Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 143
"Có chuyện gì sao?"
Đã nhìn trộm còn bị bắt quả tang, gương mặt của Tiêu Hi không kiềm được mà đỏ bừng. Cô sờ mũi, cúi đầu:
"Không có gì."
Có lẽ Tiêu Hi không biết Tần Mặc hiểu cô tới cỡ nào, chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi cũng đủ khiến cậu để mắt tới rồi. Hơn nữa không phải cậu cố ý, mà giống phản xạ được ghim vào trong xương.
Cô nhướng mày là ý gì, chu môi là sao, mím môi là nghĩ gì... Tóm lại, chỉ cần một ánh mắt là cậu đã nhìn thấu được cô. Nhưng mà đây là lần đầu tiên cô nhìn trộm cậu nên cậu vẫn hiểu rõ hành động này của cô.
Tần Mặc đặt bút xuống, nhìn chằm chằm vào cô:
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tiêu Hi càng cúi đầu thấp hơn, trong đầu xuất hiện lần lượt hai giọng nói.
Giọng nói thứ nhất cất lên: Hỏi đi, đừng im lặng, muốn hỏi cái gì thì hãy hỏi thẳng, cậu ấy đâu phải người ngoài, cậu ấy là anh Tần Mặc của cậu mà.
Giọng nói thứ hai lại bảo: Cậu cũng nói rồi đấy, là anh trai, không phải người ngoài, vậy sao cậu lại đỏ mặt khi đứng trước anh trai mình, dừng ngay lập tức, đưa mọi thứ trở về quỹ đạo đi.
Giọng nói thứ nhất cãi lại: Thôi đi, chỉ là anh trai nuôi, còn không ở cùng một sổ hộ khẩu, càng không có quan hệ máu mủ gì, sao lại không được thích chứ.
Giọng nói thứ hai lại phản bác: Về mặt pháp luật thì không sao, nhưng đạo đức lại có vấn đề đó. Người lớn trong nhà sẽ cảm thấy thế nào đây? Chắc chắn là không đồng ý rồi.
Giọng nói thứ nhất đáp trả: Vậy cậu đã thử chưa? Chưa làm thử thì đừng vội vàng đưa ra kết luận. Tần Mặc tốt như vậy, có ai lại không thích cậu ấy chứ.
Giọng nói thứ hai lại phản bác: Không ai bảo Tần Mặc không tốt cả, nhưng điều đó không có nghĩa có thể chấp nhận cậu ấy làm người thân thực sự, lỡ như có ngày cãi nhau đến chia tay thì làm sao sống chung nữa đây.
Câu nói sau cùng khiến trái tim Tiêu Hi khẽ run lên, đúng vậy, chuyện tình cảm không thể nói chính xác được, lỡ sau khi cô và Tần Mặc ở bên nhau lại xảy ra chuyện gì không vui thì hai bên biết đối mặt với nhau thế nào đây?
Tiêu Hi bỗng thấy hơi nhụt chí, không muốn hỏi cậu chuyện thích ai nữa, đành cắn môi:
“Không có gì."
Cũng không biết đang giận dỗi ai, cô chủ bỗng thấy không vui lắm.
Tần Mặc không thích để vấn đề trôi qua vậy, bèn tóm lấy vai cô, hỏi:
“Rốt cuộc là làm sao?”
Tiêu Hi nhìn thẳng vào mắt cậu, trái tim nhảy nhót liên hồi, đôi tai trắng trẻo bỗng đỏ rực cả lên. Sau vài giây im lặng, cô khẽ lùi một bước nhỏ để thăm dò.
“Không sao cả.”
Cô sợ Tần Mặc không tin nên lại nói thêm:
“Chắc là do trời nóng quá.”
Trong lớp đã bật máy lạnh, lạnh đến nỗi có bạn học phải dựng đứng cả cổ áo, kéo khóa kín mít, ngay cả tay Tiêu Hi cũng truyền tới cảm giác mát lạnh.
Nóng ư?
Làm gì có dấu hiệu nóng chứ.
Tần Mặc còn muốn hỏi tiếp, nhưng giáo viên dạy toán đã ôm xấp đề bước vào lớp. Trong bài kiểm tra toán sáng nay, Tần Mặc lại xếp hạng nhất. Đề lần này rất khó, giáo viên dạy toán cứ thế đứng khen cậu một lúc lâu, trong lúc đó cũng không quên phê bình vài bạn học có thành tích lùi bước.
Sau đó mọi người bỗng phát hiện một chuyện rất kỳ lạ, bạn bị thầy phê bình trông không được vui, Tần Mặc được thầy tán dương cũng chẳng hoan hỉ gì.
Vụ gì đây? Được nghe lời khen ngợi còn bày ra vẻ mặt đau khổ nữa à.
Như vậy chẳng phải càng đâm vào tim của bạn học khác sao, phải biết rằng, giáo viên dạy toán không phải kiểu người dễ dàng khen người khác.
“Tần Mặc, đừng chỉ quan tâm đến bản thân, phải giúp bạn bè xung quanh tiến bộ nữa mới đúng.”
Giáo viên toán nói.
Tiêu Hi tự động hiểu thành cô chính là “người bạn xung quanh mà Tần Mặc cần giúp” kia. Cô thầm than nhẹ một tiếng, toán khó quá chừng.
Tần Mặc nghe thấy tiếng thở dài não nề của ai kia thì vội quay đầu, đập vào mắt là dáng vẻ hai tay chống cằm, mặt đầy thất vọng của cô gái. Không hiểu sao tâm trạng của cậu bỗng khá hơn đôi chút.
Bài thi được phát ra, quả nhiên, Tiêu Hi chính là người bạn cần được giúp đỡ kia. Cô nhíu mày nhìn bài thi của mình, lại quay sang nhìn bài của Tần Mặc. Rõ ràng cả hai ngồi cùng một lớp để nghe giảng, tại sao bài thi toán của cô lại hệt như người ngoài hành tinh tới học, câu nào cũng sai vậy.
Tiêu Hi lại thở dài, bài thi trong tay cũng đổi chủ, Tần Mặc cầm bài cô lên, nói:
“Bài nào không biết làm, để tớ giảng cho.”
Tiêu Hi bĩu môi:
“Bài nào cũng không biết.”
Tần Mặc trả lời:
“Vậy giảng từ đầu đến cuối.”
Trước giờ Tần Mặc luôn rất dung túng Tiêu Hi, cô muốn làm cái gì cũng được. Tất cả điểm giới hạn của cậu đều lấy Tiêu Hi làm chuẩn, còn chuyện tiêu chuẩn hạ thấp tới mức nào là hết cỡ thì cậu tạm thời chưa thử.
Bởi vì, chỉ cần cô vui là được.
“Nếu tớ vẫn không hiểu thì sao?”
“Thì dạy tiếp.”
“Học mãi cũng không hiểu thì sao?”
“Dạy mãi luôn.”
“Cậu nói dối.”
Tiêu Hi trề môi:
“Bây giờ cậu chưa có bạn gái nên còn rất nhiều thời gian rảnh, đợi sau này có người yêu rồi, làm gì còn rảnh rỗi quan tâm tới tớ nữa.”
Cô nói xong bèn nằm nhoài lên bàn, chống cằm lên tay, lưng cong xuống, lại chìm vào biển ưu sầu.
“Ai bảo tớ muốn quen bạn gái?”
Giọng nói của Tần Mặc lạnh hẳn đi:
“Có ai nói bậy gì đó với cậu à?”
Cũng không phải vì nghe người khác nói bậy, mà là chính mắt Tiêu Hi nhìn thấy. Lớp phó văn nghệ của lớp số mười, học sinh chuyển trường của lớp số chín, lớp trưởng lớp số bảy, hoa khôi lớp số sáu… tất cả bọn họ đều từng gửi thư tình cho cậu.
Cô không biết cậu có nhận hay không, nhưng chuyện họ gửi là thật.
Mỗi lần Tiêu Hi im lặng như vậy đều khiến trong lòng Tần Mặc vô cùng bất an, không biết loại cảm giác này xuất hiện từ lúc nào, có lẽ từ khoảnh khắc hai người gặp nhau năm đó, cũng có thể là nảy mầm vào một ngày nào đó sau khi sống chung với nhau, tóm lại Tần Mặc thật sự không chịu nổi nếu Tiêu Hi không để ý tới cậu.
Cậu dịu dàng nói:
“Đừng nghe người khác nói lung tung, không có chuyện đó đâu."
Tiêu Hi liếc mắt đánh giá cậu, ánh mắt lướt tới lướt lui khắp mặt cậu. Gương mặt của Tần Mặc thật sự rất đẹp, da dẻ trắng trẻo, ánh mắt sống động, mũi cao, lúc đôi mắt phượng nhướng lên thật sự rất quyến rũ.
Thảo nào mấy cô gái đó lại ào tới không ngừng như tre già măng mọc, bởi một người như cậu thật sự rất đáng để theo đuổi.
“Không ai nói lung tung hết.”
Tiêu Hi đáp:
“Vốn dĩ có rất nhiều người thích cậu."
“Nhưng tớ không thích bọn họ.”
Tần Mặc bình tĩnh đáp:
“Không thích ai hết."
Chỉ có...
Tiêu Hi nói thầm trong lòng tiêu rồi, cậu không thích ai hết, có phải cũng không thích cô không. Nghĩ vậy, tâm trạng ngày càng tệ hơn, dù giáo viên dạy toán đã dặn mọi người phải sau giờ học nhớ sửa lại những bài sai, cô vẫn buồn bực đến mức không cầm nổi bút.
Suy nghĩ con gái thật khó đoán, Tần Mặc quan sát cả buổi chiều cũng không phát hiện được gì, không ngờ tới giờ tự học buổi tối lại có thu hoạch ngoài ý muốn, chỉ là thứ thu hoạch được rất tệ hại.
Bên ngoài có một bạn nam đang nhòm qua khe cửa ngó vào trong, thấy không tìm được người muốn tìm, cậu ta bèn mở miệng hỏi bạn học ngồi gần cửa nhất:
“Bạn gì ơi, có Tiêu Hi ở đây không?"
Bạn nữ quay đầu hét lớn:
"Tiêu Hi, có người tìm."
Tiêu Hi chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt cố định ở cửa lớp, ở đó có một bạn nam đang vẫy tay:
"Tiêu Hi."
Cô không quen biết người đó, nên không để ý tới, cũng không đáp lời cậu ta.
Bạn nam thấy vậy thì tiến lại gần:
“Tiêu Hi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Tiêu Hi nghĩ thầm trong lòng, cậu là ai, hai chúng ta có quen nhau hả.
Nhưng giáo dưỡng lại bảo với cô rằng không thể nói những lời khiến người khác tổn thương, cô chỉ đành viện cớ:
“Thật ngại quá, tớ chưa làm xong bài tập.”
“Chỉ một lát thôi mà.”
Bạn nam nói.
Mấy bạn học xung quanh cũng bắt đầu nhìn qua hóng hớt, Tiêu Hi không thích trở thành tiêu điểm, bèn gật đầu, bước ra ngoài với bạn nam đó. Âm thanh xì xào bàn tán trong lớp cũng lớn dần khi hai người họ đi khuất.
“Ôi trời, đó là lớp trưởng lớp số hai.”
“Ai cơ?”
“Người xếp hạng hai cả khối đó.”
“Trời đất ơi, Quang Ám hả, không nhận ra luôn đó. Không đúng, cậu ta tìm Tiêu Hi làm gì?”
“Cậu ngốc thế, con trai tìm con gái thì còn chuyện gì nữa đây?”
“Trời má, cậu ta thích Tiêu Hi hả?”
Sau đó, một bạn nam khác bỗng hỏi một câu trúng tim đen:
“Có người lại không thích Tiêu Hi ư?”
Câu trả lời đương nhiên là KHÔNG CÓ!
Dáng người Tiêu Hi rất đẹp, cách nói chuyện lại mềm mại, cộng thêm ý cười nhạt luôn hiện hữu trên khuôn mặt, đối xử với người khác cũng rất lịch sự, lễ phép, có thể nói cô là người được yêu thích nhất trong số những cô chủ nhà giàu.
Không kiêu căng, trái lại còn rất thân thiện, đáng yêu, tóm lại ưu điểm của cô nhiều không kể xiết.
“Không có.”
Có người tiếp lời:
“Những bạn nam lớp khác còn chảy cả nước miếng lúc nhắc tới Tiêu Hi nữa kìa.”
Có một bạn nữ đi ngang qua vô tình nghe được thì trợn mắt mắng một câu:
“Nông cạn.”
Cô ta vừa dứt lời thì thấy Tần Mặc đang đi tới, gương mặt lập tức đỏ bừng, thôi được rồi, cô cũng là một kẻ nông cạn.
Khi nghe thấy những lời xì xầm bàn tán đó, Tần Mặc dừng bước, hỏi:
“Các cậu nói Tiêu Hi bị làm sao cơ?”
Đám học sinh nam nhếch miệng cười, đáp:
“Tiêu Hi bị hạng hai gọi ra ngoài rồi.”
“Hạng hai ư?”
“À, cái tên xếp hạng hai cả khối ấy.”
“Ở đâu?”
“Góc kia… " thì phải.
Bạn nam đó còn chưa nói hết câu, Tần Mặc đã chạy vội ra khỏi lớp. Cậu ta sợ run cả người, chết tiệt, máy lạnh tự chỉnh nhiệt độ hả, sắp chết cóng rồi đây này.
“Tiêu Hi, tớ… tớ thật sự rất thích cậu, cậu có thích tớ không?”
Tiêu Hi không biết cách từ chối người khác, lúng túng:
“Bạn ơi, tớ…”
“Tớ biết hai chúng ta không quen biết nhau, nhưng tình cảm có thể từ từ bồi đắp mà. Trước tiên, cậu có thể tìm hiểu thêm về tớ, tớ thật lòng…”
“Thật lòng cũng không được.”
Một giọng nói quyết liệt vang lên cắt ngang lời bạn nam kia.
Tiêu Hi ngước nhìn chúa cứu thế vừa xuất hiện trước mặt, trái tim treo cao cũng được thả xuống, cô mỉm cười nói:
“Tần Mặc, cậu tới rồi.”
Tần Mặc tiến lại gần, liếc mắt đánh giá bạn nam kia từ trên xuống dưới rồi nói:
“Sau này đừng tới tìm Tiêu Hi nữa.”
Cậu nói rồi nắm tay Tiêu Hi định đi về lớp.
Bạn nam kia cản lại:
“Cậu là ai?”
Tần Mặc:
“Liên quan gì tới cậu.”
“Tôi biết cậu, không phải cậu chỉ là anh trai của Tiêu Hi thôi sao?”
Bạn nam cứng đầu phản bác:
“Thời đại này mà anh trai cũng muốn nhúng tay vào chuyện hẹn hò yêu đương của em gái nữa hả, với lại cậu còn chẳng phải anh trai ruột của cô ấy, cậu có tư cách gì mà xen vào chuyện này?”
“Bốp.”
Cậu ta ăn một đấm ngay mặt, ngã nhào xuống đất, Tần Mặc nói với vẻ mặt lạnh lùng:
“Mày nói lại lần nữa.”
Cậu ta ôm mặt:
“Mày dám đánh tao?”
Tần Mặc:
“Đánh mày đó, thì sao?!”
Dám đánh nhau trong trường, không nghĩ cũng biết hậu quả là gì. Tần Mặc bị gọi lên văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, sau vài phút oanh tạc, giáo viên nhìn dáng vẻ thờ ơ của cậu thì tức đến lộn ruột.
“Biết lỗi chưa hả?”
“...”
Tần Mặc không nói gì.
“Em…” Giáo viên chủ nhiệm vừa tự an ủi bản thân đây là học sinh xuất sắc, đừng nóng giận, vừa chỉ tay vào mặt cậu mắng:
“Viết kiểm điểm, ba nghìn chữ.”
Tần Mặc bước ra khỏi văn phòng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiêu Hi thì lập tức bước về phía cô, sau đó nắm lấy tay cô như một lẽ đương nhiên.
Giáo viên chủ nhiệm vừa bước ra khỏi văn phòng đã bắt gặp cảnh tượng Tần Mặc nắm tay bạn học nữ, bệnh đau dạ dày lại tái phát, sau khi nuốt vội mấy viên thuốc tiêu hóa thì gân cổ mắng:
“Thả tay, mau thả tay ra, còn ra thể thống gì nữa không.”
Tần Mặc xoay người lại, hờ hững trả lời:
“Quen rồi.”
Nắm quen rồi.
Giáo viên chủ nhiệm:
“...”
Đúng là một đứa học sinh đáng giận mà.
Tiêu Hi rút tay về, nhìn Tần Mặc, thấy vẻ mặt hơi khó coi thì lo lắng hỏi:
“Chủ nhiệm mắng cậu hả?”
Tần Mặc:
“Làm gì có, tâm sự mỏng thôi.”
Tiêu Hi:
“Vậy sao cậu còn bày ra vẻ mặt này?”
Lông mày nhíu chặt, mặt lạnh như tiền, trông vô cùng đáng sợ.
Tần Mặc dừng bước, xoay người nhìn cô, nói với biểu cảm nghiêm túc chưa từng có:
“Tiêu Hi.”
Tiêu Hi ngước mắt:
“Chuyện gì?”
Tần Mặc:
“Cậu muốn hẹn hò hả?”
Tiêu Hi sửng sốt, nháy mắt mấy lần, hỏi lại:
“Gì cơ?”
Trong tiết tự học buổi tối, trên hành lang toàn người là người, không tiện nói chuyện, Tần Mặc nắm tay, dắt cô tới một khúc cua ở cuối hành lang dài, chỗ này không có ai qua lại cả. Cậu đẩy cô vào tường, hai mắt sáng rực hỏi:
“Cậu muốn hẹn hò sao?”
Trước giờ Tiêu Hi chưa từng nghĩ đến chuyện này, nếu Cao Tuyết không đề cập tới, cô căn bản sẽ không bao giờ nghĩ tới phương diện này.
Hẹn hò ư?
Hình như là một chuyện rất xa xôi.
Chẳng lẽ là...
Tần Mặc muốn hẹn hò ư?!
Tiêu Hi, muốn kiếm ra chút thông tin gì đó từ ánh mắt của Tần Mặc, nhưng cậu lại chôn giấu rất sâu, rất khó để nhận ra:
“Cậu… muốn hả?”
Không biết sao tim bỗng đập nhanh hơn.
Tần Mặc đặt tay lên vai Tiêu Hi:
“Chú Tiêu từng nói không được yêu sớm.”
Nguyên văn câu nói của Tiêu Hạo là lúc học cấp ba hãy cố gắng hết sức đừng yêu đương với ai, không phải vì sợ ảnh hưởng đến chuyện học tập, mà là do tư tưởng của bọn trẻ ở giai đoạn này vẫn chưa thành thục, rất dễ bị tổn thương.
Tiêu Hi là cục cưng của anh, anh không nỡ nhìn đứa nhỏ đau lòng, đặc biệt là còn vì một thằng nhóc thối tha nào đó.
Tiêu Hi không có ý định yêu sớm, lý do cô đồng ý gặp cậu ta là vì muốn nói rõ với cậu ta rằng cô không thích cậu ta, chứ không phải muốn chấp nhận lời tỏ tình đó, nhưng mà sự xuất hiện bất ngờ của Tần Mặc đã làm mọi thứ thay đổi.
“Hiện tại tớ không muốn yêu đương với ai cả.”
Cô thở dài trả lời.
Hiện tại không muốn, tức là sau này vẫn muốn.
Tần Mặc bắt được trọng điểm trong câu nói của cô, áp lực dồn xuống tay càng thêm nhiều. Đôi mắt cậu khép hờ, như đã hạ quyết tâm rất lớn.
“Cậu không thể hẹn hò với người khác.”
“Hả?”
Tiêu Hi nghe không hiểu, chớp mắt mấy lần, không thể hẹn hò với người khác là sao cơ.
Tần Mặc:
“Muốn hẹn hò cũng được thôi.”
Tiêu Hi:
“...”
Tần Mặc lấy cài tóc trên đầu cô xuống, cả thế giới của Tiêu Hi lập tức yên lag85 như tờ, không còn bất cứ âm thanh quấy nhiễu nào. Giác quan cũng trở nên càng thêm nhạy bén, gương mặt phản chiếu nơi đáy mắt đẹp đến mức khiến người khác không nỡ rời mắt. Hàng mi Tiêu Hi khẽ lay động, không biết Tần Mặc muốn làm cái gì.
Nhưng cho dù cậu làm gì, Tiêu Hi biết, cậu sẽ không bao giờ tổn thương cô.
Tần Mặc dồn sức xuống tay nhiều hơn, miệng khẽ mở, chầm chậm thốt ra một câu:
“Hẹn hò với tớ.”
Muốn hẹn hò cũng được.
Hẹn hò với tớ.
Hết truyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận