Siêu Cấp Gen

Truyền thừa thằn lằn

Truyền thừa thằn lằn


Oanh! Lực lượng kinh khủng của Cự Long Thái Cổ, vào thời khắc này tỏa ra, khí thế sục sôi.
Phốc! Long Dược trong nháy mắt liền bị đánh bay ra bên ngoài.
"Đây là..." Đỗ Mã cả kinh, ông ta đã nhìn thấy tận mắt, Trần Phong hết sức tùy ý vung tay trái, vung tay phải, thần lực nhàn nhạt phun trào, toàn bộ chiến cuộc liền thay đổi hoàn toàn!
Này, này, chuyện này...
Thần lực...còn có thể dùng như thế? Đỗ Mã có một chút phát mộng, ông ta đối với sự nhận biết thần lực, hẳn là so với rất nhiều người còn phải khắc sâu hơn, thần lực may mắn và thần lực vận rủi, thuộc về cái chủng loại thủy hỏa bất dung kia, gần như không có khả năng đồng thời xuất hiện!
Thế nhưng hiện tại… ông ta đã tận mắt nhìn thấy thần lực may mắn và thần lực vận rủi chồng chất lên nhau...hai loại thần lực phụ tá lẫn nhau, toát ra hiệu quả gấp năm lần trở lên! Quá mức kinh khủng!
Con thằn lằn vốn đang ở vào thế yếu liền triệt để bị dập tắt, con thằn lằn nguyên bản còn có thể khôi phục huyết mạch truyền thừa, ở trước mặt Trần Phong, lại không có một chút đất dụng võ nào, bị phế đi ngay tại chỗ.
Nói đùa cái gì vậy? Đắc tội Trần Phong còn muốn đột phá? Ngây thơ!
Ven bờ Đông Hải, chiến đấu đã kết thúc.
Cự Long Thái Cổ dùng sát chiêu cực mạnh triệt để giết chết Long Dược hóa thân thằn lằn, sau đó nhìn về phía vị trí đám người trong phân hội Gen Công Hội, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Đám người trong phân bộ Gen Công Hội trong nháy mắt trở nên khẩn trương.
Mà đúng vào lúc này, có một người trẻ tuổi bước vào bên trong chiến trường ven bờ Đông Hải, hấp dẫn hết thảy ánh mắt.
"Cự Long đại nhân tôn kính." Hắn thành kính nói: "Ngài mạnh mẽ đến mức làm cho người khác phải kính ngưỡng, ta có thể bái ngài làm thầy hay không?"
"..."
Ánh mắt của Cự Long Thái Cổ rơi ở trên người của hắn, rất lâu, nó lắc đầu, lại mở miệng nói ra: "Trên người ngươi cũng không có huyết mạch Cự Long, không thể thừa nhận lực lượng truyền thừa của ta."
"Hít hà!—— " Đám người hít vào một ngụm khí lạnh.
Moá, con Cự Long này vậy mà lại có thể nói chuyện?
"Ha ha." Đỗ Mã cười lạnh một tiếng.
Đám người im lặng, à đúng rồi, rùa đen thành tinh cũng biết nói chuyện, người ta đường đường là Cự Long Thái Cổ...
"Khụ khụ." Trần Phong tằng hắng một cái, cũng đã quên sinh vật ở thời đại Thái Cổ đều có trí khôn, bất quá tất nhiên nếu đã biết nói chuyện, vậy thì so với gia súc còn mạnh hơn nhiều.
"Vậy thì ngài có thể trở thành thần thủ hộ của nhân loại có được hay không?" Người trẻ tuổi kia vẫn như cũ thành kính nhìn Cự Long nói: "Thời đại Thái Cổ buông xuống, nhân loại chỉ là sinh linh phổ thông, cũng không có thực lực cường đại như ngài, cho nên ta hi vọng có thể đạt được sự phù hộ của ngài."
"..."
Cự Long Thái Cổ vẫn như cũ lắc đầu, nó đứng dậy, tỏa ra uy thế kinh khủng, giống như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn người trẻ tuổi nói: "Ta cũng không phải là thần linh, các ngươi cũng không cần ta... nhân loại các ngươi, cũng có thủ hộ thần thuộc về mình."
"Chúng ta, cũng có?" Người trẻ tuổi mờ mịt.
"Tự giải quyết cho tốt." Cự Long Thái Cổ gật gật đầu, ầm ầm đứng dậy, phá không mà đi.
"Đi, đi rồi?" Đám người Gen Công Hội mừng như điên.
Cự Long Thái Cổ có thực lực đáng sợ, khiến cho người ta lo lắng kia, vậy mà cứ đi như thế? Tất cả những thứ này dường như cùng với trong dự liệu kế hoạch của bọn hắn cũng không giống nhau.
"Thành công." Trần Phong cùng với phó hội trưởng liếc mắt nhìn nhau, cũng triệt để nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mà người trẻ tuổi thành kính kia thì lại thất vọng trở về, sau khi tiến vào phân hội Gen Công Hội, hai chân liền trở nên mềm nhũn, kém chút nữa là không có ngã trên mặt đất: "Cha mẹ ơi, hù chết cha rồi."
Trần Phong trợn trắng mắt nhìn người trẻ tuổi.
"Trần Phong, ngươi chỉ để cho một mình ta đi bái sư, sẽ không sợ nó giết ta hay sao?" Từ Phi tức giận nói.
Không sai, Từ Phi dám đi qua, cũng là bởi vì Trần Phong bảo hắn đi.
"Nó sẽ không." Trần Phong cười tủm tỉm nói: "Nếu có trí khôn còn biết nói chuyện, vậy liền có thể trao đổi, nhất là ngươi lấy lòng nó như thế, ừm... nó dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt ngươi."
"Nhất là...ở dưới tình huống nó cảm nhận được hai cỗ thần lực."
"Thần lực?" Từ Phi gãi gãi đầu.
"Dĩ nhiên." Trần Phong bình tĩnh nói: "Bằng không thì ngươi cho rằng ta sẽ dám để cho ngươi đi qua? Cự Long Thái Cổ lần này thức tỉnh sớm, cũng thiếu nữ thần may mắn một phần nhân tình, cho nên...nó cảm nhận được thần lực may mắn, đương nhiên sẽ không giết ngươi."
Dù sao, bây giờ Linh thế nhưng chính là nữ thần may mắn! Trần Phong nếu dám để cho Từ Phi đi, tự nhiên là có thể hoàn toàn nắm chắc.
"Vậy nếu như nó đồng ý thì sao?" Từ Phi mờ mịt.
"Đồng ý thì càng tốt hơn." Trần Phong bĩu môi: "Ngươi cho rằng Cự Long Thái Cổ sẽ dễ dàng nhìn thấy như vậy? Nếu như không phải do nữ thần may mắn liều mạng triệu hoán nó đi ra, ngươi căn bản sẽ không nhìn thấy! Thực lực của Cự Long Thái Cổ có thể so được với thần linh, nếu như nó nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ, về sau ngươi ở thời đại Thái Cổ, không sai biệt lắm cũng có thể xông pha ra một con đường!"
"Cũng đúng." Từ Phi lấy lại tinh thần, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc là nó không có đáp ứng."
"Đó cũng là điều bình thường." Trần Phong hiểu rõ, dù sao thì loại chủng tộc Thái Cổ này, coi trọng nhất là hai chữ huyết mạch.
"Nếu không...ngươi hãy đi thu một chút huyết mạch Long tộc?" Trần Phong suy nghĩ một chút.
Từ Phi kinh ngạc: "Cái đồ chơi Huyết mạch này còn có thể làm ra được?"
"Ừm..." Từ Phi trầm ngâm một lát: "Ta ngược lại thật ra không có ý kiến, bất quá mẹ của ta sẽ có khả năng không đồng ý."
"? ? ?" Trần Phong lộ ra vẻ mặt phát mộng: "Ngươi nghĩ gì thế, ta đang muốn nói là nhờ Khổng Bạch mang ngươi trở về..."
"A a a." Từ Phi giật mình: "Ngươi nói cái này sao."
"Được rồi." Từ Phi lắc đầu: "Hiện tại nhóm người Cộng Minh đều đã thức tỉnh, cả đám đều nhìn chằm chằm vào thời đại Thái Cổ đó, không chỉ có hiện tại, còn có thời đại Thái Cổ trong trí nhớ!"
"Ta lần trước đi tìm Khổng Bạch, hắn nói...hiện tại một khi bước vào thời đại Thái Cổ, thì sẽ xuất hiện trong trí nhớ của rất nhiều người, đoán chừng sẽ bị người ta đuổi giết! Những người kia cũng không phải người ngu, căn bản sẽ không cho hắn bất cứ một cơ hội nào." Từ Phi rất là tiếc nuối nói.
"Cũng đúng." Trần Phong buông tay, vậy liền không có biện pháp.
Trước kia người Cộng Minh đều đang ngủ say, bọn hắn tùy tiện đều có thể đi đến thời đại Thái Cổ làm một chút chuyện, chỉ cần chú ý một chút, tránh đi một số tồn tại kiêng kị, thì sẽ không gặp phải phiền toái gì.
Thế nhưng hiện tại...thần linh đã thức tỉnh, người Cộng Minh chạy đầy đất, bọn hắn trở về rất có thể sẽ trực tiếp bị đập chết.
Từ Phi chủ tu thể xác, kỳ thật huyết mạch Long tộc là thích hợp cho hắn nhất, đáng tiếc, trước mắt còn không có cái cơ duyên này, mà Đỗ Mã sau khi nghe được loại tin tức này thì lại lặng yên không một tiếng động đi đến đây.
"Ha ha, tiểu huynh đệ." Đỗ Mã lặng lẽ kéo Từ Phi đến một nơi hẻo lánh, hỏi: "Truyền thừa thằn lằn, có muốn tìm hiểu một chút?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận