Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 254: Ý của Thảo mộc gian phẩm nhân gian tình

Chương 254: Ý của Thảo mộc gian phẩm nhân gian tình
Từ chung cư đi ra trở lại cửa hàng, không đợi mông Phương Minh ngồi ấm chỗ, lại có một người xuất hiện ở trong cửa hàng.
"Phương tiên sinh có ở đây không? "
Người tới chính là Tiền Gia Lý, chuyên gia thiết kế trứ danh này sau lần bị Phương Minh thay đổi quan điểm nhận thức trước đó, đoạn thời gian trước bởi vì ra nước ngoài tham gia đại hội thiết kế, cho nên có một đoạn thời gian không tới.
"Có, ở trên lầu." – Đại Trụ đối với Tiền Gia Lý cũng là có chút ấn tượng, trực tiếp trả lời.
"Phương tiên sinh, tôi có thể đi lên không?"
Tiền Gia Lý sau khi nói cám ơn, không trực tiếp lên lầu, mà đứng dưới lầu gọi.
"Ông Tiền, lên đây đi."
Tiếng Phương Minh từ trên lầu truyền xuống, Tiền Gia Lý lúc này mới đi lên lầu hai.
Đoạn thời gian trước, Tiền Gia Lý hầu như mỗi ngày đều tới cửa hàng, mà Phương Minh cũng hiểu rõ vị này không ít rồi, là một học giả chuyên tâm nghiên cứu học thuật, nhưng thật ra không có tâm cơ gì, cho nên cũng trực tiếp gọi ông ta là ông Tiền.
"Phương tiên sinh, đây là đang luyện chữ sao?"
Tiền Gia Lý thấy Phương Minh cầm bút lông đang viết gì đó trên giấy vàng ở trên bàn, nhưng sau khi nhìn sang thì khóe miệng co quắp một cái, bởi vì trên giấy vàng hoàn toàn là nét như gà bới, ông ta xem không hiểu một chút nào.
"Không có, tùy tiện vẽ một chút thôi."
Phương Minh buông bút lông, cậu không có nói cho Tiền Gia Lý, những đường này trên thực tế là một loại bùa, chỉ là đây là tấm bùa hỏng.
Rất nhiều người đối với bùa cũng không xa lạ, thậm chí trong biết bao nhiêu nhà của rất nhiều gia đình nông thôn đều có dán bùa, ví như dán ở trên cửa bùa chú bình an, còn có một ít bùa trừ bệnh tiêu tai bùa xin từ đạo quan về.
Trên thực tế, bùa có rất nhiều, cho dù bùa công hiệu giống nhau cũng có cách vẽ khác nhau, nhưng đối với người vẽ bùa mà nói, nếu như cảnh giới không đủ, thì vẽ không ra bùa, dù cho chỉ là một đồ án rất đơn giản.
Một lá bùa, nếu như muốn có hiệu quả, thì lúc đang vẽ phù tất nhiên là phải trút pháp lực vào, như Phương Minh mà nói tất cả thứ cậu trút xuống bùa chính là sức mạnh Vu sư.
Nhưng nếu như thực lực không đạt được cấp này, mà mưu toan muốn vẽ bùa ứng với cấp này, sẽ xuất hiện một trường hợp, rõ ràng nét này là nét thẳng xuống, người vẽ bùa cũng làm như vậy, nhưng trong sâu thẳm có một luồng sức mạnh ngăn cản, thậm chí cuối cùng sau khi vẽ xuống thì biến thành nét ngang và nghiêng.
Đường nét trên giấy vàng trước mắt Phương Minh chính là tình huống này, cậu vốn dự định vẽ một tấm bùa chú, kết quả biến thành một đống lộn xộn.
"Ông Tiền, ông tới có chuyện gì không?"
"Từ sau khi ngài Phương mở ra cho tôi một cánh cửa khác, tôi gần đây một mực nghiên cứu tri thức về mặt này, thậm chí còn tìm được rất nhiều bạn bè chung một chí hướng trên mạng, đa số những người này có người là đại sư về mặt này, chúng tôi hẹn nhau họp mặt ở Thượng Hải, cho nên tôi muốn mời Phương tiên sinh cùng nhau tham gia."
Tiền Gia Lý lúc nói lời này, mắt ông ta sáng ngời, Phương Minh đã mở ra cho ông ta một cánh hoàn toàn xa lạ nhưng lại thần kỳ, trong khoảng thời gian này ông ta tra cứu rất nhiều sách vở, cuối cùng mới biết, đồ ông tổ lưu lại mới là đồ quý.
Tiền Gia Lý trước đây, tuy là vẫn còn đeo đuổi trên con đường thiết kế, nhưng trên thực tế đã là không có bao nhiêu hứng thú rồi, thiết kế một vài cao ốc cũng chỉ hy vọng về sau có thể để lại tên tuổi trên những kiến trúc, lúc mọi người nhắc tới những tòa nhà này có thể nhớ tới người thiết kế là ông ta.
Thế nhưng sự xuất hiện đột ngột của phong thủy, làm cho Tiền Gia Lý lại dâng lên hứng thú tìm tòi, giống như thời trẻ của ông ta trước đây lúc mới vừa bước vào con đường thiết kế kiến trúc này, tràn đầy tình cảm mãnh liệt vô hạn.
Dùng nắng hạn gặp mưa rào để hình dung trạng thái Tiền Gia Lý bây giờ là vô cùng thích hợp.
"Thầy phong thủy họp mặt?"
Phương Minh có chút kinh ngạc, cậu không biết Tiền Gia Lý trong khoảng thời gian này làm cái gì, nhưng mà có thể trong thời gian ngắn như vậy mà bước vào giới thầy phong thủy thì rất tốt.
"Được, vừa hay tôi buổi chiều không có việc gì, cùng đi xem vậy."
"Có Phương tiên sinh cùng đi tốt quá rồi, lần tụ hội này thế nhưng có rất nhiều đại có danh tiếng, ngày thường cũng rất khó mời bọn họ tới."
Trên mặt Tiền Gia Lý lộ ra nét vui mừng: "Phương tiên sinh chúng ta bây giờ đi luôn nhé?"
"Được."
Phương Minh gật đầu, cậu cũng muốn biết một chút trình độ chung các thầy phong thủy ở Thượng Hải như thế nào.
Phương Minh chào hỏi vài câu với La Cẩm Thành, Phương Minh liền là theo chân Tiền Gia Lý Ly rời cửa hàng, với cái tuổi này của Tiền Gia Lý đương nhiên không có khả năng tự lái xe, lái xe là một chàng thanh niên hơn ba mươi tuổi.
"Thầy,Phương tiên sinh."
Chàng thanh niên vẻ mặt khiêm tốn, anh ta là một học sinh của Tiền Gia Lý, sau chuyện trước đó, Chu Kỳ là bị Tiền Gia Lý điều đi, mà người trước mắt thuận lợi lên chức, trở thành học sinh Tiền Gia Lý coi trọng nhất hiện nay.
"Ngài Phương, đây là học trò của tôi Vương Tu Lâm."
Tiền Gia Lý giới thiệu đơn giản một chút, Vương Tu Lâm vội vã mỉm cười gật đầu với Phương Minh, anh ta từ trong miệng một đàn anh biết được một chút tin tức, Chu Kỳ bị thầy điều đi, cũng là bởi vì Phương tiên sinh này.
Nói chung, Phương tiên sinh này không phải người mà anh ta có thể đắc tội, trừ phi anh ta không muốn đạt học vị tiến sĩ từ thầy.
"Tu Lâm, Phương tiên sinh là người có nhiều học thức, nhất là ở phương diện phong thuỷ, giỏi hơn cả thầy nhiều, con phải thật tôn kính Phương tiên sinh đấy."
Nghe được lời thầy mình, trên mặt Vương Tu Lâm lộ ra vẻ kính cẩn, nhưng trong lòng lại có chút không cho là đúng, anh ta không hiểu thầy mình gần đây làm sao, thế mà tin tưởng mấy thứ đồ mê tín phong thủy này, hơn nữa còn hao tốn tinh lực nghiên cứu.
Phương Minh liếc nhìn Vương Tu Lâm, không nói thêm gì, chỉ là ngồi ở hàng sau nhắm mắt.
...
Một giờ sau, xe dừng lại trước một quán trà phong vị cổ xưa trong trung tâm thành phố.
"Chỗ này được đấy."
Thấy trà lâu này, mắt Phương Minh sáng lên, Thượng Hải và Bắc Kinh hai chỗ này đều thuộc về hạng siêu thành phố trong nước , nhưng hai nơi phong cách khác nhau rõ ràng, kiến trúc Bắc Kinh vẫn duy trì không ít cảm giác cổ điển, mà Thượng Hải thì là hoàn toàn hiện đại hoá.
Ở Bắc Kinh, tìm một quán trà phong cách cổ rất dễ dàng, thế nhưng ở Thượng Hải thì không phải là một chuyện dễ dàng, ở Thượng Hải ngoại trừ nhà cao tầng ra, thì là nhà lầu kiểu Tây còn có biệt thự hoa viên phương Tây.
Hấp dẫn lực chú ý của Phương Minh là câu đối chỉ viết một bên của quán trà, mà bên còn lại thì để trống.
Thảo mộc gian phẩm nhân gian tình.
Đây là vế trên, mà vế dưới thì trống.
"Phương tiên sinh, vế trên là do ông chủ trà lâu viết, nghe nói là một câu đối cổ đại, nhưng vế dưới đã thất truyền, cho nên ông chủ quán trà đã đem vế trên treo ở chỗ này, người vào uống trà nếu có đối vế dưới, ông chủ chẳng những sẽ tặng lá trà có giá trị không nhỏ, mà còn có thể được giải thưởng một trăm nghìn đồng."
Thấy Phương Minh nhìn chằm chằm câu đối, Tiền Gia Lý ở một bên giải thích, nhưng mà thứ câu đối này ông ta không biết, đầu ông ta đều là các loại bản thiết kế, tiếng Hán, nói thật cũng dừng lại ở trình độ trên người bình thường.
"Câu đối này thoạt nhìn rất bình thường, có khó như vậy không ạ?" - Vương Tu Lâm liếc nhìn câu đối, có chút khó hiểu hỏi.
"Câu đối này thoạt nhìn bình thường, nhưng là một câu thơ giấu chữ, "thảo”, “mộc " và "nhân" ba chữ hợp lại chính là một chữ "trà" (1). Như vậy vế dưới tất nhiên cũng phải là thơ giấu chữ, nhưng lại có liên quan tới trà."
Phương Minh nhìn thấu ý tứ ẩn giấu tới vế trên, đối giấu chữ thật ra không tính là khó, khó khăn là phải đối ra câu có cùng ý cảnh, nếu như chỉ đoán chữ đơn giản, như vậy thì vế dưới nghĩ ra hơn trăm câu cũng nghĩ được.
Vế trên này hay nhất không chỉ có là chữ, còn có ý hàm súc ở trong đó, người cổ đại cũng không có nghiên cứu kĩ thực vật hoa cỏ như người hiện đại, trà cũng có thể xem như một loại cỏ cây, mà trà cần nước sôi để ngâm, nước sôi cần dùng gỗ để nấu, cuối cùng nấu nước trà ngon xong thì đưa người uống.
Trong lúc uống trà, thưởng thức trăm vẻ nhân sinh.
Đây mới là ý cảnh mà vế đối trên muốn nói, chẳng những tách ghép chữ trà một cách xảo diệu vào câu thơ, hơn nữa còn diễn tả được chân lý uống trà.
Nghe Phương Minh giải thích, trên mặt Vương Tu Lâm lộ ra vẻ bừng tỉnh, tình cảm trên câu đối này còn có nhiều ẩn ý ở bên trong như vậy, chẳng trách ông chủ treo giải thưởng một trăm nghìn đồng đến bây giờ vẫn chưa có người nào đối ra vế dưới.
"Phương tiên sinh thực sự là bác học đa tài, một hồi thôi mà đã nhìn ra chỗ bí mật của câu đối này, tôi cũng chỉ đã nhìn ra chữ trà cất giấu ở vế trên."
Tiền Gia Lý bên cạnh nịnh bợ rất thích hợp, Phương Minh cười cười không nói tiếp, ai nói người chuyên làm nghiên cứu khoa học như ông Tiền này EQ thấp chứ, chí ít ông Tiền không phải như thế nha.
"Chúng ta đừng ở chỗ này thổi phồng nữa, đi vào thôi."
Phương Minh cất bước đi vào trong trà lâu trước, đi vào cửa lớn, một cơn gió lạnh thổi qua, thổi đi cái nóng bức của mùa hè oi ả, khiến người ta toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Thì ra ở hai bên cửa nơi này, có hai bức tường dừng bằng đá xanh tảng, mặt trên có dòng nước chậm rãi chảy xuống, cuối cùng rơi xuống hồ giả sơn, trong ao có con rùa và cá bơi.
Trong đại sảnh quán trà , có tiếng đàn cổ truyền ra, một cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám hoa xanh bộ dạng phục tùng đang đánh đàn, ngón tay thon thon ngọc ngà gảy đàn, gảy ra làn điệu khiến tâm trí người ta thả lỏng.
Cổ phong, cổ vận, cổ khúc...
Tất cả phảng phất mang người ta trở về thời cổ đại, khiến người ta chớp mắt cách xa cuộc sống hiện đại ồn ào náo động.
"Phương tiên sinh, bọn họ người còn chưa tới, chúng ta là vào ghế lô đợi hay là..."
"Chờ ở đại sảnh này đi, vừa hay, có thể thưởng thức tài đánh đàn của người này."
Phương Minh cười cười, tìm một chỗ ngồi xuống, mà cô gái mặc sườn xám ngẩng đầu lên nhìn nhìn Phương Minh, mỉm cười, cử chỉ lễ phép thêm ưu nhã, sau đó lần nữa phục tùng khảy đàn.
"Được, đợi ở đại sảnh vậy!"
Tiền Gia Lý sửng sốt một chút, nhưng khi ông ta thấy ánh mắt Phương Minh nhìn về phía cô gái đánh đàn, trên mặt ông ta lộ ra biểu cảm tôi hiểu.
Biểu cảm của Tiền Gia Lý khiến Phương Minh ngẩn người, cậu đột nhiên phát hiện, tựa hồ trên đời này dù người ta có vẻ ngoài ra sao, tuổi tác có chêch lệch bao nhiêu, nhưng vẻ mặt thô tục mãi mãi luôn giống nhau.
Vượt qua tuổi tác, vượt qua nghề nghiệp...
Nhưng mà, Phương Minh cũng không có giải thích, chỉ là tự mình thưởng thức tiếng đàn, thỉnh thoảng còn theo gật đầu, một bộ dạng chăm chú lắng nghe thưởng thức.
(1)“Thảo”, “ mộc”, “nhân”: chữ Thảo( 草), mộc (木), nhân(人) , ba chữ tạo thành chữ trà(茶)
Bạn cần đăng nhập để bình luận