Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 96: Phòng ngủ kỳ quái
Chiếc giường hoa kiểu cũ này được chạm trổ rất tinh xảo, gỗ cũng là loại thượng hạng, nhưng không chịu nổi trải qua năm tháng lâu đời, nhìn đâu cũng thấy cũ kỹ, càng nhìn càng giống như đồ cổ, giá trị sưu tập nghệ thuật vượt xa giá trị thực tế.
Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác chiếc giường hoa kiểu cũ này lại được trải chăn đệm?
Chẳng lẽ nói Triệu Thủ Ngân hoài cổ như vậy?
Không đúng.
Triệu Thủ Ngân rõ ràng không phải ở gian phòng này.
Bởi vì bên cạnh chiếc giường hoa kiểu cũ còn có một bàn trang điểm cũ kỹ không kém. Mặt trước của bàn trang điểm là một tấm gương lớn hình bầu dục, sáng bóng không một chút bụi. Mặt bàn trang điểm cũng không tì vết, rất sạch sẽ. Có một hộp trang điểm được đặt ở góc. Trong chiếc hộp trang điểm mà lớp sơn phủ bên ngoài gần như tróc hết sạch kia, lại có khá nhiều dụng cụ trang điểm, nào là lược, gương, lược chải mi, bút kẻ lông mày, phấn trang điểm, son…
Càng không thể tưởng tượng nổi chính là trên tường còn treo một bức tranh nước ngoài, nhìn nội dung và chất liệu của bức tranh chỉ sợ cũng chừng hơn trăm năm lịch sử?
Toàn bộ căn phòng mang lại cho người ta một cảm giác hoài cổ nồng đậm.
Cổ xưa đến cực hạn.
Đây cũng không phải cổ xưa do nhân tạo, mà là một loại cổ xưa đã trải qua biết bao năm tháng lắng đọng, cực kỳ chân thật. Loại cảm giác này giống như chuyển một căn phòng từ thời không một trăm năm trước đến hiện tại.
Dưới gầm giường còn có một đôi giày thêu hoa, rất cũ kỹ, nhưng sạch sẽ, nhìn không thấy nửa điểm bụi bặm, thật giống như có một người phụ nữ ở nhà, mỗi ngày chăm chỉ quét dọn, để nhà không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ ngăn nắp.
Chú Hàn nhìn thấy Giang Dược dừng chân ở căn phòng này hồi lâu không nói gì, mới nhịn không được hỏi: "Cậu Giang, cậu nhìn ra manh mối gì không?"
“Chú nghĩ ai sống trong căn phòng này?" Giang Dược hỏi ngược lại.
"Phòng khách? Hoặc Triệu Thủ Ngân nuôi gái trong nhà?" Chú Hàn suy nghĩ một chút, tìm không thấy giải thích hợp nào khác: "Dù sao cũng không phải phòng ngủ của Triệu Thủ Ngân, phòng của y ở bên kia."
Phòng ngủ của Triệu Thủ Ngân hướng nam, bố trí cũng cực kỳ đơn giản. Ngoại trừ một cái giường, một cái tủ, chỉ có thêm một cái bàn viết kiểu cũ, ngoài ra không còn gì khác, thậm chí không có cả tivi, có thể nói là lối sống tối giản.
Giang Dược điều tra một phen đầu giường và tủ, cũng không nhìn ra cớ sự gì.
Hướng nam còn có một gian phòng, bên trong ngoại trừ một cái tủ lớn ra thì không còn bày biện bất kỳ thứ gì nữa.
Hắn mở tủ ra lại phát hiện vật dụng bên trong cực kỳ phong phú, đủ các loại sườn xám, quần áo, váy đầm kiểu cổ, treo đầy một tủ quần áo, phong cách kỳ lạ, nhưng tất cả đều có một đặc điểm chung, cũ!
Đó là một loại cũ chân thật trải qua năm tháng mài giũa, cũng không phải do người làm cũ.
Mở cái tủ này ra, thật giống như bỗng nhiên xuyên qua hơn một trăm năm trước, mở tủ quần áo của nữ chủ nhân nhà giàu có nào đó.
Một tủ quần áo đầy màu sắc, thể hiện khiếu thẩm mỹ và gu thời trang của nữ chủ nhân ngôi nhà.
Bên dưới là những hộc tủ thấp.
Kéo ra nhìn, bên trong bày những đôi giày hoa cổ xưa, màu sắc khác nhau, tạo hình khác nhau, nhưng đều không ngoại lệ, vẫn toàn là mẫu cả trăm năm về trước.
Xem tới đây, cả Giang Dược và Hàn Dực Minh đều không nhịn được sinh ra một loại cảm giác hoang đường, có khi nào bọn hắn đã xuyên trở về hơn một trăm năm trước hay không?
Tuy quần áo và giày dép đều cũ kỹ, nhưng bọn hắn cũng không tìm được dấu vết khác thường gì.
Giang Dược và Hàn Dực Minh có chút thất vọng, đi ra khỏi phòng này.
Lúc vừa đi tới cửa, Giang Dược lại trở về đi một vòng quanh căn phòng này, đăm chiêu.
Không đúng.
Nếu theo phong thủy mà nói, rõ ràng có chút không đúng. Thật ra cho dù là tay mơ không hiểu phong thủy, cũng nên biết điều này.
Thôn trấn xây nhà, trước giờ vẫn luôn chú trọng lưng tựa bắc mặt hướng nam. Không chỉ lấy ánh sáng tốt, mà còn tránh được âm phong.
Nó không chỉ là thuyết phong thủy, về mặt khoa học, phòng ngủ hướng nam đón ánh mặt trời tốt, có lợi cho thể xác và tinh thần của con người, đây hoàn toàn là thường thức.
Nhưng tầng hai nhà của Triệu Thủ Ngân có hai gian phòng hướng nam, hết lần này tới lần khác chỉ dùng một cái, còn phòng kia dùng để chứa tủ quần áo?
Nếu nhà chỉ có một chiếc giường ngủ thì cũng là chuyện bình thường với một người đàn ông độc thân lớn tuổi.
Nhưng thực tế là có tới hai cái giường trên tầng này!
Một cái giường khác lại khăng khăng lựa chọn hướng tây bắc âm u nhất, bất lợi nhất cho ánh sáng. Đây rõ ràng là trái với sinh hoạt thường thức.
Nhất là loại nhà kết cấu bằng gỗ này, đến ngày mưa dầm dề, những phòng ngày thường không nhận đủ ánh nắng mặt trời, khẳng định sẽ bốc lên mùi gỗ mục nát.
Trừ khi, căn phòng này không dành cho người ở!
Ý niệm này hiện lên trong đầu Giang Dược, chính bản thân hắn đều thấy hoảng sợ.
Ý niệm này một khi sinh ra bắt đầu lan tràn giống như dây leo, không thể vãn hồi.
"Chú Hàn này, nếu đây là nhà chú, mà chú chỉ có hai cái giường, chú sẽ chọn để ở hai phòng nào?"
"Đương nhiên là hai phòng hướng nam, còn cần phải hỏi sao?" Hàn Dực Minh thuận miệng đáp lại, chợt ông hoảng sợ biến sắc: "Đúng a, một phòng ngủ khác vì sao phải đặt ở hướng tây bắc? Rõ ràng có phòng hướng nam cơ mà?”
Có lén nuôi gái trong nhà, cũng không cần phải tránh ánh sáng vậy chứ?
Hàn Dực Minh nhíu mày.
Tam Cẩu nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng, bỗng nhiên nói: "Anh hai, lúc em còn nhỏ, cha em thường lén ông nội vụng trộm học một chút bí quyết phong thủy. Em thường nghe cha lẩm bẩm một câu, cái gì mặt trời không chiếu, âm u tăm tối, ma quỷ sẽ sinh sôi..."
Tam Cẩu chưa bao giờ là người có học vấn gì, nhưng những lời này lại lộ ra một nét học vấn, mặc dù là cậu nghe lỏm được từ chỗ cha cậu.
Giang Dược đăm chiêu gật gù, những lời Tam Cẩu vừa nói này, chính là suy nghĩ nãy giờ của hắn.
Phòng có ánh sáng đầy đủ thì không chọn, lại đi chọn phòng ánh sáng ảm đạm, tối tăm làm phòng ngủ. Đây rõ ràng đâu phải cho người ở?
Đây rõ ràng là cho quỷ ở!
Một người phụ nữ?
Giang Dược không hiểu sao nhớ tới tấm ảnh trên bàn thờ dưới lầu, nhớ tới Dương Thông bị dọa vỡ mật.
Chẳng lẽ, gian phòng đó thật sự là dành cho quỷ?
Cái tên Triệu Thủ Ngân này chẳng lẽ còn có một đoạn tình yêu giữa người và quỷ trái với luân thường mà không ai biết?
Chuyện này... có phải khẩu vị của y hơi nặng quá hay không? Thật quá sức tưởng tượng a!
Đã điều tra xong tầng hai, vẫn là loại cảm giác ấy, khắp nơi đều rất quỷ dị, nhưng vẫn không tìm thấy chứng cớ xác thực nào.
"Đi, chúng ta lên lầu ba xem một chút."
Giang Dược vừa nói xong, đoạn cầu thang lên tầng ba bỗng nhiên vang lên kẽo kẹt, từ tần suất vang lên, thật giống như có ai đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy nước rút lên lầu, khiến cho bậc thang gỗ rung vang kèn kẹt.
Có người?
Ba người bước nhanh lên trên, cầu thang gỗ trống rỗng, nào có nửa bóng người?
Một ổ khóa lớn nằm ở cuối cầu thang trên tầng ba.
Toàn bộ tầng ba lại là một cấu trúc khép kín, một cánh cửa ngoắc một cái ổ khóa, từ chối những khách đến thăm ở ngoài cầu thang.
“Búa!” Giang Dược cũng không khách khí.
Hắn vung cánh tay lên, đang muốn đập xuống thì phía bên kia cánh cửa tầng ba bỗng nhiên vang lên một trận ho khan mãnh liệt.
Tiếng ho dồn dập gấp rút, giống như một bệnh nhân mắc bệnh phổi, liều mạng muốn ho cho trong phổi.
"Ai đó?" Giang Dược giơ búa lơ lửng giữa không trung, khẽ quát hỏi.
"Khanh khách..." Trả lời hắn, lại là một chuỗi tiếng cười quỷ dị, rất không bình thường, hoàn toàn không giống người có thể phát ra, mà càng giống như một đàn dơi bỗng nhiên tràn ra từ sơn động tối tăm, phát ra loại tiếng kêu rên khiến người ta sởn tóc gáy.
Tiếp đó, trong phòng lại vang lên từng đợt kêu thảm thiết thê lương, sau đó là thanh âm đao chém vào thớt, giống như còn xen lẫn tiếng cưa cắt xương.
Tiếng cưa ọp ẹp tra tấn thần kinh của Giang Dược.
Chỉ cần đứng ở ngoài cửa nghe được những thanh âm này, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bên trong đang phát sinh cảnh tượng đồ sát cực kỳ bi thảm khủng bố huyết tinh, máu dịch bắn tung tóe, thịt vụn tung bay.
Người nhát gan chỉ sợ sẽ bị những tiếng động này dọa tè ra quần.
Hàn Dực Minh cầm súng ống, chỉ vào cửa, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm khóa cửa, vẻ mặt nghiêm túc.
Giang Dược lại hừ lạnh một tiếng, táng cho một búa thật mạnh. Khóa cửa rầm một tiếng đứt lìa, Giang Dược đạp văng cánh cửa, thô bạo xông vào.
Thanh âm trong phòng thật giống như tín hiệu đột nhiên bị mất sóng, nhất thời biến mất sạch sẽ.
Cửa bị đạp ra, mọi người đi vào thì phát hiện không gian tầng ba lại vô cùng rộng lớn.
Tầng ba không có bất kỳ khoảng ngăn nào, gần hai trăm mét vuông hoàn toàn rộng mở, chỉ có bốn cột chống đỡ xà ngang, để ngôi nhà có đủ sức chịu lực.
Thứ hấp dẫn ánh mắt ba người nhất không phải là cột trụ, mà là một cái sa bàn thật lớn bày giữa tầng ba trống trải, ước chừng trên dưới cả trăm mét vuông, chiếm cứ một nửa không gian tầng ba.
Tuy Giang Dược rất ít khi đến những sàn giao dịch bất động sản, nhưng cũng từng thấy qua loại sa bàn tương tự.
Có điều sa bàn lớn đến mức này, Giang Dược vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hơn nữa, xét về độ tinh xảo, sa bàn này ăn đứt những sa bàn ở mấy sàn giao dịch bất động sản kia!
“Tam Cẩu, chớ có đụng vào!”
Giang Dược thấy Tam Cẩu tiến lên, lập tức quát dừng lại.
Hàn Dực Minh và Tam Cẩu chỉ nhìn thấy một cái sa bàn, Giang Dược lại thấy càng nhiều.
Tầng ba bày một cái sa bàn thật lớn, bất cứ ai lần đầu tiên đi lên lầu nhìn thấy cái sa bàn tinh xảo này, đều sẽ bị nó hấp dẫn, tuyệt đối sẽ không chú ý tới những chi tiết khác.
Hết lần này tới lần khác, Giang Dược lại là người có sức quan sát phi thường, cực kỳ giỏi nắm bắt chi tiết. Đây không chỉ là một cái sa bàn đơn thuần, mà còn hơn cả thế nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận