Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1052: Quá khứ

Chương 1052: Quá khứ
Phòng nghị sự phủ Vực chủ, lúc này vẻ mặt mấy vị Sơn chủ tràn đầy chấn kinh, dường như gặp phải chuyện gì khiến bọn họ rung động, lấy thực lực cùng thân phận của bọn họ ngày hôm nay, trong toàn bộ cõi âm chuyện có thể khiến bọn họ khiếp cũng không nhiều.
Mà ở trước mặt của bọn hắn, lúc này vị Vực sử đi vào thông báo lại đi ra kia cũng mang vẻ mặt âm trầm, nhìn biểu tình khiếp sợ của mấy vị Sơn chủ, trong lòng hắn cũng tràn đầy lửa giận.
Trên thực tế, sau khi nhìn thấy Vực chủ lại nghe được mấy lời Vực chủ nói, sự khiếp sợ của hắn cũng không thấp hơn mấy vị Sơn chủ này là bao.
"Thực lực của Tần Dương không tệ, đảm nhiệm chức vị Sơn chủ Lạc Sơn cũng không tệ, nói cho Tần Dương biết, hắn cứ an tâm ở lại Lạc Sơn, thống trị tốt khu vực Lạc Sơn, nếu Lạc Sơn có chuyện lộn xộn gì bổn Vực chủ tuyệt đối không dễ dàng tha cho hắn."
Chính là câu này khiến Vực sử thiếu chút nữa hoài nghi, không biết Vực chủ trước mắt có phải Vực chủ nhà mình hay không.
Rõ ràng cách đây không lâu Vực chủ còn lộ ra sát khí với Tần Dương, vì sao mới đảo mắt đã thay đổi thái độ, còn muốn Tần Dương an tâm ở lại Lạc Sơn làm Sơn chủ Lạc Sơn, những lời như vậy thật có thể thoát ra từ miệng Vực chủ sao?
Chỉ là, cho dù có khiếp sợ, Vực sử cũng không dám hỏi Vực chủ, tuy rằng hắn chính là cường giả Thất phẩm, ở toàn bộ khu Lạc Sơn có thể tính là tồn tại đứng trên đỉnh kim tử tháp, thế nhưng ở trước mặt Vực chủ, căn bản một Vực sử nho nhỏ như hắn không tính là cái gì.
Trên mặt Tần Dương lộ ra dáng tươi cười, đối với kết quả này dường như cậu đã sớm dự liệu được, trên mặt không có nửa điểm giật mình, mỉm cười đáp: "Vực chủ ưu ái, đương nhiên bản Sơn chủ sẽ không cô phụ, vậy ta quay về khu vực Lạc Sơn trước, nếu mấy vị đạo hữu có rãnh rỗi mời đến Lạc Sơn phủ của ta làm khách."
Nhìn bóng lưng Tần Dương tiêu sái rời đi, sắc mặt mấy vị Sơn chủ khác biến hóa bất định, trong lòng bọn họ rõ ràng, người có thể khiến Vực chủ đột nhiên thay đổi ý định, toàn bộ cõi âm có thể đếm được trên đầu ngón tay, xem ra Tần Dương này nhìn có vẻ như không có nền móng gì, nhưng bên trong lại thâm bất khả trắc, người như thế không nên đắc tội thì tốt hơn.
Sau khi xác định rõ, trong lòng những Sơn chủ này lại hiểu rõ, ngược lại ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía vị Vực sử kia lại mang theo vẻ đăm chiêu, vị này mưu đồ vị trí Sơn chủ Lạc Sơn thất bại, hẳn mới là người khó chịu nhất.
...
Phủ Sơn chủ Lạc Sơn, vẫn là căn mật thất kia.
"Không nghĩ tới sau khi cha đi rồi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, con có thể được Bổ Thiên Chí Tôn nuôi nấng cũng có thể coi là cơ duyên lớn, Bổ Thiên Chí Tôn là một trong số ít người mà cha cảm thấy kính nể."
Từ cảm giác kích động khi mới nhìn thấy Phương Minh, cho đến hiện tại Phương Chính đã có thể bình tĩnh lại, chẳng qua sau khi nghe thấy những chuyện con trai mình đã trải qua mấy năm nay, tâm tình ông ấy vẫn có chút chập chờn.
"Nhất là mẹ của con, mấy năm nay cha đã làm bà ấy khổ nhiều."
"Cha, trước đây vì sao cha lại ra đi mà không nói lời từ biệt? Hơn nữa cuối cùng còn đi tới cõi âm?"
Nghe được câu hỏi của con trai mình, Phương Chính khe khẽ thở dài, ông ấy biết con trai mình có phần oán giận đối với người làm cha như mình, trách mình không ở bên cạnh mẹ cậu, nếu có mình ở đó, Mộ Mai sẽ không bị lạc mất bọn trẻ.
"Vấn đề này, nếu muốn nói thì phải nói từ lúc cha mưu phản rời khỏi nhà họ Phương..."
Trên mặt Phương Chính lộ ra vẻ nhớ lại, mặt đối với cậu con trai độc nhất của mình, ông ấy thật không muốn giấu giếm.
Hơn 20 năm trước, Phương Chính là thiên tài đứng đầu nhà họ Phương, đang lúc hăng hái, kết quả khi ông ấy đến thế tục lại thích mẹ Phương Minh, hai người hai tim cùng chung nhịp đập, cũng có tình cảm với nhau, nhưng Phương Chính cũng biết, dựa vào sự coi trọng của các trưởng lão nhà họ Phương đối với ông ấy, hẳn sẽ không cho ông ấy kết hôn cưới một cô gái thế tục làm vợ.
Cho nên, mới có chuyện Phương Chính mưu phản nhà họ Phương.
"Kỳ thực lúc ấy cha không thật sự mưu phản nhà họ Phương, mà là âm thầm cá cược với lão tổ, có lẽ con cũng đã từng gặp lão tổ, lão tổ đã đồng ý với cha, chỉ cần cha có thể đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp năm ba mươi tuổi sẽ không ngăn cản chuyện của cha và mẹ con nữa."
Ba mươi tuổi đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, đối với đa số người tu luyện đều là chuyện không thể nào, mà lúc ấy Phương Chính còn cách cảnh giới Thiên Cấp tới mấy cảnh giới, nhưng cuối cùng Phương Chính vẫn đáp ứng.
"Vụ cá cược này chỉ có cha cùng lão tổ biết, cha rất rõ ràng, dù cha có thiên phú, nếu muốn đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp cũng không tính là việc khó gì, nhưng nếu muốn đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp trước năm ba mươi tuổi lại không phải chuyện dễ dàng, vẫn cần nhận được một số cơ duyên."
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Phương, Phương Chính cũng không tới gặp mẹ mình ngay mà đi tới một nơi khác, bởi vì ông ấy nhận được tin tức, ở một nơi nào đó có tồn tại cung điện của cường giả.
"Sơn Hà Chi Điện, Thông Thiên Long Mộ?" Phương Minh vô thức hỏi.
"Không sai, chính là chỗ này."
Nghe được câu trả lời của cha mình, trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ suy tư, Sơn Hà Chi Điện, Thông Thiên Long Mộ là một nơi rất thần bí, mà Phương Bảo Bảo cũng được cậu đưa ra ngoài từ nơi ấy, nhưng đến hiện tại cậu vẫn không thể hiểu rõ lai lịch của Phương Bảo Bảo này.
"Sơn Hà Chi Điện, Thông Thiên Long Mộ, thứ quan trọng không phải cung điện này mà là cổ mộ phía dưới, có tin đồn cổ mộ kia chôn giấu một hung linh tuyệt thế, trước đây vì phong ấn vị tuyệt thế hung linh này đã phải hi sinh không ít cường giả, sau khi vi phụ tới nơi đó đã có một lão già đi ra muốn cha làm người thủ mộ, chỉ cần cha đồng ý, hắn có thể lập tức khiến cha đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, chẳng qua cuối cùng cha không đồng ý, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái lập tức rời đi."
"Khụ khụ..."
Phương Minh nghĩ đến quãng thời gian mà cậu tới đó lúc trước, hình như lúc ấy người thủ mộ kia cũng có nhắc tới trước khi cậu tới còn có một tên nhóc láo toét từng tới đây, kết quả hắn để tên nhóc láo toét ấy trốn thoát, có lẽ người hắn nhắc tới chính là cha mình.
Sau khi rời khỏi Thông Thiên Long Mộ, Phương Chính vốn chuẩn bị đi tìm mẹ Phương Minh, chẳng qua vào lúc này ông ấy lại cứu được một "người" trên đường, người này cũng chính là Hỏa Phượng, Thánh hậu hiện tại của tổ chức Hắc Xà.
Xuất thủ cứu Thánh hậu chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng điều khiến Phương Chính không nghĩ tới là sau khi cứu người ông ấy bị rất nhiều người truy sát, đối phương là một tổ chức bí ẩn, những cường giả tổ chức ấy phái ra đợt sau mạnh mẽ hơn đợt trước, cho nên vì không không để mẹ Phương Minh bị liên lụy gặp phải nguy hiểm, Phương Chính chỉ còn cách tạm thời kiềm chế ý niệm trở lại bên cạnh mẹ Phương Minh, dẫn theo Hỏa Phượng chạy trốn khắp nơi.
Nhà họ Phương đã không thể trở về, Phương Chính liền dẫn theo Thánh hậu chạy về phía xa xôi khác, lựa chọn đi tới Miêu Cương, bởi vì nơi ấy có miêu cổ thuật thần bí, người tu luyện bình thường không muốn bước vào khu vực như vậy.
Sau khi tới Miêu Cương, cha Phương Minh thực sự thoát khỏi truy sát, nhưng lại phải đối mặt với Miêu Cương mười tám trại, hơn nữa cả mười tám trại Miêu Cương đều không kém, so sánh với tổ chức đã đuổi giết bọn họ cũng không kém bao nhiêu.
"Nếu con đã đến núi Thiên Táng nhận lấy tấm bia đá, hẳn cũng biết, trước khi con tới còn có Lý Thuần Phong và sư phụ con tới đó, chẳng qua ngoại trừ hai bọn họ ra chính cha cũng đã bước vào núi Thiên Táng, mà cũng chính vì chuyến hành trình tới núi Thiên Táng này khiến nhân sinh quỹ tích cuộc đời cha hoàn toàn thay đổi."
Nhắc tới núi Thiên Táng, vẻ mặt Phương Chính trở nên có chút phức tạp, dường như nơi đó có hồi ức đặc thù gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận