỉ vài người lạ vào thị trấn không thể tạo nên được bao nhiêu sóng gió, ngược lại còn có không ít Kẻ sao chép nói năng dõng dạc, cảm thấy mấy người Giang Dược là ngàn dặm đến tặng đầu người.
Những lịch sử trò chuyện này, có thể nói là bằng chứng sắt. Chỉ cần đưa cho mẹ Vương Tường xem, hẳn là có thể lấy được tín nhiệm.
Một nhóm khác, lịch sử trò chuyện tương đối nhiều một chút, có điều cũng chỉ có lịch sử trò chuyện của ngày hôm nay, trước đó hiển nhiên đều đã bị xử lý.
Về mặt kỹ thuật công nghệ, phía chính phủ đương nhiên có thể khôi phục lịch sử trò chuyện, nhưng hiện tại trấn Vân Khê không có điều kiện này.
Hàn Dực Minh và Giang Dược nghiêm túc lật xem những dòng tin nhắn còn hiện hữu.
Nhóm Kẻ sao chép địa phương ở thị trấn Vân Khê này, lịch sử trò chuyện buổi sáng cơ bản là tán gẫu tình huống trên trấn, nhà ai có chút khác thường, nhà ai lại chuẩn bị chạy trốn gì đó.
Trước khi mấy người Giang Dược xuất hiện, những lịch sử trò chuyện này cũng không nhiều, tương tự không có bao nhiêu giá trị hữu dụng.
Sau khi Giang Dược và Hàn Dực Minh vào trấn, mức độ hoạt động trong nhóm rõ ràng tăng lên.
Vẫn là lão Khang bán hoa quả kia lên tiếng trước, nhắc nhở mọi người trong trấn có người lạ xông vào.
Lão Khang: Chú ý, chú ý, có người xa lạ vào trấn.
Đường Thiên Lỗi: Bọn hắn trước mắt đang đứng ngay cửa từ đường nhà họ Vương.
Lão Mặt Rỗ: Nhìn ra được lai lịch gì không?
Vương Phúc Tài: Không phải nhằm vào chúng ta chứ?
Đường Thiên Lỗi: Trước mắt không nhìn ra cớ sự gì, giống như có người nói chuyện với bọn hắn.
Lão Ma Tử: Ai?
Đường Thiên Lỗi: Khẳng định là người nhà họ Vương, cụ thể là ai, ta nào biết?
Đọc đến đây, Giang Dược và Hàn Dực Minh liếc nhau, ngầm hiểu. Quả nhiên, Kẻ sao chép có thể bắt chước người khác, thậm chí sao chép được cả gien, nhưng cuối cùng không thể sao chép ký ức.
Cho nên, Kẻ sao chép thoạt nhìn đang âm thầm theo dõi toàn bộ trấn Vân Khê, nhưng kỳ thật bọn chúng chưa hẳn đã nắm trong tay hoàn toàn về mọi mặt.
Bởi vì bọn chúng không có ký ức của vật dẫn, không hề biết chút nào về những người trong thị trấn. Trải qua mấy ngày ngắn ngủi, cùng lắm cũng chỉ quen mặt mà thôi.
Mấu chốt nhất chính là, số lượng Kẻ sao chép cơ bản cũng không đủ, muốn bao trùm toàn bộ thị trấn, nói thì dễ mà làm thì khó.
Triệu Vệ Thông: Mặc kệ bọn hắn là ai, có ai muốn đi săn con mồi này hay không?
Lão Mặt Rỗ: Trước tiên đừng vội! Chưa nắm rõ tình huống, tùy tiện động thủ, nhỡ đâu còn người khác núp đằng sau thì sao?
Triệu Vệ Thông: Tới bao nhiêu làm gỏi bấy nhiêu chứ sao.
Đường Thiên Lỗi: Bọn họ dừng lại ở trước cửa tiệm bạc nhà họ Triệu. Có một gã thanh niên úp mặt vào cánh cửa dò xét. Gã đang tìm gì ấy? Triệu Thủ Ngân.
Lần tag này cũng không được Triệu Thủ Ngân đáp lại.
Lão Mặt Rỗ: Đừng tag nữa, lão đại đang bận đại sự.
Lão đại!
Giang Dược và Hàn Dực Minh đồng thời giật mình!
Cuối cùng cũng tìm thấy thông tin quan trọng.
Kẻ sao chép Triệu Thủ Ngân, là thủ lĩnh của những Kẻ sao chép ở trấn Vân Khê!
Hoặc giả, Triệu Thủ Ngân là kẻ đứng đầu toàn bộ quần thể Kẻ sao chép?
Đáng tiếc là bọn hắn không thể rút ra được kết luận từ cuộc trò chuyện này.
Trong tất cả những Kẻ sao chép ở trấn Vân Khê, cái tên Giang Dược cảm thấy hứng thú nhất chính là Triệu Thủ Ngân.
Vì sao tất cả những Kẻ sao chép trong trấn đều ở yên tại thị trấn, chỉ có mình y xuất hiện ở Bàn Thạch Lĩnh?
Rốt cuộc là y thật sự tới Bàn Thạch Lĩnh, hay chỉ là cố ý dùng thủ thuật che mắt, vứt điện thoại di động ở lại Bàn Thạch Lĩnh, đồng thời bày ra quỷ đả tường để mê hoặc người ngoài?
Với trình độ xảo quyệt của Kẻ sao chép, Giang Dược khó mà xác định được. Từ lịch sử trò chuyện của chúng, hắn cũng rất khó phán đoán Triệu Thủ Ngân rốt cuộc ở trấn Vân Khê, hay là thật sự đi Bàn Thạch Lĩnh.
Lão Khang: Chú ý chú ý, nhóm người lạ thứ hai vào trấn.
Sau đó không bao lâu, lão Khang lại đưa ra cảnh cáo, nhóm người lạ thứ ba vào trấn.
Đây là ba tổ sáu người đi thám thính tình hình trước, mặc dù những Kẻ sao chép này cũng có nổ ra vài cuộc thảo luận, nhưng nhìn chung thì chúng vẫn tương đối bình tĩnh.
Chỉ có sáu người, muốn gây náo loạn thị trấn, hiển nhiên là không có khả năng.
Cho nên, mặc dù nhóm trò chuyện khá là sôi nổi, nhưng chẳng mấy ai thực sự coi trọng.
Xen giữa chừng là vài câu oán giận của Vương Phúc Tài, nói mình có khả năng bị tên oắt con nhà hàng xóm hoài nghi, vừa rồi không hiểu sao nó lại chạy đến nhà đòi đánh nhau một trận.
Kẻ sao chép trong nhóm ngược lại không coi chuyện đó ra gì, thậm chí có kẻ còn trêu chọc Vương Phúc Tài một phen.
Sau đó đến phiên mười hai đội viên mà trưởng ban La phái ra lần lượt vào trấn, cả nhóm lập tức bùng nổ.
Lão Khang là trạm tiền đồn, không ngừng phát ra cảnh cáo, bắt đầu dẫn ra những Kẻ sao chép im lặng nãy giờ.
Nếu tính số lượng thì chiều nay đã có mười tám người lạ vào thị trấn. Mười tám người, mơ hồ đã có thể hình thành một chút uy hiếp với chúng.
Điểm mấu chốt chính là, số lượng Kẻ sao chép trong thị trấn Vân Khê cũng không nhiều lắm, cả thị trấn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bọn chúng rất khó giám sát đến từng ngóc ngách.
Cho nên, sau khi những người xa lạ này vào trấn, nếu bọn họ rải rác khắp nơi, chúng cũng rất khó giám thị cụ thể từng người một.
Ngoại trừ các trục đường chính và một số lối ra vào chủ đạo, rất nhiều đường ngang ngõ tắt không thể được những Kẻ sao chép bao quát hết toàn bộ.
Chính bởi vì những người xa lạ này không ngừng tràn vào, mà chúng lại không cách nào nắm chắc hành tung của toàn bộ người lạ, cho nên rõ ràng đã xuất hiện một ít tranh chấp trong nhóm Kẻ sao chép trấn Vân Khê.
Có Kẻ sao chép muốn chủ động xuất kích, tiên hạ thủ vi cường. Nhưng hầu hết những Kẻ sao chép còn lại đều chủ trương ngồi chờ xem tình hình ra sao, không chủ động bại lộ, phải lấy đại cục làm trọng.
Lão đại còn chưa lên tiếng, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Vì vậy, chúng liên tục gọi Triệu Thủ Ngân, muốn nhận được chỉ thị kế tiếp, nhưng Triệu Thủ Ngân tựa hồ rất bận rộn, vẫn không có hồi âm.
Điều này khiến những Kẻ sao chép trong nhóm càng lúc càng bồn chồn.
Ngay giữa lúc nhóm đang náo loạn lật trời, hình như Triệu Thủ Ngân rốt cuộc xong việc, bắt đầu nhắn tin lên nhóm chat.
"Bình tĩnh! Phía bên ta sắp đại công cáo thành, thời điểm mấu chốt, các ngươi quyết không thể như xe tuột xích.”
“Nhớ kỹ, ráng trụ qua đêm nay!”
“Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, đêm nay nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ!”
Triệu Thủ Ngân không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng chính là phát liền ba cái mệnh lệnh.
Giang Dược và Hàn Dực Minh đọc đến đoạn này, sắc mặt đều hơi biến đổi.
Hiển nhiên, Triệu Thủ Ngân phát liền ba cái mệnh lệnh, lượng tin tức tiết lộ rất lớn!
Triệu Thủ Ngân rốt cuộc đang mưu đồ cái gì?
Ráng trụ qua đêm nay?
Rốt cuộc những Kẻ sao chép phải thực hiện nhiệm vụ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận