Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 166: Cục chuyên quản lý những chuyện bất thường

Chương 166: Cục chuyên quản lý những chuyện bất thường
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------
Cứu được!
Thấy bà lão đã có thể hô hấp bình thường trở lại, đám người vây xem đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ không đỡ bà lão dậy không có nghĩa là bọn họ không có tấm lòng lương thiện, nếu như bà ấy mà thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc chắc hẳn trong lòng bọn họ cũng không tránh được áy náy.
Mà con gái của bà lão cũng biết bản thân trách nhầm người tốt, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh.”
“Người thanh niên này chắc hẳn là một bác sĩ.”
“Chắc hẳn là một bác sĩ trung y, vừa nãy tôi thấy anh ta dùng phương pháp xoa bóp trung y mà giúp bà lão nhuận khí đấy.”
Đám người bắt đầu thảo luận thân phận của thanh niên thế nhưng người thanh niên này lại không có chút vui mừng nào sau khi cứu được người, ngược lại vẻ mặt còn trở nên ngưng trọng hẳn, ánh mắt nhìn về phía bờ sông cách đó không xa.
“Giữa ban ngày ban mặt mà dám ra đây hại người, thật đúng là phách lối!”
Người thanh niên nói khẽ một câu sau đó trực tiếp đi tới hướng bờ sông, trong lúc đi còn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Bên này phát hiện ra âm linh hại người, bên bờ sông Hoàng Phổ khu số ba, đúng là có một đám người rõ ràng.”
Đám người hiếu kỳ nhìn hành động quái dị của người thanh niên, không hiểu tại sao người thanh niên này cứu được bà lão rồi lại đi về hướng bờ sông?
Ở trong đoàn người chỉ có mình Phương Minh hai mắt lóe sáng, bởi vì ánh mắt của cậu cũng nhìn đúng hướng với người thanh niên.
Không giống với sát ý(1) trong mắt người thanh niên, trong mắt Phương Minh hiện lên vẻ phức tạp.
(1)Sát ý: ý muốn giết người
Người thanh niên này đứng bên bờ sông, không biết từ lúc nào trên tay anh ta đã có thêm một cái chuông, mà giờ phút này cái chuông đang phát ra những tiếng leng keng thanh thúy.
“Nhiếp hồn linh đang?”
Hai mắt Phương Minh hiện lên vẻ kinh ngạc, thế nhưng sau đó cậu lại ngồi xuống nhặt một viên đá trên mặt đất. Sau khi dùng hai ngón tay để nhặt hòn đá lên thì truyền một vòng vu sư chi lực vào trong viên đá.
Ba!
Tay phải búng ra, viên đá bay nhanh tới bờ sông rồi rơi vào trong nước.
Thanh âm nhỏ tới gần như không thể nghe thấy, mà chính người thanh niên cũng không hề phát hiện, mà sau khi làm xong thì Phương Minh lại quay qua phía Diệp Tử Du: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Bà lão cũng đã được cứu rồi, bọn họ không cần tiếp tục ở lại đây nữa, Diệp Tử Du cùng Phương Minh rời khỏi đám người tiếp tục đi bộ bên bờ sông Hoàng Phổ.
Sau khi hai người rời đi, không tới mười phút sau đột nhiên một đội cảnh sát xuất hiện, trực tiếp phong tỏa khu vực xung quanh, mà đồng thời cũng có bốn người thanh niên trẻ tuổi mặc thường phục đi tới gần người thanh niên ban nãy.
“Thủ lĩnh.”
Một người thanh niên trẻ tuổi dò hỏi: “Âm linh này đã bị khốn trụ rồi sao?”
“Cậu đang nói nhảm sao, thủ lĩnh có nhiếp hồn linh đang gia truyền, dưới tiếng chuông này những âm linh kia căn bản là không dám động đậy.”
Đảng Hạng nhìn nhìn mấy người đội viên của mình: “Đừng nói nhảm nữa, nhiếp hồn linh đang của tôi là bảo vật truyền thừa của sư môn, mặc dù có tác dụng khắc chế âm linh thế nhưng đối với những âm linh có thể hóa hình thì không có nhiều tác dụng.”
“Thủ lĩnh, anh thường nói tới những âm linh có thể hóa hình, thế nhưng chúng ta đã xử lý những chuyện bất thường này lâu như vậy, cơ bản là chưa từng đụng phải âm linh có thể hóa hình, tôi đoán thế giới này cơ bản đã không còn âm linh cấp bậc đó nữa, dù sao hiện tại cũng đâu giống thời cổ đại, những âm linh này cũng không có nhiều không gian sinh tồn nữa.”
Đảng Hạng nhìn đội viên này một lát, thật ra những chuyện liên quan tới âm linh có thể hóa hình anh ta chỉ từng được biết qua lời của sư phụ, chứ chưa từng được nhìn thấy tận mắt.
“Chuẩn bị cẩn thận mọi thứ, bắt âm linh này lại đã rồi tính tiếp.”
Đảng Hạng nói xong thì mấy người thanh niên kia cũng nhao nhao bắt đầu lấy giấy vàng cùng dây đỏ, sau đó chia nhau ra đứng ở bốn góc. Bọn họ cầm giấy vàng trên tay, còn dây đỏ thì hình thành một vòng tròn, vây Đảng Hạng vào giữa.
“Đoạt hồn nhiếp phách, âm linh nghe lệnh, tới đây cho tôi!”
Nhìn thấy mấy đội viên đã đứng vào vị trí, Đảng Hạng rung chuông nhanh hơn, thế nhưng sau mười mấy giây trên mặt Đảng Hạng lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Đoạt hồn nhiếp phách, âm linh nghe lệnh!”
Đảng Hạng lại hô lên lần nữa, thế nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào.
“Thủ lĩnh, sợi dây đỏ này vẫn chưa xuất hiện biến hóa gì, dường như âm linh không tới.” Một người thanh niên trẻ tuổi nói ra.
“Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ âm linh này chạy trốn mất rồi?”
“Không thể nào đâu, mấy âm linh này chỉ cần nghe thấy nhiếp hồn linh đang của lão đại thì giống như người bị thôi miên vậy, hoàn toàn nghe theo lời của lão đại nha!”
Bốn người thanh niên trẻ tuổi nghi ngờ vô cùng, mà Đảng Hạng thì lại càng hoang mang hơn, anh ta có thể xác định âm lình này chắc chắn đã trốn thoát rồi, nếu không dưới sự triệu hoán của nhiếp hồn linh đang không thể nào lại không xuất hiện.
Mà cũng chính vì vậy mới khiến anh ta càng thêm khó hiểu, nhiếp hồn linh đang là pháp bảo truyền thừa của sư môn, có được pháp lực của tiền bối mấy đời trước duy trì, trừ phi là âm linh cấp bậc hóa hình, bằng không những âm linh bình thường đừng mong có thể chạy thoát.
Thế nhưng nếu là âm linh cấp độ hóa hình thì cần gì phải chạy trốn chứ? Nói khó nghe một chút, cho dù mấy vị trưởng bối trong sư môn của anh ta có chạy tới cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của âm linh hóa hình.
“Thật là kỳ quái!”
Trong lòng Đảng Hạng tràn ngập nghi ngờ, một lát sau anh ta mới quay đầu phân phó: “Phái người ở lại đây giám thị, âm linh này đã hại người bên bờ sông Hoàng Phổ thì nó chắc chắn còn đang ở trong nước, sớm muộn cũng có ngày phải đi ra.”
Âm linh đã đào tẩu rồi, Đảng Hạng cũng chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ như thế này.
“Thủ lĩnh, hay chúng ta nhờ người của đội ba tới hỗ trợ, để bọn họ phái tầm linh khuyển tới tìm vị trí của âm linh này.”
“Đầu cậu bị lừa đá rồi sao? Đội ba toàn những người tâm cao khí ngạo, nhờ bọn họ hỗ trợ không biết bọn họ sẽ cười nhạo chúng ta tới mức nào nữa, tôi thà chọn ở lại đây ôm cây đợi thỏ còn hơn.”
“Bổng tử(2), tôi cũng chỉ nói thôi, cậu phản ứng mạnh thế làm gì.”
(2)Bổng tử: cây gậy
Đảng Hạng nhíu mày nghe mấy đội viên thảo luận, với tư cách là đội trưởng một đội của cục chuyên xử lý những chuyện bất thường, trong trường hợp bình thường cậu tuyệt đối sẽ không nhờ người của đội ba hỗ trợ.
Đơn giản bởi vì quan hệ giữa mấy đội bọn họ là quan hệ cạnh tranh đấy.
Trên đời này có rất nhiều chuyện mà người bình thường không hề biết, bởi vì một khi những chuyện này bị tiết lộ sẽ khiến nhận biết của con người bị sụp đổ, đây là uy hiếp to lớn đối với sự ổn định của xã hội.
Vì vậy để xử lý những chuyện này, cấp trên đã thành lập một ngành chuyên môn: Cục chuyên xử lý những chuyện bất thường.
Tổng bộ của cục chuyên xử lý những chuyện bất thường được đặt ở kinh thành, đồng thời cũng tạo ra sáu phân bộ, chỉ riêng phân bộ ở Ma Đô là phụ trách chuyên một tỉnh, còn năm phân bộ khác thì mỗi phân bộ phụ trách tới vài tỉnh.
Nguyên nhân cũng khá đơn giản, Ma Đô là một cửa khẩu, là tỉnh được quốc gia cố ý phát triển theo hướng đô thị hiện đại hóa quốc tế, lại thêm dân cư nơi đây đông đúc, tuyệt đối không thể để có chuyện rối loạn gì xảy ra, do đó bên trên mới quyết định đặt một phân bộ ở đây.
Toàn bộ Ma Đô có tổng cộng 8 đội, mỗi đội nhiều thì có hơn mười thành viên, ít thì bốn năm thành viên, mỗi đội phụ trách một hướng khác nhau, mà đội ba thì chuyên môn phụ trách tìm kiếm vị trí của âm linh.
Bình thường trong thời gian truy bắt, nếu âm linh chạy thoát thì đội ba sẽ phụ trách truy tìm hành tung của nó, sau đó đội hai sẽ tiến hành xử lý.
Mà Đảng Hạng là thủ lĩnh của đội 9, đội của cậu xếp hạng hai từ dưới lên trong toàn bộ phân bộ, chỉ mạnh hơn đội 10 một chút mà thôi. Mà đội mười lại là một đội chuyên phụ trợ, giúp chín đội còn lại giải quyết một số vấn đề trong sinh hoạt, mà nói trắng ra thì đội 10 chính là đội hậu cần.
Từ sau khi Đảng Hạng gia nhập cục chuyên xử lý những chuyện không bình thường, anh ta luôn muốn đưa đội 9 lên vị trí thứ hạng cao hơn, ít nhất cũng phải lọt vào top 3 chẳng hạn, mà trong cục của bọn họ xếp hạng dựa vào số lượng âm linh bị bắt giết.
Vì vậy sau khi phát hiện bên bờ hồ Hoàng Phổ có âm linh hại người, Đảng Hạng không thông báo cho đội hai ngay mà trực tiếp gọi đội viên của đội mình tới, anh ta muốn đội của mình thu được công lao khi giết âm linh này.
Thế nhưng mà không ngờ cuối cùng lại để âm linh này chạy thoát, thật sự khiến đáy lòng phiền muộn không thôi, mà quan trọng nhất là anh ta không hề biết được tại sao âm linh này có thể chạy thoát.

Màn đêm rốt cuộc cũng buông xuống, ở trong nhà họ Diệp.
“Diệp Minh, tới cùng đã có chuyện gì xảy ra? Không phải ông đi theo dõi con gái sao, sao ông lại về rồi? Tử Du đâu?”
Lương Quỳnh nhìn thấy chồng ngồi trên ghế sa lon bình chân như vại, tức giận mà không biết phải làm sao. Chồng trở về rồi mà Tử Du thì không thấy đâu, mà khi bà hỏi chuyện của Tử Du thì ông chỉ trả lời đúng một câu không có việc gì.
Không phải bà muốn hỏi Tử Du có bị gì hay không, mà bà muốn biết hôm nay con gái ra ngoài làm gì!
“Yên tâm đi, Tử Du không có chuyện gì, chỉ là đi tụ tập với mấy người bạn mà thôi.”
Diệp Minh nhìn thấy sắc mặt của vợ càng ngày càng khó coi, lại nghĩ tới những lời con gái đã dặn dò, vội vàng đáp.
“Thật?” Trên mặt Lương Quỳnh lộ ra vẻ bán tín bán nghi, trước đây không phải con bé chưa từng tham gia họp lớp, thế nhưng thật sự là con bé chưa từng chăm chút cách ăn mặc như thế bao giờ.
“Đương nhiên là thật, tôi còn có thể lừa gạt bà hay sao?” Diệp Minh vừa đáp vừa thầm thì: “Vợ à, tôi cũng không muốn lừa dối bà, là con gái bắt ép tôi đấy, đây thật sự không phải là ý của tôi đâu.”
“Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù con gái thật sự có bạn trai thì những người làm cha mẹ như chúng ta cũng không nên ngăn cản, dù sao đây cũng là hạnh phúc của con bé mà.”
“Ông thì biết cái gì, tôi cũng không phải muốn ngăn cản con bé, tôi chỉ muốn kiểm tra giùm Tử Du mà thôi, dù sao tuổi của Tử Du cũng còn nhỏ, làm sao có thể nhìn người chuẩn như chúng ta được kia chứ, nếu không may bị người ta lừa gạt thì phải làm sao?”
Lương Quỳnh đột nhiên nghi ngờ nhìn Diệp Minh: “Lão Diệp, sao tôi thấy ông có gì đó sai sai, sau khi ông trở về thái độ không hề giống lúc đi chút nào, có phải ông lừa gạt tôi điều gì hay không?”
“Làm gì có, tôi chưa bao giờ lừa dối bà điều gì, có chuyện gì đều phải thông báo cho bà đầu tiên.”
Diệp Minh vội vàng giải thích, đương nhiên trong lòng cũng im lặng nói thêm một câu: “Nhưng lần này là bất đắc dĩ, là do con gái bắt tôi phải làm vậy…”
Con gái lớn nhất, vợ lớn thứ hai, bản thân xếp cuối.
Đây chính là địa vị của gia đình trong lòng Diệp Minh.
“Vẫn có gì đó không đúng, tôi…”
Ngay lúc Lương Quỳnh mới nói được một nữa thì bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, Diệp Tử Du đã trở về.
“Mẹ, con về rồi.”
Nghe thấy giọng nói của con gái, Lương Quỳnh đành phải đè xuống nghi hoặc trong lòng, trừng mắt nhìn chồng bà một cái, tạm thời kết thúc câu chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận