Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 261: Tôi làm tác giả mười năm, chật vật không chịu nổi

Chương 261: Tôi làm tác giả mười năm, chật vật không chịu nổi
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------
"Ông nội, nếu như cháu thật sự đến nhà họ Nhan, liệu có thể khiến nhà họ Trần của chúng ta vượt qua kiếp nạn này hay không? Cháu có thể gả cho Nhan Hải."
Sau khi hiểu được tất cả, Trần Tâm Di cũng không còn giận chú hai của mình nữa rồi, chỉ hi vọng nhà mình có thể sống, cho dù phải hi sinh hạnh phúc cả đời của bản thân, cô ấy cũng nguyện ý.
"Hai thằng nhóc đó thì biết cái gì, bọn nó cho rằng chỉ cần vị kia nhà họ Nhan ra tay là có thể hóa giải nguy cơ lần này của nhà họ Trần chúng ta, thế nhưng bọn nó căn bản không biết, nhà họ Nhan chỉ có ý muốn nuốt chửng nhà họ Trần mà thôi!"
"Cho dù Tâm Di có đồng ý gả thì cũng không chắc vị kia nhà họ Nhan sẽ ra tay, cho dù đối phương có thật sự ra tay, sợ rằng cuối cùng cũng sẽ thất bại mà thôi."
Trần Hán Sinh sống lâu như vậy làm gì có gì che mắt lão được chứ, nhà họ Nhan chỉ là muốn nhân cơ hội chiếm lợi ích mà thôi, vị kia nhà họ Nhan dám đắc tội với một cường giả có thể chế tạo thư diệt môn sao?
Đáp án dĩ nhiên không cần suy nghĩ cũng biết được.
Đây cũng là lý do vì sao Trần Hán Sinh lại mắng hai đứa con trai của lão là ngu xuẩn.
"Mấy con từ nhỏ đã không thích những thứ liên quan tới phong thủy, hơn nữa tâm tính cũng không thích hợp, cho nên cha mới không dạy mấy con bản lĩnh trên phương diện này, cho dù có nhiều con cháu như vậy nhưng cha lại chỉ dạy Tâm Di, cũng là bởi tính tình của Tâm Di."
Trần Hán Sinh nhìn một vòng đám con trai con gái, còn có con dâu sau lưng: "Có lẽ trong lòng mấy con cho rằng là cha thiên vị, thế nhưng cha đây là thật lòng muốn tốt cho các con."
"Không học những thứ này thì các con chỉ là người thường, dựa vào gia sản nhà họ Trần đủ để các con có thể sống thoải mái, áo cơm không lo, chỉ khi nào các con bước chân vào giới tu luyện, các con mới biết trong giới này không hề tồn tại những quy tắc như trong cuộc sống bình thường, với tính tình của các con càng dễ dàng tội người khác, nếu có ngày chọc phải đối thủ mạnh mẽ, bỏ mạng là chuyện rất bình thường."
Thấy vẻ mặt khó hiểu của đám con cháu, Trần Hán Sinh khe khẽ thở dài, vẻ mặt của bọn họ lúc này không phải giống hệt với lúc lão nghe thấy sư phụ nói những lời đó sao?
"Con thật sự muốn theo lão phu học bản lĩnh? Một ngày học được, sau đó con liền không còn là người thường, con sẽ bước vào một thế giới tàn khốc mạnh được yếu thua, chỉ hơi không cẩn thận một chút rất có thể sẽ phải bỏ mạng."
Trước đây, Trần Hán Sinh không hiểu ý của lời này, thế nhưng sau mấy chục năm qua, lão đã hiểu một cách sâu sắc những lời này của sư phụ.
Ở cổ đại, triều đình đưa ra quy tắc để ước thúc người bình thường, mà ngoại trừ triều đình vẫn tồn tại một cái quy tắc khác, đó chính là giang hồ.
Chuyện giang hồ, xử theo quy tắc của giang hồ.
Một người giang hồ có chút bản lĩnh, sẽ trở thành nhân vật rất mạnh mẽ trong mắt người bình thường, thế nhưng cuộc sống của người đó liệu có thoải mái vui vẻ hơn người bình thường hay không?
Trên đời này tồn tại một thế giới gọi là giới tu luyện, giống như giang hồ thời cổ đại vậy, giới tu luyện có quy tắc của mình, hơn nữa đó còn là quy tắc càng thêm tàn khốc cùng lạnh lẽo tanh máu hơn.
"Trong giới tu luyện, nhà họ Trần chúng ta chỉ là tồn tại ở tầng chót mà thôi, có quá nhiều môn phái hay gia tộc cường đại có thể dễ dàng nghiền ép tiêu diệt nhà họ Trần chúng ta."
"Nhưng mà người trong giới tu luyện không thể tùy ý giết hại người bình thường, cho nên không truyền bản lĩnh cho mấy con, trên thực tế là cha đang tạo cơ hội cho mấy con bảo toàn tánh mạng, khi các con là người bình thường, dù có đắc tội với nhân vật lợi hại cỡ nào thì nhiều nhất hẳn cũng chỉ bị đánh, nhưng ít ra mạng của các con vẫn còn, nhà họ Trần cũng sẽ không bị diệt vong."
"Nhưng nếu như các con theo cha học tập một ít bản lĩnh, vậy coi như các con đã là người tu luyện, mà đã là người trong giới tu luyện nếu như các con đắc tội với cường giả nào đó, những cường giả kia có thể tùy ý lấy đi tánh mạng của các con, thậm chí tiêu diệt cả nhà."
Nghe đến đó, sắc mặt đám người Trần Đại Lương biến đổi, bởi vì bọn họ thật không ngờ trong chuyện này lại có nguyên do tàn nhẫn như vậy, trước đây bọn họ vẫn còn âm thầm ghen ghét Tâm Di, nghĩ lão gia tử quá thiên vị cho con bé.
Ánh mắt của Trần Hán Sinh nhìn về phía Phương Minh: "Phương sư đệ, nhà họ Trần của huynh hiện tại gặp đại nạn như thế, cho nên không thể chiêu đãi Phương sư đệ, vẫn mong Phương sư đệ thứ lỗi."
"Trần sư huynh nói quá lời."
Phương Minh khoát khoát tay, cậu biết Trần Hán Sinh chính là không muốn kéo cậu vào mối ân oán này, dù sao sau lưng đối phương cũng là cường giả có thể chế tạo thư diệt môn…
Thư diệt môn, đó là thứ mà chỉ có cường giả Địa cấp mới có thể chế tạo, cường giả như vậy với thực lực trước mắt của cậu không thể nào đối phó được.
"Kỳ thực, cũng không phải là không có biện pháp giải quyết vấn đề này."
Phương Minh đổi giọng, mà Trần Hán Sinh lại lắc đầu: "Phương sư đệ, huynh biết đệ muốn trợ giúp, nhưng địch nhân quá cường đại, chuyện lần này vẫn là thôi đi, nếu như nhà họ Trần thực sự không không thể vượt qua cửa ải này, đó cũng là số mệnh của nhà họ Trần huynh như vậy."
"Trần sư huynh, ý của đệ không phải là đối phó với cường giả chế tạo thư diệt môn."
Trên mặt Phương Minh hiện lên nụ cười ý vị thâm trường: "Thư diệt môn có nhắc tới ba vòng khiêu chiến, do đó chỉ cần chúng ta dựa theo những quy tắc này mà thắng được hai vòng đầu, vòng thứ ba cho dù bại cũng không sợ."
Thư diệt môn có nhắc tới ba vòng khiêu chiến, hai vòng đầu chính là lựa chọn phong thủy bảo địa cùng điểm huyệt, mà hiển nhiên đây chính là do con trai của thầy phong thủy kia cố ý tạo ra để báo thù cho cha anh ta.
Nhưng đây cũng là cơ hội của nhà họ Trần, đó chính là chỉ cần thắng được hai vòng đầu, vòng thứ ba trực tiếp chịu thua cũng đã thắng, không cần giao thủ với mấy cường giả kia.
"Phương sư đệ, cái này nói dễ vậy sao..." Trần Hán Sinh hiểu ý của Phương Minh, chẳng qua nụ cười vẫn mang theo vẻ khổ sở: "Đối phương nếu đã đưa ra khiêu chiến này, tất nhiên là có nắm chặc."
"Trần sư huynh sao lại bi quan như vậy? Nói trắng ra, nếu không đọ sức thì nhà họ Trần chắc chắn phải đối mặt với kết cục diệt môn, đã như vậy thì huynh còn gì phải sợ, không bằng cứ chiến một trận, hơn nữa thực lực mạnh không có nghĩa là thành tựu trên phương diện phong thủy cũng cao mà."
Tuy rằng cảm giác câu nói sau cùng của bản thân có chút giả dối, nếu đối phương đã dám lựa chọn phong thủy làm một vòng khiêu chiến, vậy cường giả đưa ra thư diệt môn này tất nhiên là có trình độ cao trên phương diện phong thủy, nhưng lúc này cậu cũng chỉ có thể nói như thế để khích lệ Trần Hán Sinh, khiến lão bảo trì ý chí chiến đấu.
"Thời gian bắt đầu khiêu chiến trên thư diệt môn là lúc nào?"
"Mười lăm ngày sau."
"Mười lăm ngày nha..."
Đôi mắt của Phương Minh hơi nheo lại, thời gian 15 ngày, có thể tìm được rất nhiều thứ.
"Chuyện là do người hoàn thành, Trần sư huynh, chỉ cần huynh không buông bỏ, cuối cùng có thể có hi vọng đấy."
Trần Hán Sinh cũng là khẽ gật đầu, lão đã suy nghĩ rõ ràng, đây là cơ hội duy nhất của nhà họ Trần.
"Đa tạ Phương sư đệ thức tỉnh, trong mấy ngày còn lại huynh sẽ dốc toàn lực chuẩn bị, coi như là thua, vậy cũng phải thua có cốt khí, không thể khiến sư phụ mất mặt."
...
Sau nửa giờ, Phương Minh cùng Tiền Gia Lý rời khỏi trà lâu, bởi vì cậu biết người nhà họ Trần khẳng định có rất nhiều chuyện phải thương lượng.
"Lão Tiền, bây giờ ông còn muốn nghiên cứu phong thuỷ sao?"
Phương Minh cười nhìn về phía Tiền Gia Lý, ngày hôm nay coi như là mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới lạ cho Tiền Gia Lý.
Trên gương mặt già nua của Tiền Gia Lý lộ ra vẻ suy nghĩ chăm chú, một lúc sau mới đáp: "Học, tu luyện cái gì với tôi không thấy hứng thú, tôi chỉ muốn kết hợp phong thuỷ cùng kiến trúc hiện đại lại với nhau."
Tiền Gia Lý là một học giả, sở dĩ mê luyến phong thuỷ cũng không phải là bởi vì phong thủy thần kỳ, cũng không phải là muốn dựa vào phong thuỷ để học được năng lực cường đại hay kiếm thêm tiền của, ông chỉ nghĩ tới ứng dụng của phong thủy vào kiến trúc mà thôi.
Nghe được câu trả lời của Tiền Gia Lý, Phương Minh cười cười không nói gì thêm, cậu nói ra lời này cũng chỉ là cố ý hù dọa Tiền Gia Lý một chút mà thôi, Tiền Gia Lý học tập phong thuỷ nhưng không có nghĩa ông sẽ trở thành người trong giới tu luyện, bởi vì Tiền Gia Lý chỉ dựa vào lý luật để nghiên cứu phong thủy.
Cái này cũng giống một người xem qua chiêu thức bên trong quyển bí tịch võ công nhưng lại không luyện theo, vậy có thể nói người này là người trong võ lâm sao?
Ngồi trên xe của Tiền Gia Lý trở lại cửa hàng, Phương Minh thấy được Tần Lỗi đang ngồi chờ bên trong.
Thế nhưng khác với vẻ lôi thôi uể oải lần trước, lúc này đây quần áo trên người Tần Lỗi rất sạch sẽ, cả người phấn chấn hẳn lên.
"Phương tiên sinh."
Thấy Phương Minh, Tần Lỗi liền vội cung kính chào hỏi: "Cuối cùng những nhân vật quần chúng trong truyện của tôi cũng không xảy ra chuyện nữa."
Đã ba ngày trôi qua từ ngày đầu tiên anh ta tới đây, ba ngày này Tần Lỗi vẫn là rất thấp thỏm, bởi vì dựa theo phân phó của Phương Minh, anh ta lại viết về cái chết cho một nhân vật quần chúng nữa, chỉ là lúc này đây người có cùng tên trong hiện thực không hề gặp tai nạn gì cả!
Thoát khỏi sự sợ hãi về tử vong long sáo, Tần Lỗi rốt cục khôi phục bình thường, cho nên hôm nay anh ta cố ý tới để cảm ơn đấy.
Đương nhiên, cho dù Tần Lỗi không đến, Phương Minh cũng sẽ gọi Tần Lỗi qua đây, bởi vì thù lao mà cậu muốn còn chưa có nhận được đây này.
Cậu phải trả giá lớn như vậy, thậm chí ngay cả con bài chưa lật sư phụ cho cậu cũng phải dùng luôn, dù sao thì Phương Minh cũng không phải bồ tát chuyên làm việc thiện mà không cần báo đáp!
"Cảm tạ Phương tiên sinh, thật là rất cảm tạ Phương tiên sinh."
Tần Lỗi vừa nói vừa móc một phong bì trong ngực ra, dựa theo độ dày đoán chừng bên trong phải có năm ba vạn.
"Phương tiên sinh không cần báo đáp, đây là toàn bộ tiền nhuận bút của tôi thu được từ mấy tháng trước, tổng cộng là năm vạn."
Nghe thấy lời nói của Tần Lỗi, Phương Minh hơi kinh ngạc, cậu cũng không ngại tiền ít, bởi vì mục đích của cậu vốn không phải vì tiền đấy.
"Không phải nói tác giả trên internet giống anh đều kiếm được rất nhiều tiền sao? Ta xem trên tin tức động một chút thì là mấy trăm ngàn hơn cả triệu cơ mà?"
Nói lời này là Đại Trụ, trước đây sau khi cậu ta tan việc, có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ xem một số tiểu thuyết trên internet.
"Đó là số ít, là công ty cố ý tung ra để lừa dối tác giả mới tiến lên mà thôi, trên thực tế nghề này đa số người đều có thu nhập rất thấp, hơn nữa lại không có bảo đảm gì. Dù sao hiện tại sách lậu nhiều như vậy, tùy tiện tìm một chút cũng có thể thấy miễn phí, trong số một nghìn độc giả mới có một hai người xem bản gốc mà thôi."
Tần Lỗi nói rất đúng sự thực, số người Trung lên mạng đọc tiểu thuyết vượt qua 200 triệu, nhưng mà số người dùng tiền để xem bản gốc không vượt quá một triệu, cho dù là bộ truyệt hot nhất cũng chỉ có mấy chục ngàn người dùng tiền để mua xem.
Cười tự giễu một chút, Tần Lỗi nhớ tới mấy ngày hôm trước có một bài viết rất hot: Tôi làm tác giả mười năm, chật vật không chịu nổi; trực tiếp nửa giờ, thu nhập ba trăm ngàn.
Mặc dù nói tiêu đề của bài viết này hơi khoa trương, nhưng xác thực cũng đã nói lên tình trạng hiện tại.
Phương Minh không để ý tới những thứ này, thu nhập của ngành nghề nào cũng đều là theo hình thức kim tự tháp, chỉ có điều tác giả internet sẽ càng thêm thê thảm hơn một chút mà thôi.
"Lên lầu hai đi, một lát nữa còn cần anh phối hợp với tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận