Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 269: Cậu là Tông Sư

Chương 269: Cậu là Tông Sư
Bốn cao thủ Nội Gia Quyền thất bại vô cùng nhanh chóng.
Dưới con mắt của mọi người, căn bản người thanh niên trẻ tuổi kia từ đầu tới giờ còn chưa từng chân chính ra tay, thế mà ba cao thủ Nội Gia Quyền đã bị đánh bại một cách hết sức kỳ lạ.
Đám đệ tử Thanh Y Môn mừng rỡ không thôi, nói thật, bọn họ căn bản không hề quan tâm tới Phương Minh một chút nào, bởi bọn họ chưa từng được nhìn thấy Phương Minh, người sẽ là môn chủ tương lai của Thanh Y Môn.Siêu Phẩm Vu Sư Trailer
Thậm chí không ít đệ tử đều cảm thấy bất mãn trong lòng, bọn họ cho rằng Phương Minh căn bản là không xứng đáng với cô chủ của bọn họ.
Mà bây giờ được nhìn thấy bản lĩnh của Phương Minh, từng người từng người đều lộ ra vẻ nể phục, mà vẻ nể phục này rất nhanh đã biến thành vẻ sùng bái!
Môn chủ nhà mình lợi hại như vậy, làm sao có thể chọn một người đàn ông bình thường làm chồng của cô chủ được chứ.
Thất thúc đang đứng sau lưng Tào Tĩnh Như cũng chấn kinh vô cùng, lão ta cũng giống Tào Tĩnh Như, đều chỉ quan tâm tới thực lực của sư phụ Phương Minh mà thôi, không chút quan tâm tới thực lực của bản thân cậu.
Chẳng lẽ là lão đã nhìn nhầm?
Thất Thúc nghi hoặc, nhưng mà người kinh hãi nhất chính là Mạc Thập Tam, bởi vì Mạc Thập Tam đã từng giao thủ cùng Phương Minh, anh ta biết rõ lần trước tuyệt đối không phải Phương Minh cố ý ẩn giấu thực lực, một người có ẩn giấu thực lực hay không trong lúc giao chiến anh ta chắc chắn có thể nhận ra.
Thực lực của Phương Minh lúc ấy quả thực là có thể dùng từ yếu nhớt để hình dung, thế nhưng mới không bao lâu, thực lực của anh ta lại bạo tăng như vậy, thật đúng là kỳ tích!
Thậm chí Mạc Thập Tam tin tưởng, cho dù anh ta có nói ra chuyện này chỉ sợ không ai ở đây tin tưởng lời anh ta nói, nguyên nhân rất đơn giản, cho dù là Nội Gia Quyền hay vẫn là Ngoại Gia Quyền, giới võ thuật vẫn phải thừa nhận một sự thật, chính là luyện võ không có lối tắt.
Muốn gia tăng thực lực nhất định phải cần có thời gian chăm chỉ luyện tập, mà những khái niệm như dùng linh đan diệu dược có thể gia tăng mấy chục năm công lực, học tập một loại nội công tâm pháp mạnh mẽ nào đó lập tức từ cao thủ hạng ba biến thành cao thủ hạng nhất… Những thứ này cơ bản chỉ tồn tại trong tiểu thuyết!
Không nói tới nghi ngờ của Mạc Thập Tam nữa, lúc này ở một bên khác, đám người Vương Chấn Thiên cũng thức tỉnh khỏi cơn khiếp sợ, dè dặt cẩn thận nhìn Phương Minh đang đứng giữa sảnh.
"Tiêu lão."
Lúc này, Vương Chấn Thiên chỉ có thể xin Tiêu lão giúp đỡ, mặc dù hắn ta biết Tiêu lão khẳng định sẽ không buông tay mặc kệ, bởi người bị phế đi chính là bốn đồ đệ của ông ta.
Chỉ là hắn ta quá hoảng sợ, cho nên mới vô thức mở miệng.
Tiêu Đằng đứng lên, ông ta nhìn chằm chằm Phương Minh, tựa như muốn nhìn thấu cậu, thế nhưng Phương Minh lại là không thèm để ý ánh mắt của Tiêu Đằng, một đại sư Nội Gia Quyền mà thôi.
"Mình đồng da sắt, xem ra cậu đã luyện Ngoại Gia Quyền tới cực hạn, tuổi còn nhỏ liền có thể luyện được công phu mình đồng da sắt này, sư phụ của cậu là ai?"
Sở dĩ Tiêu Đằng hỏi như vậy là bởi ông ta biết muốn luyện thành mình đồng da sắt khó khăn tới cỡ nào, do thân thể phải liên tục chịu đòn trong một thời gian rất dài nên rất dễ lưu lại những vết thương ngầm trong cơ thể, vì vậy muốn tu luyện thành công nhất định cần phải có dược liệu phụ trợ.
Bất kỳ một người tu luyện nào cũng cần dược liệu phụ trợ, cho nên dân gian mới lưu truyền câu nói: Nghèo đọc sách giàu học võ.
Thế nhưng số dược liệu một người bình thường cần để tu luyện thậm chí không bằng 1 phần vạn của người tu luyện mình đồng da sắt, muốn luyện được mình đồng da sắt chắc chắn phải cần một lượng lớn dược liệu quý hiếm, giá trị của số dược liệu đó không phải một người bình thường có thể chi trả nổi.
Dưới sự hiểu biết của Tiêu Đằng, trong giới tu luyện công phu Ngoại Gia bất kể là võ quán hay môn phái, cũng chỉ có một hai nhà có đủ tiềm lực kinh tế để bồi dưỡng ra đệ tử như thế, huống chi người thanh niên trước mắt này còn trẻ như vậy, có lẽ chỉ có tộc trưởng tương lai của một tộc nào đó mới có nhiều tài nguyên tu luyện như thế.
Hỏi thăm sư phụ cậu cũng chính là vì ông ta không muốn đối đầu với nơi có thể lực như vậy, mặc dù nói tại giới võ giả, công phu Ngoại Gia không thể nào so sánh được với công phu Nội Gia, nhưng đó chỉ là khi hai người có thực lực ngang nhau, thế nhưng rất có thể sau lưng người thanh niên này có tồn tại một cao thủ cấp bậc tông sư Ngoại Gia.
Đạt tới cấp độ Tông Sư thì cơ bản không còn phân biệt Ngoại Gia cùng Nội Gia nữa, tông sư Ngoại Gia có địa vị ngang bằng với tông sư Nội Gia, mà bởi vì võ công Ngoại Gia muốn tu luyện đến cảnh giới Tông Sư khó hơn hẳn Nội Gia, cho nên trong giới võ thuật có một câu nói như vậy: Nội Gia ép Ngoại Gia, Tông Sư phản lên.
Dưới cấp bậc Tông Sư, đúng là công phu Nội Gia áp chế Ngoại Gia một bậc, nhưng trên cấp bậc Tông Sư, tình huống liền nghịch đảo hoàn toàn.
"Sư phụ của tôi là ai?"
Phương Minh cười cười, cậu biết vì sao Tiêu Đằng lại hỏi như vậy: "Sư phụ của tôi là ai ông không cần biết, cũng không đủ tư cách để biết."
Tiêu Đằng nghe được câu trả lời của Phương Minh liền tức tới phát điên: "Tuổi còn nhỏ đã không coi ai ra gì, lại ra tay tàn nhẫn như vậy, cho dù cậu có thật sự đi ra từ nơi kia thì hôm nay tôi cũng phải quản giáo cậu một chút!"
Là một tông sư Nội Gia đương nhiên Tiêu Đằng có kiêu ngạo của riêng mình, lời nói tràn ngập khinh thường cùng trào phúng của Phương Minh đã hoàn toàn chọc giận ông ta.
"Tiểu tử, cho dù cậu có luyện thành mình đồng da sắt nhưng lão phu vẫn phải nói cho cậu biết, ở trước mặt đại sư, chỉ cần còn chưa luyện thành Kim Cương Bất Hoại Chi Thân, tất cả đều là vô dụng."
Mặc dù Tiêu Đằng đã hơn bảy mươi tuổi, thế nhưng cước bộ vẫn vô cùng linh hoạt, thi triển Hổ Bộ vọt tới trước mặt Phương Minh, đánh ra một quyền tốc độ cực nhanh, thậm chí còn dẫn động âm bạo, có thể thấy được tốc độ này nhanh cỡ nào.
Lực lượng của một quyền này đã vượt qua ngàn cân, đừng nói là cơ thể con người, cho dù là tấm sắt cũng có thể xuyên thủng, đây chính là sự lợi hại của đại sư Nội Gia Quyền.
Lợi dụng công pháp Nội Gia phối hợp với phương thức vận dụng lực lượng đặc thù, trong nháy mắt cực hạn của cơ thể bạo tăng mấy chục lần.
"Cho dù cậu là mình đồng da sắt thì hôm nay lão phu cũng sẽ chọc thủng sắt!"
Nghe thấy mấy lời của Tiêu lão Phương Minh chỉ cười cười không đáp, lão gia hỏa này cho rằng cậu là võ giả Ngoại Gia, nhưng lại không biết cậu căn bản không hề tu luyện thân thể tới trình độ mình đồng da sắt gì cả, lúc trước cậu có thể không ngã chính là dựa vào Vu Sư chi lực bảo hộ.
Thế nhưng nương theo Vu Sư chi lực, lực phòng ngự của cơ thể cậu còn kinh khủng hơn mình đồng da sắt nhiều.
Tốc độ của Tiêu Đằng đúng là rất nhanh, đánh ra một quyền uy lực mười phần, thế nhưng Phương Minh còn chưa đặt một quyền này vào mắt, cái này giống như một cao thủ võ lâm đối chọi với một Tu Tiên Giả, chênh lệch không thể so sánh nổi.
Đánh ra một chưởng, chưởng tay của Phương Minh trực tiếp là đụng vào chưởng tay của Tiêu Đằng, trong chớp mắt đó Tiêu Đằng đột nhiên giận quát một tiếng, Phương Minh rõ ràng có thể cảm nhận được, lúc quả đấm đối phương va chạm cùng thủ chưởng của cậu, lực lượng đã tăng lên gấp ba lần.
Đây chính là đặc thù của đại sư Nội Gia, có thể tăng trưởng lực lượng của bản thân lên mấy lần trong chớp mắt, nếu như Phương Minh thật sự chỉ là người tu luyện Ngoại Gia, chỉ sợ lần này liền bị thua thiệt lớn.
Thế nhưng đáng tiếc Phương Minh lại là tu luyện giả, vừa cảm nhận được cỗ lực lượng kia thì Vu Sư chi lực trong cơ thể cậu cũng vận chuyển, chỉ lui về phía sau hai bước liền có thể dễ dàng hóa giải cỗ lực lượng kia.
Cùng lúc đó Vu Sư chi lực từ bàn tay cậu tuôn ra như bài sơn đào hải(1), mặc dù hiện tại cậu còn cách Tiêu Đằng một mét, thế nhưng vẻ mặt Tiêu Đằng vẫn biến đổi lớn.
(1)Bài sơn đào hải: dời non lấp biển
"Cỗ lực lượng này…?"
Khí huyết trong người Tiêu Đằng cuồn cuộn dâng lên, bất chấp tất cả vội vàng hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền. Chỉ là, một quyền này như đá chìm đáy biển không hề có tác dụng, ngược lại còn điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc tức thời ngực như bị đè nặng, cả người cũng phải lui vài mét mới dừng lại được.
"Ngưng khí thành hình, nội lực hóa thành chân khí, cậu là cường giả cấp bậc Tông Sư!"
Trên mặt Tiêu Đằng lộ ra vẻ khó tin, Tông Sư? Làm sao có thể? Trong lịch sử những người có thiên phú nhất sáng tạo ra quyền pháp hoặc là cước pháp, những Tông Sư khai sơn kia cũng không thể đạt tới cấp độ Tông Sư ở tuổi này.
"Tông Sư?"
Đám người Vương Chấn Thiên sau lưng Tiêu Đằng trợn mắt há hốc mồm, cường giả cấp bậc Tông Sư? Toàn bộ giới võ thuật có bao nhiêu Tông Sư đâu kia chứ? Mỗi một người đều là tồn tại đỉnh phong, dựa vào thân phận của bọn họ căn bản không hề có tư cách nhìn thấy người ta.
Nếu như nói cường giả như đại sư Nội Gia còn sợ súng ống, như vậy cường giả cấp bậc Tông Sư gần như khó mà bị thương bởi súng ống, bởi vì Tông Sư có một bản lĩnh chính là có thể nội lực ngoại phóng.
Nội lực ngoại phóng biến thành chân khí, cũng giống trong tiểu thuyết võ hiệp viết, chân khí phóng ra ngoài hộ thể, viên đạn bình thường cơ bản không thể xuyên thấu, cho nên nếu cường giả cấp bậc Tông Sư muốn muốn diệt hết một môn phái trong giang hồ cơ bản là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên, chân khí hộ thể chỉ là một loại phương thức vận dụng, càng kinh khủng hơn chính là Tông Sư còn có thể dùng chân khí giết người, mặc dù không thể giết người ngoài nghìn dặm nhưng trong vòng trăm thước, người bị chân khí đánh trúng không chết cũng trọng thương, vô cùng kinh khủng.
Những môn phái nhỏ như Thanh Y Môn cùng Thanh Long Bang, ít ra còn có thể liều mạng với cao thủ cấp bậc đại sư, nhưng nếu là cường giả cấp bậc Tông Sư thì căn bản không có cơ hội phản kháng.
"Tiêu lão, có phải ông nhận lầm rồi hay không? Sao cậu ta có thể là Tông Sư?"
Vương Chấn Thiên nhìn Phương Minh, Tông Sư trẻ tuổi như vậy… Điều này sao có thể? Mà điều khiến hắn ta càng không thể tiếp nhận chính là nếu như đối phương thật sự là Tông Sư, vậy lần này bọn họ chết chắc rồi, một người cũng không thoát.
Không chỉ bọn họ mà sợ rằng cả Thanh Long Bang đều trốn không thoát, chắc chắn sẽ bị diệt vong. Có một Tông Sư bảo vệ, địa vị của Thanh Y Môn trên giang hồ chắc chắn sẽ vọt lên top 3, phải biết, trước mắt trên giang hồ bang phái xếp hàng thứ nhất cũng là bởi vì có một cái Tông Sư tọa trấn duyên cớ.
Tiêu Đằng sắc mặt tái nhợt, mặc dù hắn ta thể chấp nhận cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thực cỗ lực lượng mà hắn ta mới cảm nhận được vừa rồi.
"Truyền nhân của Tiêu gia quyền Tiêu Đằng cúi chào Tông Sư, lúc trước không biết thân phận của Tông Sư, mạo phạm đắc tội, mong rằng thứ tội."
Tiêu Đằng nhận thua, đối mặt với một cường giả cấp bậc Tông Sư thậm chí ông ta không thể sinh ra một tia phản kháng, đùa gì vậy, đối đầu với Tông Sư khác nào đi chịu chết?
Sự nhún nhường của Tiêu Đằng khiến đám đàn em Thanh Y Môn vô cùng kích động, trong lúc bọn họ tuyệt vọng muốn liều chết, không ngờ tình thế lại có thể quay ngoắc 180 độ như vậy.
Giờ phút này, ánh mắt của đám đàn em Thanh Y Môn tràn ngập sùng bái cùng thành kính, cường giả cấp bậc Tông Sư đó, chính là tồn tại mà cả đời này bọn họ phải ngưỡng vọng!
Tào Tĩnh Như cùng Thất Thúc cũng không kìm nổi chấn động, sở dĩ lúc trước bà không phản đối chuyện của Hàn Kiều Kiều cùng Phương Minh, chẳng qua là vì coi trọng cường giả đứng phía sau cậu mà thôi, thế nhưng có chết bọn họ cũng không ngờ được, Phương Minh lại chính là Tông Sư.
Một Tông Sư trẻ tuổi như vậy… Tào Tĩnh Như cơ hồ có thể nhìn thấy Thanh Y Môn quật khởi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận