Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 291: Vòng khiêu chiến thứ nhất

Chương 291: Vòng khiêu chiến thứ nhất
Thư diệt môn bị đốt cháy rụi, rất nhiều người ở hiện trường làm chứng, trận khiêu chiến này cũng chính thức bắt đầu.
Trận so đấu thứ nhất, song phương tự chọn ra một vùng đất phong thủy, sau đó đánh giá để phân chia cao thấp. Thế nhưng, ngay khi Trần Hán Sinh chuẩn bị đưa ra một nơi mà ông đã lựa chọn được trong thời gian qua, ngoài cửa lại xuất hiện một nhóm người.
“Già rồi, tới hơi trễ, chắc chưa bỏ lỡ gì đâu nhỉ?”
Một cụ ông già lụ khụ dẫn theo mấy người đến. Nhìn mấy người phía sau cụ ông, người nhà họ Trần nhất là hai anh em Trần Đại Chiêu đều tỏ ra kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Cụ ông này không phải ai khác mà chính là người nhà họ Nhan, một cường giả cấp Nhân tầng tám. Mà cũng vì cụ ông này, hai anh em Trần Đại Chiêu mới có thể nghĩ đến chuyện gả Trần Tâm Di cho nhà họ Nhan.
Bởi hai anh em họ nghĩ, có cụ ông họ Nhan này ra tay, nguy hiểm lần này của nhà họ Trần họ sẽ được giải quyết.
“Bác Nhan, bác đến rồi.”
Trần Đại Chiêu bước đến chào đón, nhưng còn chưa đến gần cụ ông đã bị Nhan Hải chặn lại.
“Bác Nhan cái gì chứ? Nhà họ Nhan chúng tôi không hề có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trần các ông cả.” - Lúc Nhan Hải nói những lời này còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Trần Tâm Di, ý là, ai bảo lúc trước cô từ chối tôi, bây giờ hối hận rồi đúng không.
Trần Tâm Di vẻ mặt bình tĩnh không nói gì, còn Trần Đại Chiêu lại trở nên phẫn nộ. Trần Hán Sinh nhìn thấy dáng vẻ hèn nhát của con trai mình, nhịn không được hừ một tiếng: “Thật mất mặt! Cút xuống ngay cho tôi.”
Trần Đại Chiêu nghe thấy ông già nhà mình quát liền rụt cổ lui về. Còn cụ ông nhà họ Nhan kia lại đi đến chỗ nhóm trưởng lão phái Hoa Mai.
“Các vị đạo hữu, lâu rồi không gặp.”
“Nhan huynh, thực lực ngày càng tinh thâm.”
Khi nhóm người Cầu trưởng lão thấy cụ ông nhà họ Nhan xuất hiện, trên mặt đều lộ vẻ kiêng kỵ, bởi họ biết rõ thực lực của cụ ông nhà họ Nhan này.
Nhà họ Nhan cũng không được xem là gia tộc lớn gì, ở trong giới tu luyện cũng rất bình thường. Nhưng chính từ một gia tộc không có tài nguyên gì lại tạo ra một nhân vật số một như Nhan Hồng Đào, dựa vào thiên phú của mình mà đã tu luyện đến cấp Nhân tầng chín. Có thể nói, cảnh giới này ở thế tục gần như là trình độ cao nhất.
Nói phái Hoa Mai đi, chỉ có chưởng môn mới bước qua trình độ cấp Địa, còn ba vị trưởng lão bên dưới cùng lắm chỉ đạt cảnh giới cấp Nhân tầng bảy, tầng tám. Mà được như vậy cũng là vì họ thuộc môn phái, có sẵn tài nguyên tu luyện lẫn thuật pháp tu luyện.
Đối với người tự tu luyện, có thể đột phá đến cấp Nhân hậu kỳ đã là may mắn trời ban rồi, còn khó hơn cả lên trời nữa.
Vậy nên, đám người Cầu trưởng lão và ông cụ lưng còng khi nhìn thấy Nhan Hồng Đào xuất hiện liền thấy lo lắng trong lòng, lo lắng đối phương sẽ đứng về phía nhà họ Trần.
Thế nhưng, nhìn thái độ của cậu thanh niên nhà họ Nhan vừa mới nãy, họ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Ngẫm nghĩ lại, họ cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Nhan Hồng Đào không phải là kẻ ngốc. Lão ta biết sau lưng Lữ Trí Thần là nhị công tử, vì nhà họ Trần mà đắc tội nhị công tử, vụ mua bán này lời hay không, trong lòng Nhan Hồng Đào biết rõ.
Nhan Hồng Đào cười ha ha trò chuyện với vài người, căn bản không hề liếc nhìn nhà họ Trần. Lão ta không có ý định sẽ ra tay giúp nhà họ Trần.
Lữ Trí Thần nghe Nhan Hồng Đào và mấy người đó đứng đó nói chuyện, mày cau lại. Đây là cuộc thi đấu anh ta khiêu chiến để trả thù cho ba mình, chứ không phải là để mấy người đó ôn lại chuyện xưa.
“Các vị tiền bối.”
Lữ Trí Thần không thể không lên tiếng cắt ngang. Mà khi anh ta vừa cất lời lại khiến mấy ông già ở đây tỏ ra không vui, nhưng nghĩ đến đây là nhân tài nhị công tử nhìn trúng, cuối cùng mới không nổi giận.
“Vòng thứ nhất, ông và tôi hai bên sẽ đưa ra vùng đất phong thủy mà mình lựa chọn, nếu tôi là người khiêu chiến, vậy tôi sẽ đưa ra trước.”
Lữ Trí Thần lấy từ trong ngực ra một xấp giấy, bên trong chứa rất nhiều hình ảnh, có ảnh chụp vệ tinh, cũng có ảnh chụp thực địa, tất cả đều là hình HD rõ nét.
Giữa đại sảnh, Lữ Trí Thần trải tất cả hình ra thành hàng, khiến mọi người có thể nhìn một cái là hiểu ngay.
Đây là một vùng đất phong thủy, tiền án tổ mẫu sơn (1) hậu đình sa thủy (2) đều được thể hiện rất rõ.
(1) Tổ mẫu sơn: Ải núi thấp phía trước dãy núi.
(2) Sa thủy: Đồi núi cao thấp.
Không phải tất cả mọi người ở đây đều là thầy phong thủy, nhưng những tấm hình này của Lữ Trí Thần đều đã được đánh dấu, vậy nên có thể nhìn rất rõ. Quan trọng nhất là ghép tất cả những tấm hình này lại sẽ trở thành một bản đồ sông núi hoàn chỉnh.
“Vùng đất phong thủy này, tôi đặt tên nó là vùng đất “Sư tử múa cầu”. Nhìn từ đằng trước, hai ngọn núi giống như hai móng vuốt của sư tử, hơn nữa hai ngọn núi hộ vệ này nằm ở hai bên trái phải của đỉnh núi ở giữa, trái cao phải thấp, phù hợp với quy tắc Thanh Long (3) cao hơn Bạch Hổ (4) trong phong thủy.”
(3) (4) Thanh Long, Bạch Hổ: hai trong bốn tứ tượng trong phong thủy.
Lữ Trí Thần chậm rãi nói: “Từ vị trí sa thủy, hướng đến núi, rồi vị trí huyệt vị (5) phía sau, tất cả đều thấy rất rõ.”
(5) Huyệt vị: nơi khí ra vào.
Ngọn núi này trông rất giống một quả tú cầu, người được chôn ở đây, mười năm sau chắc chắn sẽ xuất ra võ tướng. Vùng đất này, có thể được xếp là một trong một trăm vùng đất tốt nhất trong bảng phong thủy.
Bảng phong thủy, là bảng xếp hạng các vùng đất phong thủy đã được các đại sư tìm ra qua nhiều thế hệ do các thầy phong thủy xếp hạng. Xếp thứ nhất tất nhiên là vùng đất long phượng. Thế nhưng, bảng xếp hạng này cũng không nghiêm ngặt lắm, chỉ đại khái phân chia cấp bậc vậy thôi.”
Vùng đất phong thủy như vùng đất “Sư tử múa cầu” cũng được xem là một vùng đất bảo địa không tệ, nằm trong một trăm vùng đất phong thủy tốt nhất cũng không có vấn đề gì.
Đừng cho rằng nằm trong một trăm vùng đất phong thủy tốt nhất thì không được tính là gì. Phải biết rằng, đất nước Trung Quốc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Từ xưa đến nay có biết bao nhiêu thầy phong thủy, mảnh đất tốt hầu như đều đã bị tìm thấy. Tuy nói sông núi sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng điều này phải cần đến một quãng thời gian rất dài, không phải mấy trăm năm hay một ngàn năm là có thể thay đổi được.
Nói lời khó nghe, thầy phong thủy thời nay mà có thể tìm được vùng đất phong thủy nằm trong một trăm vùng đất phong thủy tốt nhất, nếu đồng ý, mấy ông trùm tài phiệt chấp nhận bỏ ra mấy ngàn vạn để giành giật với nhau.
Rất rõ ràng, Lữ Trí Thần không muốn để lộ về vùng đất phong thủy này, bởi vì anh ta không nói vùng đất phong thủy này ở đâu.
Đương nhiên, chỉ cần mấy tấm ảnh này là đã đủ rồi. Ít nhất cũng đủ làm cho không ít thầy phong thủy ở đây có thể suy đoán, Lữ Trí Thần không làm trò gian dối…
“Sư tử múa cầu, vùng đất phong thủy như vậy nếu tôi gặp được thì còn gì bằng.”
“Đúng vậy, nếu cả đời này tôi có thể tìm được một vùng đất như vậy thì có chết tôi cũng nhắm mắt.”
Đối với thầy phong thủy, có thể tìm được vùng đất phong thủy bảo địa là ước mơ trong lòng họ. Còn long mạch, thầy phong thủy bình thường đến nghĩ còn chẳng dám. Tuy nói rằng mười năm tầm long mạch ba năm điểm huyệt (6), nhưng có cho họ ba mươi năm họ cũng không tìm ra được long mạch.
(6) Mười năm tầm long ba năm điểm huyệt: tác giả bị nhầm lẫn. Câu đúng là “Ba năm tầm long, mười năm điểm huyệt”, nghĩa là tìm được long mạch đã khó nhưng để tìm được huyệt đạo của nó lại càng khó hơn.
Những thầy phong thủy tự biết điều đó.
Sắc mặt Trần Hán Sinh trầm xuống. Tuy trong khoảng thời gian này ông cũng tìm được một vùng đất phong thủy không tệ, nhưng chỉ là không tệ mà thôi, còn so với “Sư tử múa cầu” thì vẫn còn kém xa.
Vòng thứ nhất, ông thua rồi.
Trần Hán Sinh không lấy ra vùng đất phong thủy của mình nữa, mà định mở miệng nhận thua. Thế nhưng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một giọng nói.
“Thật ngại quá, có thể nhường đường cho tôi được không?”
Nghe thấy tiếng nói, ánh mắt mọi người đều nhìn ra cửa. Còn Trần Hán Sinh và người nhà họ Trần khi nhìn thấy người xuất hiện ở cửa, tất cả đều ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận