Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 326: Một người cha vĩ đại

Chương 326: Một người cha vĩ đại
Phương Minh đánh người!
Câu nói của Trần Trạch khiến mấy cô gái trên xe đều thấy kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử Du hiện rõ nhất. Tuy khoảng thời gian gặp lại Phương Minh chưa lâu, nhưng cô hiểu Phương Minh, anh ấy không phải là người dễ xúc động như vậy.
Trong các cô gái, duy chỉ có Lăng Dao là không tỏ ra ngạc nhiên gì mấy. Đánh người tính là gì, hôm qua cô còn thấy Phương Minh giết người nữa kìa. Bây giờ nhớ lại dáng vẻ ông cụ tối qua, tim cô vẫn còn đập thình thịch.
Nhóm Diệp Tử Du nhanh chóng xuống xe, nhìn thấy cách đó không xa có một đám sinh viên bu quanh, mấy bảo vệ cũng đã chạy đến.
“Làm gì vậy?”
“Anh bảo vệ, anh ta đánh người!”
Cậu sinh viên ôm nửa mặt mình, tỏ ra uất ức, là sinh viên đại học Thủy Mộc, cũng được xem như con cưng của trời, có bao giờ bị người ta đánh thành ra như vầy. Chuyện đánh nhau thô bạo như vậy rất ít khi xảy ra trên người họ.
“Sao cậu lại đánh con tôi, con tôi không hề chọc giận gì cậu.”
Ba cậu sinh viên thấy con mình bị đánh, cũng vội vàng chạy đến, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Phương Minh.
“Vô duyên vô cớ đánh sinh viên trường, chuyện này phải báo công an bắt cậu ta lại, đây chính là hành hung.”
Tiêu Cẩn cũng chen vào giữa đám đông. Khi nhìn thấy Tiêu Cẩn tới, cậu nam sinh đó liền tỏ ra lo sợ, vội vàng nói: “Chủ tịch Tiêu, anh đến rồi.”
“Tiểu Triệu, cậu không sao chứ? Tôi thấy cậu bị thương không nhẹ, hay là đi bệnh viện giám định thương tích đi.” - Tiêu Cẩn vẻ mặt quan tâm. Thậm chí cậu ta đã chuẩn bị hết mọi thứ, chỉ cần Tiểu Triệu đến bệnh viện cậu ta chỉ định làm giám định thương tích, bệnh viện đó có quan hệ với cậu ta, đến lúc đó có thể lén xử lý kết quả, làm xét nghiệm thương tật càng nghiêm trọng hơn.
Triệu Hoài Ân nào đâu biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Cẩn, vội vàng lắc đầu: “Chủ tịch Tiêu, em vẫn ổn, chỉ có điều người này rất đáng ghét.”
Thấy Triệu Hoài Ân không nói đúng ý, không hiểu ý đồ của cậu ta, Tiêu Cẩn cũng trầm mặt xuống. Nhưng Triệu Hoài Ân nhìn thấy sắc mặt Tiêu Cẩn trầm xuống, trong lòng càng hoảng, bởi vì cậu ta hoàn toàn hiểu sai ý nghĩ trong lòng Tiêu Cẩn.
“Chủ tịch Tiêu, ông ấy là ba trước của em.”
Nghe Triệu Hoài Ân giải thích, lúc này Tiêu Cẩn mới chú ý đến lão Triệu bên cạnh Triệu Hoài Ân, nhíu mày. Lão Triệu nhìn một cái liền biết là người nông thôn, mà Triệu Hoài Ân hồi trước nói với họ, ba ruột của cậu ta là một vị cán bộ của thôn.
“Con trai, con nói vậy? Ba trước là gì? Ba chính là ba, gì mà còn có ba trước nữa?”
“Ông câm miệng cho tôi.”
Triệu Hoài Ân hét thẳng vào mặt ba mình. Cậu ta sở dĩ không muốn thừa nhận người đàn ông trước mặt này là ba là bởi vì, lúc trước vì muốn tham gia câu lạc bộ sinh viên của nhóm Tiêu Cẩn, nên đã cố ý nói dối gia thế của mình.
Câu lạc bộ đó là do Tiêu Cẩn thành lập. Hội viên trong câu lạc bộ hoặc là có tiền, hoặc trong nhà có người làm lãnh đạo, nói trắng ra chính là con ông cháu cha và con nhà có tiền. Mọi người trong câu lạc bộ quen biết nhau, sau này tốt nghiệp sẽ là nguồn nhân mạch rất lớn.
Trường đại học, nhân mạch rất quan trọng.
Ví dụ như mấy lão đại hô mưa gọi gió có tiếng nói trên thương trường, đều là thành viên của hệ thống các câu lạc bộ, ví dụ như hội Thái Sơn, hội Đại D, còn có nhóm học viện thương mại Trường Giang.
Đối với Triệu Hoài Ân mà nói, mục đích của cậu ta rất đơn giản. Tham gia vào câu lạc bộ, tạo lập quan hệ tốt với mấy con ông cháu cha và con nhà có tiền này, đợi đến khi tốt nghiệp muốn gây dựng sự nghiệp cũng có thể tìm họ đầu tư, muốn tìm công việc tốt cũng có thể tìm họ hỗ trợ làm trung gian. Đây là một ưu thế rất lớn.
Đầu óc Triệu Hoài Ân rất thông minh, nếu không sẽ không thi được vào trường đại học Thủy Mộc. Vậy nên cậu ta biết rõ, thời đại bây giờ khác ngày xưa, cho dù tốt nghiệp đại học Thủy Mộc, nếu không phải là sinh viên thuộc các ngành kỹ thuật chuyên môn, giống như sinh viên ngành tài chính bọn họ, không có nhân mạch trợ giúp, mới bước ra xã hội cũng sẽ chỉ là thực tập sinh cơ bản nhất mà thôi.
Trên thực tế Triệu Hoài Ân luôn khinh thường những sinh viên chỉ biết sách vở. Đây là một xã hội cần vận hành, không chỉ phải có kiến thức, mà còn cần cả mối quan hệ nữa.
Vậy nên Triệu Hoài Ân mới phải nói vậy, bởi vì cậu ta sợ nhóm Tiêu Cẩn biết chân tướng sẽ khai trừ cậu ta ra khỏi câu lạc bộ. Như vậy tất cả cố gắng trong suốt hai năm của cậu ta sẽ bị lãng phí.
Lão Triệu bị con trai mình quát đến sững cả người. Ông đứng tại chỗ không biết nói gì suốt một lúc.
Con ngươi Phương Minh thâm lại, sau đó lại hướng một đấm đến Triệu Hoài Ân, đánh vào nửa bên mặt còn lại của Triệu Hoài Ân.
Một cú đấm này, diễn ra trước mắt bao nhiêu người, mà ngay lúc đó mấy cô gái Diệp Tử Du cũng vừa mới đến, tận mắt nhìn thấy Phương Minh đánh người.
“Vậy mà cậu còn dám đánh ngươi, báo công an, lập tức báo công an.”
Hai anh bảo vệ định ra tay bắt Phương Minh, nhưng khi ánh mắt họ đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Phương Minh, không biết vì sao lại cảm thấy lạnh cả người, động tác liền cứng lại.
“Anh Phương Minh, làm sao vậy?”
Diệp Tử Du chen vào đám đông, là hoa hậu giảng đường, các sinh viên khác đều tự giác tránh đường.
“Chỉ là nhìn thấy một tên cặn bã muốn bị đánh không nhịn được liền động thủ thôi, không có việc gì.”
Phương Minh cho Diệp Tử Du một ánh mắt yên tâm, Tiêu Cẩn ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Tử Du xuất hiện, mắt sáng lên, trầm giọng mở miệng nói: “Tử Du, đây là bạn em sao? Cậu ta ở trước cổng trường đánh sinh viên vô tội của trường, sao em lại quen biết người bạo lực như vậy chứ?”
Tiêu Cẩn thấy, cô gái giống như Diệp Tử Du chắc chắn sẽ không thích loại con trai thô bạo vô duyên vô cớ đánh người như vậy, bởi vì hầu hết các con gái cũng không thích. Bây giờ có thể đánh người khác, ai biết sau này có thể đánh bạn gái hay không, tương lai có thể bạo hành gia đình hay không.
“Tôi không thấy anh Phương Minh bạo lực chỗ nào cả, nếu anh Phương Minh đánh cậu ta, chắc chắn là có lý do mới đánh cậu ta.”
Diệp Tử Du vừa lên tiếng, các sinh viên đứng xem đều “ồ” lên, nhất là sinh viên nam, vẻ mặt ai cũng vô cùng đau khổ. Nữ thần của họ bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc rồi sao? Sao có thể nói ra những lời như vậy được?
Sắc mặt Tiêu Cẩn càng đen lại: “Cho dù thế nào, anh là phó chủ tịch hội sinh viên trường, sinh viên trường anh bị đánh anh không thể không quan tâm. Không phải anh không cho em mặt mũi, anh ta nhất định phải bị nghiêm trị, nếu không sau này các bạn sinh viên trường đại học Thủy Mộc chúng ta làm sao còn cảm thấy an toàn nữa?”
“Đúng vậy, học trưởng Tiêu nói rất đúng.”
“Chủ tịch Tiêu nói rất đúng, nhất định phải nghiêm trị kẻ đánh người.”
“Báo công an, để lãnh đạo nhà trường ra mặt, phải lấy lại công bằng cho tất cả sinh viên trường chúng ta.”
Tất cả những người đứng xem đều vỗ tay ủng hộ lời nói của Tiêu Cẩn. Có người là a dua theo, nhưng cũng có người là thực sự đồng tình với lời của Tiêu Cẩn. Đều là bạn học với nhau, thấy bạn học bị đánh, tất nhiên là cùng chung mối thù.
Nghe những sinh viên này nói thế, Phương Minh chỉ cười lạnh, nhìn về phía Triệu Hoài Ân: “Một người ngay cả ba ruột sinh ra mình mà còn không dám nhận. Một người có thể đóng kịch làm người khác, bảo ba ruột mình là ba trước. Người như cậu có xứng để làm sinh viên đại học Thủy Mộc không?”
“Không ngừng cố gắng, đức rộng tài cao, đức của cậu đi đâu rồi?”
Phương Minh vừa thốt ra những lời này, đột nhiên mọi người đều im lặng, Tất cả sinh viên bu quanh đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn về phía Triệu Hoài Ân, điều này khiến Triệu Hoài Ân sốt ruột đến đỏ cả mặt.
“Vị đại ca này, đứa con như vậy, ông hy sinh vì cậu ta nhiều như vậy, ông cảm thấy đáng không?”
Lão Triệu nghe Phương Minh nói vậy chỉ biết mím môi, không nói được câu nào. Thật ra lúc này ông không biết nên nói cái gì, tuy trong lòng ông vô cùng hụt hẫng, nhưng ông biết nhiều người như vậy đang nhìn ông và con trai, ông không muốn làm bẽ mặt con trai mình.
“Cậu bạn này, chắc cậu hiểu lầm rồi. Tôi là ba trước của thằng bé. Tôi đã ly hôn với mẹ thằng bé từ khi nó còn nhỏ, sau đó thằng bé theo mẹ tái hôn. Lần này tôi đến đây chỉ là muốn gặp con mà thôi.”
Cả nửa ngày trời, lão Triệu mới lên tiếng. Những sinh viên đứng vây xem đều thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng họ không hy vọng sinh viên của trường là một người bất hiếu, nhưng nếu là ly hôn, trong lòng người con có sự căm hận, bất mãn với ba ruột cũng có thể hiểu được.
Có những trường hợp đứa trẻ sau khi ba mẹ ly dị, sẽ sống với người này, đối với người ba hoặc người mẹ còn lại cả đời không liên lạc với nhau.
Triệu Hoài Ân nghe ba mình nói vậy, dùng ánh mắt khó tin nhìn ba mình. Cậu ta không ngờ ba mình sẽ nói ra những lời như thế.
“Con trai, ba cũng gặp được con rồi, không quấy rầy con học nữa, ba đi trước đây. Đừng nói với mẹ là ba đến gặp con nhé. Mẹ con hận ba, tránh để con bị trách mắng.”
Lão Triệu nói xong thì xoay người bỏ đi. Vừa mới xoay lưng đi, đầu ông cúi xuống thật thấp, khom lưng, bởi vì như vậy sẽ không có ai nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông, cũng không nhìn thấy giọt nước mắt nơi hốc mắt, càng không phát hiện trái tim đang rỉ máu của ông.
Mười mấy năm ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, kết quả ba ruột trở thành ba trước, thậm chí ngay cả gia đình đều ly dị.
Nhìn bóng dáng lão Triệu rời đi, lúc này Phương Minh cũng không ngăn cản. Trên mặt cậu hiện lên sự xúc động, vì cậu không ngờ ba của Triệu Hoài Ân lại có thể nói những lời như thế.
Một người ba, tự nói mình là ba trước, nói vợ mình thành vợ trước, như vậy đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, mà tất cả những điều này, là vì muốn giúp đỡ cho con trai mình thành công.
Đây là một người ba đáng tôn kính, nhưng đồng thời cũng khiến ông trở thành một người ba ngu ngốc.
“Có nghe thấy không, ông ấy là ba trước của bạn học Triệu, mặc dù thái độ của bạn học Triệu với ba mình không tốt lắm, nhưng quan thanh liêm cũng không xen vào việc nhà người khác, một người ngoài như anh thì có quyền gì nhúng tay vào, còn ra tay đánh người. Anh bảo vệ, các anh còn không mau bắt anh ta đến đồn công an.”
“Cậu câm miệng cho tôi.”
Phương Minh quát thẳng vào mặt Tiêu Cẩn, ánh mắt nhìn về phía Triệu Hoài Ân. Lúc này biểu tình của Triệu Hoài Ân rất phức tạp, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng ba mình rời đi.
“Dê con còn biết ân quỳ cho bú (1), quạ đen còn biết nghĩa chăm sóc cha mẹ, cậu tự đi giải quyết đi.”
(1) Dê mẹ phải quỳ xuống để dê con bú sữa.
Triệu Hoài Ân khẽ run người, cắn chặt môi mình, không nói được lời nào.
“Thế nào, đánh người còn muốn bỏ chạy hả? Làm sao có chuyện tốt như vậy được, anh công an đến rồi kìa.”
Cậu sinh viên đi cùng Tiêu Cẩn lên tiếng, mà lúc này một chiếc xe công an cũng đã đến trước cổng trường, tất nhiên là đã có sinh viên gọi điện báo trước đó.
Thế nhưng, ngay khi anh công an đi tới chỗ này, hiện trường lại xuất hiện tiếng la kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận