Siêu Cấp Gen

Thời đại của thần linh

Thời đại của thần linh


Đối với gã mà nói, khoát tay, vung tay lên, cả thế giới nhân loại liền thuộc về mình, dĩ nhiên thế giới nhân loại này vẻn vẹn chỉ là đại biểu, càng chuẩn xác hơn mà nói...trong mắt của gã, là toàn bộ sinh linh của thời đại gen!
Nữ thần rừng rậm lẳng lặng nhìn cảnh này.
Nàng muốn hỏi một chút sự tình về Trần Phong, bởi vì nàng thủy chung không yên lòng về cái tên này.
Nhưng mà khi nhìn tới Tội Ác Chi Thần vầng sáng vạn trượng trước mắt, đột nhiên cảm giác được, hỏi thăm một tên nhân loại nhỏ bé như Trần Phong, đối với vị thần linh này mà nói, là một sự vũ nhục.
Toàn cục đã định, không cần phải quan tâm nữa?
Trần Phong? Cuối cùng vẫn chỉ là nhân loại.
Vù! Từng thần linh xuất hiện ở sau lưng Tội Ác Chi Thần, thình lình đúng là một trăm vị thần linh lúc trước còn lại, bọn hắn cuối cùng vẫn không có dũng khí chiến đấu cùng với Tội Ác Chi Thần, lựa chọn thần phục.
Thời đại này, là thời đại thuộc về Tội Ác Chi Thần.
"Đi thôi." Tội Ác Chi Thần phất phất tay.
Nhân loại, Cổ tộc, những sinh linh này đã thuộc về gã, còn những dã thú, biến dị thú chưa được khai hoá kia, gã nhường lại toàn bộ cho những thần linh tuỳ tùng của mình.
"Vâng!" Những thần linh kia cung kính hành lễ, lúc này mới rời đi.
Oanh! Bọn hắn đạp vào thế giới, khiến cho những chủng tộc kia thần phục.
"Không sai biệt lắm." Tội Ác Chi Thần nhìn đại địa dưới chân.
Oanh! Diệp phất phất tay, cả vùng trời rung động.
Không có nhân loại, không có thời đại gen, đại địa bây giờ, là lực lượng chân chính thuộc về viên tinh cầu này, nơi này, đã từng bị phong ấn rất nhiều thần linh.
Những thần linh này...đều là những người đã chiến đấu cho gã!
"Tỉnh dậy đi.." Diệp thấp giọng nỉ non.
Oanh! Vô số đạo thần quang tuôn ra, viên tinh cầu này, rốt cục cũng một lần nữa trở về thời đại Thái Cổ.
Về tới... cái thời đại thuộc về thần linh chân chính kia!
Còn nhân loại, Cổ tộc, thậm chí là hết thảy sinh mệnh có trí tuệ, đều ở trong mắt của Tội Ác Chi Thần, ở trong cái thành phố dường như không bao giờ cải biến kia, không ngừng chém giết, tranh đấu, thần lực tội ác liên tục không ngừng tuôn ra...
---
Trong rừng núi, có từng sinh vật hình người kỳ quái, đi khắp nơi ở trong rừng, ngay vào lúc vừa rồi, có một vệt bóng đen từ trên trời giáng xuống, rơi xuống nơi này, đập bể rất nhiều đồ ăn của bọn hắn.
"Cẩn thận một chút."
"Không biết lại là giống loài gì..."
Mấy sinh vật hình người cẩn thận từng li từng tí tới gần.
Rất nhanh, bọn hắn liền nhìn thấy ở phía trước có một bóng người đang nằm.
Nơi đó cứ thế mà bị nện ra một cái hố to lớn, trên bóng người kia, dường như còn mang theo khí tức làm cho người ta phải kính úy, vô cùng khinh khủng.
"Bộ dáng này...là thần linh hay sao?" Lá gan của chúng nó run rẩy.
"Xem ra là vậy." Những sinh vật còn lại liếc nhìn nhau.
"Làm sao bây giờ?" Nếu như là giống loài phổ thông, bọn hắn sẽ trực tiếp trói trở về làm đồ ăn, thế nhưng mà bộ dáng của bóng người này, cùng với dấu vết thần lực nhàn nhạt kia, đều nói cho bọn hắn biết...
Đây là một vị thần linh! Mà cho dù là thần linh nhỏ yếu đến đâu, cũng không phải bằng vào bọn hắn là có khả năng ứng phó.
"Mang, mang về đi."
"Chúng ta vừa vặn thiếu một vị thủ hộ thần."
"Thế nhưng mà nếu như hắn không có hảo ý..."
"Chúng ta có lựa chọn hay sao?"
Những sinh vật còn lại yên lặng, đây chính là thần linh đại nhân cao cao tại thượng, cho dù thụ thương, nhưng một khi hắn thức tỉnh, tự nhiên sẽ biết những sự tình phát sinh trước đó, bộ tộc của bọn hắn sợ rằng sẽ bị giận chó đánh mèo.
Rất nhanh, bọn hắn thận trọng đem thần linh nâng lên trở về.
Bộ tộc của bọn hắn cũng không lớn, chỉ có khoảng năm ngàn sinh linh, bọn hắn đem thần linh đặt vào trong căn phòng lớn nhất của mình, thận trọng hầu hạ, hi vọng thần linh có thể sớm tỉnh lại.
Mỗi ngày, đều có sinh linh quỳ xuống đất cầu nguyện.
Bọn hắn tin tưởng, thần linh nhất định có thể cảm nhận được thành ý của bọn hắn.
Cuộc sống như vậy, kéo dài thật lâu.
Một tháng sau, ngay vào thời điểm bọn hắn tưởng là thần linh đã ngủ say vĩnh viễn, ngón tay của thần linh hơi động một chút.
"Tỉnh!"
"Quá tốt rồi!"
...
Mà vào giờ khắc này, Trần Phong ở trong một mảnh mờ tối tỉnh lại.
Trí nhớ, dừng lại ở thời khắc cuối cùng, Khổng Bạch cưỡng ép mang theo hắn cùng với Tần Hải xuyên qua, nữ thần may mắn tản ra một vệt thần lực cuối cùng, phụ trợ bọn hắn xuyên qua, sau đó...thì cái gì cũng không biết.
Khổng Bạch cùng với Tần Hải, cũng trong lúc hỗn loạn tẩu tán, không biết đã đi nơi nào. Thần lực mà Nữ thần may mắn còn sót lại, cũng vẻn vẹn chỉ đủ làm cho bọn hắn xuyên qua thành công.
Nơi này là nơi nào? Trần Phong có một chút nhức đầu xoa xoa đầu, sau đó liền nhìn thấy từng khuôn mặt kinh sợ.
Ô...ô...n...g ——Lực lượng trong cơ thể ngưng tụ.
Nếu không phải hắn không cảm nhận được sát ý, chỉ sợ vừa rồi trong nháy mắt đã ra tay rồi, kinh nghiệm qua nhiều năm lịch luyện, đã khiến cho hắn có thể trước tiên liền ổn định tâm thần.
Xoạt! Trần Phong quét ánh mắt qua, dùng tốc độ cao phân tích tình huống dưới mắt.
Phòng ốc... người vượn...toàn thân bao trùm lá cây...Trần Phong giống như có điều suy nghĩ.
"Thần linh đại nhân, ngài rốt cục cũng đã tỉnh."
Những sinh vật kia trông thấy Trần Phong tỉnh lại, hưng phấn quỳ rạp xuống đất.
"Thần linh..." Trần Phong giống như có điều suy nghĩ.
Cho nên nói, những sinh linh này cho rằng hắn là thần linh, cho nên đã khiêng hắn trở về? Vì cái gì? A, đúng rồi, trên người của mình có lưu lại dấu vết của nữ thần may mắn...
Đương nhiên, đó cũng chỉ vẻn vẹn là thời điểm xuyên qua.
Hiện tại, Trần Phong cảm thụ thần lực trong cơ thể, đã không có.
Vì để cho thế giới loài người không bị phá hủy, Trần Phong cứ thế mà đem nữ thần thần lực may mắn và thần lực vận rủi, nhét vào bên trong cái thế giới tràn ngập tội ác kia, lưu lại một chút hi vọng sống.
Hiện tại, hắn chỉ là một người bình thường.
Đương nhiên, những lời này, hắn cũng không có khả năng nói cho đám gia hỏa cứu được hắn này.
Cho dù bọn gia hỏa này nhìn qua tràn ngập thiện ý, thế nhưng Trần Phong khẳng định, một khi vào thời điểm bọn hắn biết chính mình không có bất kỳ giá trị lợi dụng gì, sẽ không có một chút do dự xé nát.
Hơn nữa bọn gia hỏa ở trước mắt này...
Giống như người mà không phải người.
Giống như vượn mà không phải vượn.
Bọn hắn càng giống như là một loại sinh vật xen vào ở giữa vượn cùng với người, biết nói chuyện, hiểu được cách sử dụng công cụ, có được lực lượng cường đại, kết bè kết đội, tạo thành cái bộ tộc này.
Sinh vật có trí khôn...bọn hắn đem chính mình nhận lầm thành thần linh.
Vì cái gì? Chính mình vẻn vẹn chỉ mang theo một tia thần lực lưu lại buông xuống, bọn hắn lại cảm thụ được, bọn hắn đối thần linh rất là sùng bái, đối với việc thần linh xuất hiện dường như cũng là chuyện đương nhiên.
Điều này nói rõ cái gì? Cái thời đại này bản thân chính là thời đại của thần linh.
Đây là nơi nào? Trong lòng của Trần Phong nghi hoặc, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Nơi đó...có thần lực nhàn nhạt phun trào.
Toàn bộ trên không trung, đều tràn ngập một cỗ lực lượng quen thuộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận