Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 90: Oán linh nhân tạo?

Có điều, Giang Dược thoáng chốc chả thèm bận tâm. Bí mật này rốt cuộc có ý nghĩa gì, dường như cũng không còn quan trọng. Dù sao, không bao lâu nữa, những Kẻ sao chép này đều sẽ bụi về với bụi, đất về với đất.
Lão Khang thấy Giang Dược không nhiệt tình lắm, còn tưởng rằng hắn đang giả ngu, không dám nghị luận sau lưng lão đại, nên cũng không để ý.
Một lát sau, bắt đầu có Kẻ sao chép nhắn lên nhóm là đã đến nhà Vương Phúc Tài.
Lão Khang cười với Giang Dược: "Đi thôi.”
Hai người đi song song, Giang Dược cố ý lo lắng nói: "Hôm nay mí mắt ta vẫn nhảy liên hồi, ta luôn cảm thấy, những kẻ xa lạ kia là xông về phía chúng ta. Lão đại cứ thần thần bí bí như vậy, không chịu đi ra chủ trì đại cục, ta thật sợ thế cục mất khống chế a.”
Giang Dược vô tâm trồng liễu, không ngờ lại khơi lên oán niệm của lão Khang, lão Khang cũng đắng lòng nói: "Chứ còn gì nữa? Chỉ có mười mấy người chúng ta, muốn khống chế thế cục toàn bộ Trấn Vân Khê, nói thì nghe dễ? Chẳng qua là nhờ thân phận hiện tại chưa bại lộ, một khi bại lộ, già trẻ lớn bé ở trấn Vân Khê, mỗi người nhổ một ngụm đờm, đều có thể dìm chết chúng ta.”
"May mắn mà nhiệm vụ lão đại giao phó cũng đã hoàn thành không sai biệt lắm."
Lời này của Giang Dược kín kẽ vô cùng, một chút sơ hở cũng không có.
"Nhiệm vụ của lão đại đúng là hoàn thành! Nhưng ngươi thật sự cảm thấy tương lai của trấn Vân Khê này chính là của chúng ta? Ngươi tin không? Chính quyền nơi đây mất liên lạc với bên ngoài, phía Tinh Thành sớm muộn gì cũng sẽ phái quân đội tới. Tuy lão đại từng nói đi nói lại nhiều lần, rằng cả thế giới đều loạn thành một nồi cháo hổ lốn, bên ngoài chưa chắc đã để ý tới cái trấn Vân Khê nhỏ bé này, nhưng lòng ta vẫn không an tâm. Trừ khi được lão đại truyền thụ bí pháp, đây mới là chân thực nhất.”
Giang Dược thở dài một hơi: "Ngươi xác định lão đại có bí pháp?”
"Được rồi được rồi, đừng giả ngu nữa. Ngươi ta ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng đều tự hiểu lấy. Lão đại đang yên đang lành tự nhiên lại chạy đến Bàn Thạch Lĩnh, ngươi cảm thấy là vì cái gì? Lão đại yêu cầu chúng ta không ngừng giết người, hơn nữa chỉ hạn chế trong trấn Vân Khê, ngay cả thủ pháp giết người cũng phải thống nhất, ngươi cảm thấy là vì cái gì?”
"Ý ngươi là sao? Lão đại có rất nhiều chuyện giấu giếm chúng ta?”
“Nói nhảm!”
Lão Khang đè cuống họng, trừng mắt nhìn Giang Dược một cái:
"Ta thấy ngươi đang cố tình giả ngu có đúng không? Bình thường ngươi mưu ma chước quỷ nhiều lắm mà, lẽ nào lại đoán không ra?”
"Khà khà, kỳ thật ta cũng đoán được. Ta nghĩ lão đại chỉ xem chúng ta như tốt thí mà thôi. Nhưng chúng ta có thể làm gì được?”
Lão Khang thở dài một hơi: "Đúng đấy. Có điều, coi như là tốt thí, nể tình chúng ta vẫn luôn trung thành và tận tâm, dù gì cũng nên cho chúng ta nếm thử một chút ngon ngọt chứ?”
"Cái này phải xem lão đại nghĩ thế nào. Đúng rồi, những người xa lạ kia vì sao luôn rình mò trước cửa tiệm bạc nhà họ Triệu, chẳng lẽ bọn hắn thật sự phát hiện ra cái gì?”
"Tiệm bạc khẳng định có ẩn giấu bí mật của lão đại. Có điều bình thường lão đại không cho chúng ta vào, ai biết bên trong có cái gì? Ngay cả chúng ta còn không biết, đám người lạ kia có thể tìm thấy gì chứ? Khả năng là ở ngoài nghe được động tĩnh? Ta cũng nghe nói, lão đại nuôi quỷ nô bên trong..."
"Ừm, ngươi nói cũng phải."
Giang Dược lại lần nữa âm thầm cảm thấy kinh ngạc, cho dù cái tên Triệu Thủ Ngân này là thủ lĩnh của bọn chúng, nhưng cũng không nên có bản lĩnh lớn vậy chứ?
Nào là bí pháp, nào là quỷ nô.
Chẳng lẽ, quỷ đả tường bên ngoài trấn cũng có liên quan đến y?
Việc người trong thị trấn không thể trốn thoát cũng có liên quan đến y?
Cụm từ quỷ nô này lúc nhỏ Giang Dược từng nghe ông nội nhắc qua, khi ấy hắn chỉ nghĩ là ông đang kể chuyện xưa.
Ông kể trên giang hồ có một ít thuật sĩ tà ác, chuyên thu thập những oán linh có chất chứa oán khí sâu nặng, dùng bí pháp độc môn huấn luyện làm quỷ nô, thay chủ nhân làm xằng làm bậy.
Ngược lại có vài phần giống với ma Trành nối giáo cho giặc.
Chú thích: ma Trành, còn gọi là hổ Trành, Trành quỷ, ý chỉ những người bị hổ ăn thịt, hồn ma biến thành tay sai của hổ, thường dẫn đường cho hổ đi bắt người khác ăn thịt, cho nên bị người đời khinh thường, phê phán là nối giáo cho giặc. Hết chú thích.
Giang Dược vốn chỉ tưởng ông nội đang kể chuyện ma, hiện giờ hồi tưởng lại, khi còn bé nghe ông nội kể rất nhiều chuyện xưa, tựa hồ đều ẩn chứa thâm ý, cũng không phải chỉ thuận miệng kể.
Tuy rằng ông nội không nói rõ cái gì, cũng không chỉ điểm hắn cụ thể cái gì, nhưng càng ngẫm lại những chi tiết thời thơ ấu, Giang Dược càng cảm thấy, từ nhỏ hắn đã trải qua mưa dầm thấm đất, rất có thể là trưởng bối cố ý giáo dục.
Thông thường quỷ nô do người nuôi đều có thủ đoạn tương đối mạnh mẽ. Mà cũng dễ hiểu thôi, không có bản lĩnh, không phát huy tác dụng, ai mà thèm tốn công tốn sức nuôi chứ?
Triệu Thủ Ngân nuôi quỷ nô trong nhà mình?
Chẳng lẽ lúc trước hắn cảm giác được sự rình mò âm u trước cửa tiệm bạc kia, là đến từ con quỷ nô này?
Nháy mắt Giang Dược nhảy lên rất nhiều dấu chấm hỏi trong đầu. Kẻ sao chép bám thân Triệu Thủ Ngân mới bao lâu? Trong thời gian ngắn ngủi này, y lại nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của những Kẻ sao chép, còn nuôi quỷ nô?
Muốn thuần phục một con quỷ nô cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Cho dù Triệu Thủ Ngân là Kẻ sao chép, cho dù y là thủ lĩnh, có thể mạnh hơn Kẻ sao chép bình thường không ít, nhưng nếu nói y thuần dưỡng quỷ nô, liệu có đủ thực lực hay không?
Hắn không cảm thấy Kẻ sao chép có thể hiểu được thủ đoạn của đám thuật sĩ tà ác a.
Lão Khang còn đang lải nhải: "Nói thật, chúng ta làm tốt thí kiểu này, càng làm càng không thấy đường ra ở đâu. Phía Tinh Thành đã có đồng bọn bị giết. Ta đang lo nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó sẽ đến lượt chúng ta!”
"Khà khà, ngươi không có chút tin tưởng nào với lão đại hết hả?"
"Không phải là không có lòng tin với lão đại, mà là không có lòng tin vào chính chúng ta." Lão Khang cảm thán.
"Sao ngươi lại nói thế?"
"Ta nói còn chưa rõ sao, chúng ta chỉ là quân cờ không quan trọng gì, kiểu quân cờ có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào. Nói thật, trong lòng lão đại, địa vị của chúng ta chưa chắc đã bằng được những người chết kia.”
"Ây..." Giang Dược nhất thời không rõ ý tứ của đối phương.
"Một người chết, ít nhất có thể cống hiến cho lão đại một con oán linh, ngươi xem lão đại liên tục thu thập oán linh, nhiệm vụ mỗi ngày càng lúc càng nặng, có thể thấy được lão đại đang làm một vố lớn. Ta dám đánh cược, nếu phải chọn giữa oán linh và chúng ta, lão đại nhất định sẽ lựa chọn oán linh!”
Khối lượng thông tin càng lúc càng nhiều. Giang Dược cảm thấy vô cùng may mắn, mình tìm lão Khang xem như tìm đúng người. Nhìn lão Khang ở trong nhóm thành thành thật thật, không nghĩ tới âm thầm oán giận đầy bụng, đây thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu được logic đằng sau những vụ án giết người ở trấn Vân Khê là cái gì.
Thật đúng là không phải đơn thuần khát máu hiếu sát, mà là đang chế tạo oán linh. Hơn nữa, những oán linh này còn phải hạn chế trong trấn Vân Khê, cái này càng thêm quỷ dị.
Nói đến nước này, Giang Dược dùng đầu gối đều có thể suy đoán được Triệu Thủ Ngân tuyệt đối đang cất giấu một bí mật rất lớn trong thị trấn.
Mà những Kẻ sao chép ở Tinh Thành gây ra một loạt vụ án giết người, đừng thấy chúng phá rất hung hăng, nói không chừng chỉ là để yểm hộ cho trấn Vân Khê.
Mục tiêu của bọn chúng hẳn là cố ý quấy nước Tinh Thành đục, để chính phủ không rảnh bận tâm trấn Vân Khê bên này, từ đó Triệu Thủ Ngân có thể an tâm mà làm đại sự!
Thật sự là một kẻ núp lùm đê tiện!
Giang Dược rung động trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn phải phụ họa: "Ta nói lát nữa đông người, ngươi cũng đừng có càu nhàu đấy. Cẩn thận đến tai lão đại.”
"Ngươi coi ta là kẻ ngu sao? Nhân tiện, nhà ngươi sẽ không mật báo ta chứ?”
"Ta mật báo cái rắm! Nói không dễ nghe một chút, ai mà chả có chút oán niệm trong lòng a. Lời này của ngươi xem như nói không sai, sức nặng của chúng ta khả năng thật đúng là không bằng những oán linh kia.” Giang Dược học theo khẩu khí của đối phương oán giận nói: “Giờ ngươi nói thử xem, nhiều oán linh như vậy, lão đại rốt cuộc đang mưu đồ cái gì?”
Lão Khang bĩu môi: "Ai mà biết? Đôi khi, không biết có lẽ tốt hơn. Biết càng nhiều, ngược lại chết càng nhanh.”
“Cũng phải!” Giang Dược gật gật đầu: "Tính ra thì chúng ta đã cày được không ít, cũng không biết phải cần tổng cộng bao nhiêu con oán linh nhỉ?”
"Xe ca bốn mươi ba người, chính là bốn mươi ba con oán linh. Chúng ta đã giết mười ba người trong thị trấn, cộng lại là năm mươi sáu con. Lão đại nói vẫn cần tám danh ngạch cuối cùng, như vậy tổng số là sáu mươi bốn. Cũng không phải quá khó để thống kê.” Có thể thấy tâm tư của lão Khang thật đúng là tinh tế hơn những Kẻ sao chép bình thường một chút.
"Sáu mươi bốn? Con số này cũng khá đẹp đấy.” Giang Dược ngoài mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn.
Xe ca rõ ràng là bốn mươi bốn người, tại sao đối phương lại nói bốn mươi ba?
Còn thiếu một người ở đâu?
Chẳng lẽ còn có một con cá lọt lưới sao?
Nhớ lại ngày xảy ra tai nạn xe ca, hồn ma của tất cả nạn nhân quả thật đều trở về thị trấn. Tam Cẩu đã tận mắt nhìn thấy vào cái đêm hôm đó. Thế nhưng lúc ấy Tam Cẩu nhìn thấy rõ ràng cũng là bốn mươi bốn người, đây là do chính miệng Tam Cẩu nói ngay tại thời điểm ấy.
Nhưng tại sao đến miệng của lão Khang, xe ca chỉ có bốn mươi ba?
Chẳng lẽ, Triệu Thủ Ngân căn bản không phải là Kẻ sao chép? Y căn bản không chết? Kể cả những Kẻ sao chép này, bao gồm cả toàn bộ sự kiện này, đều là Triệu Thủ Ngân một tay đạo diễn?
Lại xuất hiện vấn đề mới.
Nếu Triệu Thủ Ngân không chết, xe ca cũng chỉ chết bốn mươi ba người, như vậy số lượng quỷ hồn về trấn Vân Khê hẳn là cũng chỉ có bốn mươi ba mới đúng. Vì sao Tam Cẩu nhìn thấy bốn mươi bốn hồn ma ở thị trấn Vân Khê vào cái đêm ấy?
Giang Dược thắc mắc đầy bụng, lại hết lần này tới lần khác không thể hỏi ra miệng.
Dù lão Khang có oán giận tới đâu thì Giang Dược cũng không có khả năng há mồm hỏi loại tin tức mấu chốt này.
Chỉ cần hắn dám hỏi, tất sẽ lộ tẩy hết.
Đúng lúc này, những Kẻ sao chép trong nhóm lục tục nhắc nhở, bọn chúng trước sau đã đến nhà Vương Phúc Tài.
Mười hai Kẻ sao chép, đã có mười người vào chỗ.
Chỉ thiếu Vương Phúc Tài và Lão Khang.
Giang Dược cất điện thoại di động, ánh mắt sâu xa liếc nhìn lão Khang vẫn còn đang mải thao thao bất tuyệt, nói thầm trong lòng, cám ơn tin tức của ngươi, lão Khang, an tâm đi đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận