Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 79


Nhưng rất nhanh sau đó, ông ta lại cảm thấy có phải mình đã nghĩ sai rồi không.
 
Bởi vì chiếc gương đồng này không thể hiện bất kỳ năng lực nào, cũng không nói cho ông ta biết phải sử dụng nó như thế nào.
 
Tên thì cao quý nhưng trông nó chỉ là một chiếc gương bình thường.
 
Mặt gương đầy vết bẩn, soi bóng người thì mờ mờ ảo ảo.
 
Ông Đỗ đã thử rửa sạch vết bẩn trên mặt gương nhưng không có tác dụng.
 
Còn thử truyền lôi điện vào, vẫn không có tác dụng.
 
Nhưng chính vì truyền lôi điện vào mà gương đồng không vỡ.
 
Như vậy có thể xác định được nó thực sự là gương thần, chỉ là ông ta chưa nắm được cách sử dụng cụ thể.
 
Có bảo vật trong tay nhưng không thể sử dụng?
 
Điều này khiến ông Đỗ vô cùng lo lắng, như kiến bò trên chảo nóng.
 
Cho đến một lần tình cờ, ông ta nhỏ m.á.u lên gương đồng.
 
Nó lập tức có sự thay đổi.
 
...
 
Một lúc sau, sự do dự trong mắt ông Đỗ tan biến, ông ta nhìn vào gương đồng và nói nhỏ: “Gương thần gương thần, ngươi là đẹp nhất.”
 
Mặt gương gợn sóng, những vết bẩn mờ ảo như bị cục tẩy xóa đi, một bóng đen phản chiếu trong gương, khiến chiếc gương tràn đầy cảm giác tà ác.
 
Cả căn phòng cũng bao trùm một luồng âm u quỷ dị khó tả.
 
Ông Đỗ đã quen với điều này, ông nói với bóng đen:
 
“Trước đây ngươi nói với ta, nếu ta muốn nhanh chóng lên cấp A, hãy tìm một dị năng giả hệ lôi điện cấp A để ăn thịt. Vừa rồi ta phát hiện ra một dị năng giả hệ lôi điện cấp A, ta muốn ăn thịt người đó, ta cần phải trả giá như thế nào?”
 
Sau khi mở khóa cách sử dụng gương đồng, ông Đỗ rất phấn khích.
 
Bởi vì-
 
Ông ta có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với gương đồng.
 
Chỉ cần trả giá tương ứng, gương đồng đều có thể đáp ứng ông ta.
 
Ông Đỗ dù có ngốc đến đâu cũng hiểu rằng chiếc gương đồng này giống như đèn thần Aladdin có thể ban điều ước trong truyện cổ tích.
 
Là bảo vật!
 
Ông ta không thể để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của chiếc gương đồng này.
 
Nếu không phải vì không trả được giá tương ứng, ông Đỗ đã muốn để gương đồng trực tiếp nâng cao thực lực của mình.
 
Nhưng bây giờ đã xuất hiện một dị năng giả hệ lôi điện cấp A.
 
Chỉ cần ăn thịt người đó, ông ta có thể trực tiếp lên cấp A, thực lực tăng mạnh.
 
So với việc để gương đồng nâng cao, ông ta hẳn có thể trả nổi giá của một cục thịt.
 
Ông Đỗ đầy mong đợi nhìn vào gương đồng.
 
Một lúc sau, có một giọng nói vang lên: “Năm năm tuổi thọ.”
 
Ông Đỗ: “...”
 
Khuôn mặt già nua của ông ta giật giật: “Có thể dùng thứ khác không?”
 
Trên thực tế, năm nay ông mới năm mươi lăm tuổi, mà sau khi thức tỉnh dị năng thì đáng lẽ phải trẻ hơn.
 
Nhưng trước đây đã đưa ra một vài yêu cầu với gương đồng và phải trả giá bằng tuổi thọ, vì vậy tuổi thực của ông là sáu mươi.
 
Nên trông ông ta mới già như vậy.
 
Những người khác trong nhà máy điện chỉ nghĩ rằng ông Đỗ già nhanh như vậy là vì bảo vệ họ.
 
Gương đồng im lặng một lúc, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc và tàn nhẫn: “Toàn bộ tro cốt của con trai ngươi.”
 
Khuôn mặt ông Đỗ giật giật dữ dội hơn.
 
Cuối cùng, ông ta khàn giọng nói: “Năm năm tuổi thọ cho ngươi, đưa cho ta thịt của dị năng giả hệ lôi điện đó.”
 
Chỉ vài giây sau, ông Đỗ trông càng già hơn.
 
Gương đồng đã lấy đi năm năm tuổi thọ của ông ta.
 
Bóng đen bên trong vui vẻ nói: “Ba giây là xong.”
 
Bóng đen trong gương đồng biến mất, ông Đỗ ôm gương đồng chờ đợi.
 
Một giây, hai giây...
 
Một phút trôi qua.
 
Hai phút trôi qua.
 
...
 
Ông Đỗ: “???”
 
Ba giây mà ngươi nói đâu?
 
Trong lòng ông ta dâng lên một nỗi bất an lớn.
 
Vô thức cầm gương đồng lắc lắc.
 
Không có phản ứng gì.
 
Ông Đỗ hoảng hốt: “Gương thần gương thần, ngươi là đẹp nhất.”
 
Vẫn không có phản ứng gì.
 
Ông Đỗ đứng phắt dậy.
 
Nâng cao giọng nói: “Gương thần gương thần, ngươi là đẹp nhất.”
 
Giây tiếp theo.
 
Trong gương truyền đến tiếng kêu chói tai, cùng với một tiếng hét ngắn ngủi
 
“Chết tiệt! A a a cứu mạng!"
 
Rầm.
 
Chiếc gương đồng trong tay vỡ tan.
 
Ông Đỗ sững sờ.
 
Không!
 
Nhất định là ảo giác!
 
Ông Đỗ lảo đảo lùi lại mấy bước.
 
Vì run rẩy, một mảnh gương vỡ rơi xuống đất, phát ra tiếng “Cạch.” giòn tan.
 
Tiếng động này lọt vào tai ông ta, chẳng khác gì tiếng b.o.m hạt nhân nổ.
 
Khiến ông ta không thể tự lừa dối mình được nữa.
 
Chiếc gương thần của ông ta thực sự đã vỡ!
 
Không biết là do vết thương chưa lành, hay do bị rút mất năm năm tuổi thọ.
 
Tuổi thực đã lên đến sáu mươi lăm, ông Đỗ tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, cả người trông già đi rất nhiều.
 
Nghỉ ngơi vài giây, ông Đỗ lau vết m.á.u trên khóe miệng.
 
Lo lắng lẩm bẩm.
 
Gương thần không phải tự xưng là có thể làm được mọi chuyện sao!
 
Tại sao lại thế này!!
 
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!!
 
Ông ta run rẩy cố gắng ghép những mảnh vỡ thành một khối.
 
Không cam lòng tiếp tục gọi: “Gương thần gương thần, ngươi là đẹp nhất.”
 
Đây là câu thần chú triệu hồi gương thần.
 
Là gương thần đích thân nói với ông ta.
 
Nói rằng chỉ cần ông ta gọi như vậy, bất kể đang làm gì, nó cũng sẽ lập tức xuất hiện.
 
Chắc chắn là do gương vỡ quá nhiều.
 
Ông Đỗ hoảng loạn tìm kiếm, lấy ra một cuộn băng keo từ ngăn kéo.
 
Ông ta run rẩy xé băng keo, cố gắng dán các mảnh gương đồng lại với nhau, cố gắng giữ nguyên hình dạng trước đó ít nhất khi cầm lên sẽ không bị bung ra.
 
Gương thần rất quan trọng đối với ông ta.
 
Không chỉ liên quan đến việc sau này còn có thể thông qua gương thần để có được nhiều thứ.
 
Quan trọng hơn là, ông ta vừa mới trả giá năm năm tuổi thọ!
 
Nhưng lại chẳng nhận được gì.
 
Ông ta đã lớn tuổi như vậy, trong quãng đời còn lại còn có mấy năm nữa?
 
Tuy nhiên, bất kể ông ta có khắc phục như thế nào, có gọi như thế nào.
 
Gương thần vẫn không đáp lại ông ta.
 
Ông Đỗ trừng mắt nhìn gương thần, ngồi phịch xuống giường.
 
Khuôn mặt gầy gò vì quá già, giống như vỏ cây mất nước, dần dần lộ ra vẻ điên cuồng.
 
Ông ta không cam lòng khi gương thần của mình cứ thế mà mất đi.
 
Không cam lòng khi trả giá năm
 
năm tuổi thọ mà chẳng được gì.
 
Kẻ g.i.ế.c gương thần chắc chắn là dị năng giả hệ lôi điện cấp A đó.
 
Muốn bù đắp tổn thất, ông ta phải tìm ra người đó.
 
Nhưng mà, với thực lực cấp A của đối phương, ngay cả gương thần cũng xảy ra chuyện trong tay người đó...
 
Ông Đỗ không có sự tự tin của người trẻ tuổi.
 
Ông chỉ là cấp B, thấp hơn đối phương một cấp.
 
Thiên phú bẩm sinh duy nhất cũng không còn nhưng đối phương lại có rất nhiều thiên phú bẩm sinh.
 
Ông ta dù thế nào cũng không địch lại được đối phương.
 
Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua sao.
 
Ít nhất ông ta cũng phải biết người này là ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận