Siêu Cấp Gen

Quy Linh

Quy Linh


Cho nên nói ——Trần Phong bỗng nhiên hiểu rõ ra, nguyên lai Đỗ Mã không phải là bọ hung, mà là một con rùa đen trong truyền thuyết! ! ! Trần Phong kinh ngạc tán thán.
Oanh! Đỗ Mã bạo động sát ý, ngưng tụ lực lượng kinh khủng, nó quyết định không lưu thủ nữa, cho dù tư duy trước mắt bị khống chế, thế nhưng nó vẫn như cũ có tôn nghiêm thuộc về Thánh Giáp tộc!
Tên nhân loại nhỏ bé này, phải chết!
"Cẩn thận." Tần Hải cảnh cáo.
Hai người dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng, nhưng mà, ngay vào lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm kỳ quái truyền đến.
Ở gian phòng cách đó không xa, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, có một con rùa đen nhỏ lảo đảo lắc lư đi tới, bước ra những bước nặng nề, vừa lắc lư vừa ngâm nga bài hát.
"Mai rùa, quá nặng, phải lắc lư nếu không sẽ bị ép vào mặt đất."
"Mai rùa, quá nặng, phải lắc lư nếu không sẽ bị ép vào mặt đất."
"Mai rùa, quá nặng, phải lắc lư nếu không sẽ bị ép vào mặt đất."
...
Xoạt! Thế giới hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng ngâm nga của con rùa đen nhỏ.
Trần Phong cùng với Tần Hải ngạc nhiên nhìn con rùa đen nhỏ đi tới, ngay cả Đỗ Mã đang phẫn nộ cũng trở nên bình tĩnh, dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn con rùa đen nhỏ đang lảo đảo lắc lư kia, mà con rùa đen nhỏ kia dường như không có có ý thức được tình cảnh của mình.
Nó vừa lắc lư, vừa ngâm nga bài hát, hiển nhiên là không để ý đến cảnh tượng chung quanh.
"Là nó!" Trần Phong ngạc nhiên nhìn con rùa đen nhỏ này.
Cho dù hình thể của nó bị thu nhỏ đi rất nhiều, thế nhưng Trần Phong liếc mắt một cái liền nhận ra nó, nó chính là con rùa đen mà hắn nhìn thấy ở hàn đàm Thanh Sơn!
Ồ, lúc ấy Trần Phong là cấp F hay là cấp E gì đó? Tóm lại nó chính là con rùa đen kia! Con rùa đen này lúc đầu bị Vương Dao đuổi đi, cuối cùng lại bị mấy người Trần Phong giết chết ở dưới đáy biển Băng Hải, thế nhưng không nghĩ tới, hắn ở chỗ này lại một lần nữa nhìn thấy cái con rùa đen này! Đơn giản là không thể tưởng tượng nổi!
"Con rùa đen này..." Tần Hải cũng đồng dạng cảm thấy khiếp sợ.
Bởi vì hắn nhớ rõ, con rùa đen này cũng không phải là sủng vật của sư phụ, mà là đồ ăn của sư phụ! Mỗi ngày nó sẽ bị giết bằng đủ các kiểu khác sau, trở thành nguyên liệu nấu ăn, chiên xào nấu nướng, không ngừng bị ăn thịt! ! ! Sư phụ là một mạch Thánh Giáp tộc, tàn nhẫn đối với một con rùa đen như vậy đúng là hơi quá mức...
Thế là, Trần Phong, Tần Hải, Đỗ Mã, đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn con rùa đen nhỏ này.
Một bước đi lắc lư ba lần, con rùa đen nhỏ cứ như vậy đi ngang qua chiến trường của ba người.
Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm... Trần Phong cùng với Tần Hải liếc nhìn nhau, Tần Hải khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng cảm giác có vấn đề, nhưng lại luôn cảm thấy dường như là không có vấn đề gì.
Con rùa đen nhỏ này...bọn hắn nhìn lại một lần nữa, bỗng nhiên trợn to con ngươi.
Bởi vì vào cái thời điểm này, bọn hắn rốt cục cũng phát hiện ra vấn đề nằm ở chỗ nào —— con rùa đen nhỏ trông rất hài hoà, thậm chí là còn sinh sống ở nơi này! Thế nhưng vấn đề duy nhất là...nó có màu sắc bình thường!
Một cái vấn đề không thể bình thường hơn được này, ở cái chỗ đặc thù này, liền lộ ra sự không bình thường! Ngay cả loại Thánh Giáp tộc sống vô số năm như Đỗ Mã đều luân hãm, con rùa đen nhỏ này vì cái gì không bị luân hãm? Chẳng lẽ BOSS phía sau màn là...
"Sau khi lắc lư mai rùa, cả người liền lắc lư cùng với mai rùa."
"Là lá la ~ "
Còn rùa đen nhỏ vẫn như cũ ngâm nga bài hát của nó, vào thời điểm nó đi ra khỏi phạm vi chiến trường, bỗng nhiên nó mở mắt nhỏ ra, vung vẩy bốn cái chân ngắn, dùng một loại tốc độ bất khả tư nghị điên cuồng chạy trốn.
"Má ơi, lão rùa đen nổi điên rồi!"
"Rất sợ đó!"
"Lão tử cũng không muốn mặc đồ con gái!"
...
Hưu! Còn rùa đen nhỏ hóa thành một đạo tàn ảnh, Trần Phong thề, đây là hắn lần đầu tiên hắn thấy một con rùa chạy nhanh đến như vậy! Coi như là thị lực siêu cường Giác Tỉnh Giả của hắn, đều có chút theo không kịp!
Loại tốc độ này...quá mức kinh người!
"Chạy đi đâu!" Trần Phong cùng với Tần Hải còn chưa động thủ, Đỗ Mã ở một bên bỗng nhiên hét to.
Oanh! Nó bước về phía trước một bước.
Oanh! Mặt đất rung động, Đỗ Mã ngẩng đầu ưỡn ngực, rùa màu hồng... à không, trên cái đầu rùa màu hồng lộ ra biểu tình dữ tợn: "Thân là Quy Linh, còn không ngoan ngoãn để cho ta nuốt chửng, thế mà còn dám phản kháng? !"
Oanh! Đỗ Mã rít lên một tiếng, thế mà từ bỏ Trần Phong cùng với Tần Hải, đuổi theo con rùa đen nhỏ!
Chuyện này...Trần Phong ngạc nhiên, đây là chuyện gì? ! Sao cái tiết tấu này có một chút không đúng vậy.
Trần Phong xoa xoa đầu, bọn hắn không ngừng kéo dài thời gian, tận khả năng tranh thủ thời gian, là vì để cho Tiểu Ảnh đi tìm căn nguyên của cỗ lực lượng màu hồng kia, còn Đỗ Mã lại là vì cái gì? !
Trần Phong có thể cảm giác được, cái tên này cũng đang trì hoãn thời gian! Vì cái gì?
"Có lẽ, là ý thức còn sót lại của sư phụ?" Tần Hải suy đoán.
"Có khả năng là như vậy." Trần Phong từ chối cho ý kiến, hắn nhìn về phía Đỗ Mã đang đuổi giết con rùa đen nhỏ, hỏi: "Con rùa đen nhỏ kia đến cùng là thứ quỷ gì? !"
"Không biết." Tần Hải lắc đầu: "Sư phụ đã từng đem tên gia hỏa này ăn vô số lần, nhưng lúc nào cũng có thể phục sinh lại, không biết đến cùng là đang làm cái gì."
Trần Phong: "..."
Ăn hết, phục sinh...hắn bỗng nhiên có một loại suy đoán kinh sợ: "Cho nên, cái bộ dạng hiện nay của sư phụ ngươi...là do bị bản năng ăn hàng thức tỉnh thành lực lượng màu hồng đánh bại khống chế ý thức? !"
"Làm sao có thể?" Tần Hải theo bản năng bác bỏ, sau đó nhìn một chút con rùa đen nhỏ đang truy đuổi sư phụ, phát hiện ra mình vậy mà không có cách nào phản bác.
Trời ạ...chắc là không phải đâu? ! Cái chuyện hoang đường này làm sao có thể khiến cho người ta tiếp nhận được cơ chứ? !
Phải biết rằng, coi như sư phụ hiện tại đang bị khống chế, Tần Hải cũng có thể từ bên trong từng bước an bài của sư phụ, cảm nhận được sự huyền bí cùng với mạnh mẽ của sư phụ! Nguyên lai là sư phụ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nguyên lai là những đồ vật mà sư phụ dạy cho hắn đều có thể dùng tới...
Thế nhưng...bản năng ăn hàng thức tỉnh là cái quỷ gì? !
"A a a—— "
"Lão tử mới không muốn bị ngươi ăn thịt! Lão tử là Quy Linh, chứ không phải là rùa đen bình thường!"
"Đỗ Mã, con m* nhà ngươi!"
"Lão Tử thế nhưng chính là Thánh Linh!"
"Ngươi ăn ta cũng vô dụng, độ tinh khiết lực lượng của lão tử quá cao, một tên Thánh Giáp tộc ngu xuẩn như ngươi sẽ không có cách nào hấp thu, a a a."
Rùa đen nhỏ vừa chạy trốn vừa điên cuồng la hét.
Trần Phong cùng với Tần Hải nhìn cảnh này, đều cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Cái tên này...nguyên lai là quy linh của Thánh Giáp tộc!
Oanh! Đỗ Mã điên cuồng đuổi giết con rùa đen nhỏ.
Trần Phong cùng với Tần Hải cũng đứng xem náo nhiệt, kéo dài thời gian, ngược lại chỉ cần kéo dài tới lúc Tiểu Ảnh tìm được căn nguyên của lực lượng màu hồng, là có thể kết thúc tất cả những chuyện này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận