Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 215: Phi long đã đi, bỏ lại biển rộng

Chương 215: Phi long đã đi, bỏ lại biển rộng
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------
“Anh chỉ có thể sống quanh quẩn trong một khu vực, không thể rời khỏi Vân Nam, càng không thể rời khỏi Thụy Lệ.”
Phương Minh nói chuyện vô cùng nghiêm túc, bởi những lời của cậu đều là sự thật. Nếu Trần Dương đồng ý, không khác nào trở thành một người mất đi tự do.
Trần Dương trầm mặc, người trẻ tuổi vốn khát vọng tự do, mà anh ta còn khát vọng tự do hơn bất cứ người trẻ tuổi nào.
Bởi vì bệnh tật quấn thân, anh ta cơ hồ chỉ ở trong nhà rất ít khi ra ngoài. Cho dù có ra ngoài cũng chỉ là đi loanh quanh trong thành, ngay cả tỉnh kế bên anh ta cũng chưa từng được tới.
“Cậu Phương, cậu có thể nói rõ ràng vì sao lại có hạn chế như vậy hay không?” Trần Bách Vạn nhìn thấy cháu trai trầm mặc thì mở miệng dò hỏi.
“Bởi vì muốn xử lý vấn đề trên thân thể của Trần Dương chỉ có một biện pháp, chính là đoạt long mạch từ trong tay bọn người kia!”
“Cái gì?”
Nghe thấy những lời nói của Phương Minh, Hoa Minh Minh trực tiếp hét lên, mà ông cháu Trần Bách Vạn cũng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Đoạt long mạch, lại còn là tranh đoạt của bọn người Nhật, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy quá điên cuồng.
“Phương Minh, chẳng lẽ cậu định nói người Myanmar giết chết người Nhật, sau đó đoạt sơn mạch này?” Hoa Minh Minh nhíu mày: “Mặc dù tôi cũng rất ghét người Nhật, thế nhưng trong trường hợp đối phương không hề gây hấn gì với chúng ta mà chúng ta đã giết bọn họ, có vẻ không ổn lắm đâu…”
“Cậu nghĩ đi đâu vậy?” Phương Minh liếc Hoa Minh Minh: “Nói một cách nghiêm túc thì đây chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, là người Nhật muốn cướp long mạch của Myanmar, chúng ta chỉ cần đợi khi bọn họ thành công thì dẫn long mạch về trong nước là được.”
“Nếu nói như vậy thì đơn giản rồi, dù sao Myanmar cũng không phải đất nước tốt đẹp gì cho lắm, bị trộm mất long mạch cũng là đáng đời.”
Phương Minh cười cười, làm chuyện này cậu không có chút cảm giác tội lỗi nào, dù sao cũng không phải cậu trực tiếp trộm mất long mạch của Myanmar. Có câu nói thế nào nhỉ? Phong thủy không có quốc giới(1), nhưng thầy phong thủy thì có quốc gia.
(1)Quốc giới: ranh giới giữa hai nước
“Cậu Phương, cậu nắm chắc mấy thành?”
“Bảy thành đi.”
Phương Minh đưa ra một đáp án: “Nếu không có Trần Dương thì một thành tôi cũng không nắm chắc, thế nhưng dựa vào đại địa chi khí trên người Trần Dương, tôi có thể nắm chắc bảy thành. Mà một khi chuyện này thành công, Trần Dương sẽ giống như long mạch, về sau chỉ có thể vĩnh viễn trấn thủ một phương, không thể rời đi.”
“Trừ cái này ra liệu có còn hậu quả nào khác hay không?”
“Không còn bất kỳ một hậu hoạn nào nữa, thậm chí còn có rất nhiều chỗ tốt.” Phương Minh cười thần bí, thế nhưng cậu lại không nói cụ thể sẽ có lợi ích gì.
“Phương đại sư, tôi đồng ý!”
Trần Dương cũng không suy nghĩ nhiều, anh ta hiểu rõ đây có thể chính là cơ hội duy nhất để anh ta được sống cuộc sống của một người bình thường, nếu bỏ qua cơ hội này thì anh ta sẽ phải sống như trước kia, mà cuộc sống đó thì khác gì người bị mất đi tự do đâu kia chứ?
“Được.”
Trần Dương nhận lời coi như chuyện này đã được định như vậy, cậu còn phải chuẩn bị nhiều thứ nữa đây.
“Hội trưởng Trần, ông vẫn phải phái người nhìn chằm chằm động tĩnh phía quặng mỏ, Trần Dương sẽ về nước với tôi, muốn đoạt long mạch còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm.”
Trong mắt Phương Minh lóe lên tia sáng kích động, đây chính là chuyện kích thích nhất mà cậu đã từng làm từ trước tới nay, cũng là hành động điên cuồng nhất.
Cướp long mạch, nếu là lúc trước có nghĩ chắc cậu cũng không dám nghĩ, thế nhưng lần này thì khác, bởi vì có Trần Dương cậu mới nghĩ ra kế hoạch điên cuồng này.
Về nước.
Không tiếp tục ở lại Myanmar nữa, sau khi Trần Dương đồng ý, Trần Bách Vạn đã an bài đưa đám Phương Minh về nước.
Ba ngày này Phương Minh có rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên cậu phải tìm một nơi chốn cho long mạch.
Người Nhật muốn trộm long mạch này mang về nước, mà nếu cậu đã muốn cướp nó đi thì cũng phải tìm cho nó một nơi yên lành, nếu không đừng mơ có thể giữ chân nó.
Không phải vùng đất nào cũng có thể trở thành nơi an cư của long mạch. Địa bạc bất thừa long(2), địa thế không tốt long mạch sẽ không nhập vào, nếu cưỡng ép long mạch nhập chủ chỉ sợ phúc phận chưa tới mà tai ương đã ngập đầu.
(2)Địa bạc bất thừa long: đất xấu không thể chứa long mạch
Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được một địa phương tốt để long mạch đầu nhập.
“Phương Minh, một ngày này dường như chúng ta đã đi khắp Thụy Lệ rồi, rốt cuộc cậu đã tìm được nơi nào vừa ý chưa vậy? Hay là chúng ta tới thành thị khác?”
Hoa Minh Minh có chút bất đắc dĩ, vừa trở về từ Myanmar Phương Minh đã đi quan sát khắp mọi nơi ở Thụy Lệ, căn bản không nghỉ ngơi chút nào. Theo cậu ta thấy không phải chỉ là tìm nơi núi cao sông rộng thôi hay sao? Tùy tiện đi tới tỉnh khác tìm kiếm có phải nhanh hơn không?
“Trong nước đã có không ít long mạch, mỗi đầu long mạch này đều có phạm vi thế lực riêng, một núi không chứa hai hổ, cậu cảm thấy một nơi có thể chứa hai đầu long mạch sao?”
Hiếm khi Phương Minh mở miệng giải thích, nếu là long mạch ở trong nước thì đơn giản rồi, dù sao đó cũng là Tổ Long cùng Thiếu Long, chúng nó có quan hệ máu mủ gần gũi. Thế nhưng long mạch này của Myanmar thì không giống vậy, mặc dù nó bắt nguồn từ núi Côn Lôn, thế nhưng nếu xét theo mối quan hệ trong gia đình thì nó chỉ là một người họ hàng xa mà thôi, lưỡng long gặp nhau nhất định sẽ phát sinh một màn long tranh hổ đấu.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng, Trần Dương là người bản xứ, nếu muốn mượn Trần Dương làm trung gian thì nhất định phải tìm một mảnh đất gần Thụy Lệ để long mạch an cư.
“Phương đại sư, toàn bộ Thụy Lệ chỉ còn một nơi chúng ta chưa đi, cũng là nơi cuối cùng.”
“Ừm.”
Phương Minh gật gật đầu, tài xế nhà họ Trần chuyên tâm lái xe, thế nhưng ngay lúc đi qua một hồ nước, đột nhiên Phương Minh ra lệnh dừng xe lại.
“Phương đại sư, có phát hiện gì sao?” Trần Dương hiếu kỳ hỏi.
“Đi xuống xem một chút đã.”
Phương Minh không trả lời ngay mà xuống xe, trước mặt cậu là một công viên.
“Đây là công viên ngập nước của Thụy Lệ, bởi vì nó ở gần hồ Lộng Mạc nên được gọi là công viên Lộng Mạc. Hồ Lộng Mạc này chính là một hồ nước thiên nhiên.” Trần Dương cũng xuống xe, đi tới giới thiệu tình huống nơi này cho Phương Minh.
“Đi, vào xem.”
Phương Minh gật gật đầu, ra hiệu cho đoàn người tiến vào công viên.
Gọi là đoàn người nhưng thực chất chỉ có 4 người, Phương Minh, Hoa Minh Minh, Trần Dương cùng lái xe nhà họ Trần, tất cả đều lấy Phương Minh làm chủ.
Xe trực tiếp đi tới bãi đỗ, mặc dù gọi là hồ Lộng Mạc nhưng hồ này cũng không lớn bao nhiêu. Dù sao cũng là hồ trong nội thành, làm sao có thể có hồ lớn được chứ?
Phương Minh đứng trên một cây cầu, trầm mặc thật lâu, tài xế nhà họ Trần dường như nghĩ tới điều gì đó, mở miệng: “Phương đại sư, cậu chủ, tôi đã từng nghe ông bà kể lại, rất lâu trước đây hồ Lộng Mạc này rất rộng lớn, mà vào lúc đó hồ Lộng Mạc cũng không phải được gọi là hồ Lộng Mạc, nó được người dân tộc Thái sinh sống ở đây gọi là Phi hải.”
“Phi hải?”
Nghe thấy cái tên này Phương Minh hơi sững sờ một chút, sau đó bật cười, cái tên này thật sự rất chuẩn xác nha.
“Chỉ là sau này dòng chảy của sông Trường Giang và sông Hoàng Hà thay đổi, thế nên diện tích của hồ Lộng Mạc này cũng càng ngày càng nhỏ, tới bây giờ chỉ còn lại một chút xíu như vậy.”
Trong lời nói của tài xế mang theo tiếc hận vô tận, mà Hoa Minh Minh ở bên cạnh thì lại xem thường. Thương hải tang điền(3), theo tốc độ đô thị hóa phát triển thì chuyện này ắt hẳn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nếu không lấy chỗ đâu mà xây lên mấy tòa nhà cao tầng kia chứ?
(3)Thương hải tang điền: vật biến đổi theo thời gian
Cho dù hồ nước không tự thu nhỏ thì người ta cũng đã bắt đầu lấp biển xây nhà rồi.
“Xem ra đã tìm thấy rồi.”
Một lát sau Phương Minh mới mở miệng, mặt mũi tràn đầy tươi cười rạng rỡ. Hoa Minh Minh cùng Trần Dương nghe thấy những lời này của Phương Minh thì chấn động vô cùng, bọn họ thừa biết Phương Minh đang đi tìm cái gì, mà tài xế nhà họ Trần cũng vậy. Ông ta đã làm lái xe cho nhà họ Trần hơn 20 năm, là một người đáng tin cậy.
“Phương Minh, ý cậu đây sẽ là nơi long mạch sống ở Thụy Lệ? Sao tôi cứ có cảm giác sai sai chỗ nào đó, bình thường long mạch không phải vẫn sống trên núi hay sao?”
“Núi có sơn long, sông có thủy long, cái tên mà người dân tộc Thái đặt cho nơi này rất chuẩn xác: Phi hải.”
“Mấy trăm năm trước nơi này đã thai nghén ra một đầu long mạch, mà sau khi đầu long mạch này biến hóa bay đi đã bị một cao nhân người tộc Thái bắt gặp, cho nên mới có cái tên đó. Phi long đã đi, bỏ lại biển rộng.”
Đám người Trần Dương đều lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, mà Hoa Minh Minh cũng hiểu ra: “Tôi hiểu rồi, long mạch ở nơi này đã đi, nên chúng ta dẫn đầu long mạch ở Myanmar tới đây, để nó an cư tại nơi này.”
“Không sai.”
Phương Minh nhìn Hoa Minh Minh như nhìn một đứa nhỏ dễ bảo: “Nếu long mạch nơi này vẫn chưa đi thì tôi cũng không dám đưa đầu long mạch ở Myanmar tới. Thế nhưng bây giờ nó không còn ở đây nữa, mà nơi này đã từng là long mạch chi địa, rất thích hợp cho long mạch của Myanmar lưu lại.”
Tìm được địa phương cho long mạch an cư xong Phương Minh thở phào một hơi nhẹ nhõm, bước đầu tiên coi như đã hoàn thành, tiếp theo phải chuẩn bị cướp đoạt.
Trong lúc Phương Minh đang chuẩn bị phía bên này thì bên khu mỏ ở Myanmar, vẻ mặt của Tương Nguyên cũng trở nên kích động.
“Tương Nguyên đại nhân, tất cả mọi chuyện đều đã được chuẩn bị hoàn tất, đoạn long trụ đã được đóng xuống mà khốn long đồng đã đặt đúng vị trí, những công dân của đế quốc phù hợp với điều kiện cũng đã được đưa tới.”
“Anh chưa nói chân tướng cho bọn họ biết đấy chứ?”
“Cẩn tuân(4) phân phó của đại nhân, tôi vẫn chưa nói rõ cho bọn họ.”
(4)Cẩn tuân: cẩn thận nghe theo lệnh
Tương Nguyên gật gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo. Những công dân của đế quốc kia chắc chắn phải bị mất mạng, thế nhưng vì tương lai của đế quốc, chỉ hi sinh mấy sinh mệnh nhỏ nhoi cũng không tính là gì, coi như vì nước hi sinh, vì Thiên Hoàng bệ hạ mà cống hiến!
“Tôi đã tính toán thời gian, hai ngày sau chính là lúc đầu long mạch này vận chuyển, đó cũng là thời cơ để chúng ta ra tay. Hai ngày này chính là hai ngày quan trọng nhất, tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả những người muốn xâm nhập đều giết chết không tha!”
Tam Điền Thuần Nam vừa nghe thấy những lời này của Tương Nguyên thì run lên: “Đại nhân, nếu chúng ta làm như vậy chỉ sợ sẽ người Myanmar sẽ bất mãn.”
“Sợ cái gì? Chỉ là một đất nước nho nhỏ mà thôi, chúng ta chỉ cần hoàn thành công việc, chuyện còn lại đế quốc sẽ phái người ra mặt giải quyết.”
Tương Nguyên không thèm để ý, mục đích của ông ta là lấy được long mạch, những chuyện khác không hề có quan hệ gì với ông ta, chỉ cần đạt được mục đích, giết vài người thì đã sao chứ?
“Tôi đã biết, tôi sẽ truyền tin cho mấy người canh gác ngay.”
Tam Điền Thuần Nam gật đầu ra hiệu đã hiểu, bắt đầu đi truyền lệnh cho đám võ sĩ của đế quốc, giết chết tất cả những người muốn xông vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận