Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 346: Trộm vận

Chương 346: Trộm vận
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------------
"Cậu chính là Phương huynh đệ sao, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên."
Ở thôn nhà họ Trần, khi thuyền vừa mới cập bến đã có xe cảnh sát đậu sẵn ở chỗ này rồi.
Mà trong số những cảnh sát này, có một người đàn ông trung niên gầy gò, sau khi nhìn thấy Phương Minh bước từ trên thuyền xuống liền cười ha hả tiến lên nghênh đón.
Có thể thấy được, người đàn ông trung niên này mặc dù không phải là cảnh sát, nhưng lại có quan hệ rất tốt với những cảnh sát này, bởi vì lúc hắn đi tới, những cảnh sát này đều cố ý nhường không gian riêng cho hắn.
Bằng không mà nói, dựa theo tình huống bình thường, gặp loại án lớn như mưu sát này, hơn nữa còn không phải chỉ có một người chết, có thể nói tất cả mọi người trên thuyền đều phải bị giữ lại.
"Anh là Lý lão ca?"
Phương Minh người đàn ông cơ bắp trước mắt, sau khi thuyền rời khỏi, cậu đã gọi điện thoại cho Đảng Hạng, bởi vì liên minh sở chính là nơi chuyên xử lý những loại sự kiện này ở trong phàm tục, ít nhiều cũng phải có chút quen biết với chính phủ.
Chuyện lần này, Phương Minh không muốn khiến quá nhiều người chú ý, cho nên cậu chỉ có thể gọi điện thông báo đơn giản cho Đảng Hạng, mà sau khi Đảng Hạng tìm hiểu tình huống, không bao lâu liền cho Phương Minh một câu trả lời, sẽ có một người trong nghề chờ cậu ở bên bờ, tất cả những chuyện có liên quan cứ giao cho người kia xử lý là được.
"Đảng Hạng đã nói qua điện thoại với tôi, Phương huynh đệ, thực sự là khủng khiếp nha, ngay cả Thủy Long Hoàng mà cậu cũng có thể đối phó, lợi hại."
Lý Vệ Quốc giơ ngón tay cái lên, mà Phương Minh nghe nói như thế cũng chỉ mỉm cười, cậu đã nói cho Đảng Hạng trong sơn động có Thủy Long Hoàng, ngoài ra còn có một chiếc quỷ thuyền, trên quỷ thuyền có khả năng tồn tại cấp bậc quỷ tướng, cho nên tốt nhất hiện tại vẫn là đừng nên để người khác đi vào mảnh thủy vực kia.
Thật ra, Phương Minh không sợ sự thật bại lộ, bởi vì cổ mộ cùng đại điện kia đã không thể hiện ra nữa rồi, về phần quỷ thuyền đúng là có tồn tại, thế nhưng không có Trấn Thủy Long Quan cùng chiếc hộp màu đen này, Phương Minh không cho rằng có người đi vào rồi còn có thể trở ra.
Chí ít, cường giả Địa cấp là không được.
Về phần Trấn Thủy Long Quan, tuy rằng địa vị rất lớn, nhưng người bình thường căn bản sẽ không liên tưởng tới những thứ này.
"Phương huynh đệ, nếu đệ không chê thì tới nhà của lão ca ngồi một chút? Vừa vặn hôm nay có không ít người trong nghề tới đây, mọi người cùng nhau trau dồi kiến thức kinh nghiệm."
Nghe được lời mời của Lý Vệ Quốc, Phương Minh trầm ngâm một lát cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng, dù thế nào đi nữa, chuyện lần này cậu vẫn cần đối phương ra tay giúp đỡ giải quyết, do đó không có lý do nào lại đi cự tuyệt lời mời của đối phương.
Lý Vệ Quốc lái một chiếc xe thương vụ qua đây, nhóm bảy người Phương Minh trực tiếp ngồi xuống, đương nhiên, phiền phức duy nhất chính là bé trai vẫn dán chặt lấy Phương Minh không buông tay, cho dù là ở trên xe cũng muốn ngồi trên đùi Phương Minh.
"Phương huynh đệ tuổi còn trẻ cũng đã lấy vợ sinh con, thực sự là chuyện may mắn trong cuộc đời."
Phương Minh nhếch miệng mỉm cười, cũng không giải thích nhiều, lai lịch của bé trai càng ít người biết thì càng tốt.
Rất nhanh xe đã đến một khách sạn trong thị trấn gần nhất, không thể không nói Lý Vệ Quốc lăn lộn ở nơi này không tồi chút nào, bởi vì đám người Phương Minh còn chưa lấy chứng minh nhân dân ra, thế mà bên phía khách sạn đã chuẩn bị phòng ở cẩn thận.
"Phương huynh đệ, lão ca huynh liền ở sảnh lớn chờ đệ."
"Được, vậy phiền Lý đại ca chờ một chút."
Đoàn người Phương Minh đi vào thang máy lên lầu, Lý Vệ Quốc đã đặt phòng tốt nhất trong khách sạn cho bọn họ, tất cả mọi người đều ở chung một tầng. Đương nhiên, bởi vì lầm tưởng rằng Phương Minh cùng Diệp Tử Du đã kết hôn sinh con, nên Lý Vệ Quốc bố trí cho hai bọn họ ở chung một phòng.
"Tử Du, lai lịch của tiểu gia hỏa này không tầm thường, nói đơn giản là trong cơ thể cậu bé có hai linh hồn, một cái là tà ác, một cái chính là linh hồn hiện tại này, mà anh cũng đã nhận lời một vị tiền bối không thể để cho linh hồn tà ác kia của cậu bé chiếm thế chủ đạo, bằng không mà nói chắc chắn sẽ khiến thế giới này gặp phải đại nạn."
Sau khi vào phòng đặt đứa bé trai đang ngủ say lên giường, Phương Minh liền giới thiệu ngắn gọn đơn giản một chút tình huống của bé trai cho Diệp Tử Du.
"Thì ra là vậy."
Diệp Tử Du tuy rằng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng nghĩ đến bản lĩnh của bạn trai mình ở trong mắt những người khác cũng đã là tồn tại không thể tưởng tượng nổi, liền có thể tiếp nhận rồi.
"Vậy dù sao cũng nên đặt tên cho cậu bé nha." Diệp Tử Du suy nghĩ một chút nói rằng.
"Đúng là nên đặt tên cho cậu bé, chuyện đặt tên này liền giao cho đại tài nữ của chúng ta đi, anh phải đi ra ngoài một chuyến trước đã."
"Đi thôi, chú ý an toàn." Diệp Tử Du cũng đã nghe được đoạn đổi thoại của Phương Minh cùng Lý Vệ Quốc, cho nên chỉ dặn dò cậu một câu.
Phương Minh không trả lời cô mà là nhếch miệng lên, nhìn Diệp Tử Du rồi lại nhìn bé trai đang nằm ở trên giường: "Sao anh lại cảm thấy Tử Du nói những lời này, giống như người vợ đang dặn dò chồng trước khi đi làm xa vậy."
"Anh... Anh nói bậy! Em mới không có."
Diệp Tử Du da mặt mỏng, làm sao có thể chống đỡ được mấy lời trêu chọc trắng trợn như thế này, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ tới mức muốn nhỏ ra máu, càng không để ý tới Phương Minh nữa, cẩn thận chỉnh lại đầu của bé trai.
"Ha ha, vậy vi phu(1) đi đây, bảo đảm bình an trở về."
(1)Vi phu: chỉ người chồng
Phương Minh cười ha ha một tiếng đi ra khỏi phòng, chẳng qua lúc này trong đầu của cậu lại hiện lên hình ảnh của một người khác.
"Nếu như đổi lại là yêu tinh Hàn Kiều Kiều kia, không biết cô ấy sẽ trả lời thế nào đâu?"
Trong lòng có chút tò mò, Phương Minh cầm điện thoại di động lên nhắn một tin qua: "Thời gian tới chồng cô đi xa nhà, cô sẽ căn dặn cái gì?"
Không bao lâu đã nhận được tin nhắn hồi âm, cậu liếc nhìn tin nhắn, khóe miệng không nhịn được co quắp một cái, câu trả lời này thật rất có phong cách Hàn Kiều Kiều.
"Tôi sẽ nói cho hắn biết, đi ra khỏi nhà nhớ chú ý an toàn, bằng không mà nói, sẽ có người ngủ với lão bà của hắn ở phòng của hắn, lái xe của hắn đánh con của hắn."
Phương Minh cất di động đi tiếp, Trần Trạch đang đứng ở một góc trong hành lang, thấy cậu đi ra liền chạy ngay tới.
"Phương Minh, tôi đã gọi điện thoại liên hệ xong rồi, thuyền lớn đã đi đến chỗ kia, dự tính sau một tiếng liền có thể đến tới thuỷ vực mà cậu nói, người phụ trách làm chuyện này là chú họ xa của tôi, làm việc rất đáng tin cậy, sau khi tìm thấy hai cỗ quan tài kia sẽ vận chuyển tới Ma Đô theo đường thủy, trên đường hẳn là cũng sẽ không gặp vấn đề gì lớn đâu."
"Ừm, nói chung tốc độ phải nhanh, nhất định phải lấy được nó lên trước khi những người khác đuổi tới."
Phương Minh gật đầu, đây là chuyện sáng nay cậu đã giao cho Trần Trạch, sau khi con thuyền rời khỏi sơn động, cậu liền đẩy hai cỗ Trấn Thủy Long Quan vào trong nước, đương nhiên cậu cũng đã nhớ rõ vị trí nơi cậu đẩy nó xuống.
Trấn Thủy Long Quan có quan hệ trọng đại, nếu như cứ để nó ở trên thuyền, đợi khi cảnh sát lên thuyền nhất định sẽ mang nó đi, cho nên chi bằng để nó chìm vào đáy nước. Về phần sau này cho dù những cảnh sát kia thậm chí cả Lý Vệ Quốc biết vấn đề này, muốn tìm hai cỗ Trấn Thủy Long Quan kia cũng đã là chuyện không có khả năng rồi.
"Sau khi vớt lên rồi, nếu như tôi chưa trở về thì anh hãy nhắn tin cho tôi."
"Hai người ở hành lang thần thần bí bí lặng lẽ nói cái gì vậy? Có phải đang thương lượng chuyện xấu gì mà không thể để cho người khác biết hay không?"
Trương Diễm chúng nữ vừa mới đi ra từ cửa phòng bên cạnh, thấy hai người Phương Minh cùng Trần Trạch đứng ở hành lang thấp giọng trao đổi, bĩu môi nói một câu.
"Nào có."
Trần Trạch vội vã phủ nhận, Phương Minh thì là có chút tò mò: "Các ngươi không ở gian phòng của mình nghỉ ngơi, đều đi ra ngoài làm gì?"
"Còn không phải là vì đặt tên cho con trai bảo bối của cậu sao, Tử Du bảo chúng tôi đến rồi cùng nhau thảo luận."
Nghe được câu trả lời của Trương Diễm, Phương Minh mỉm cười: “Vậy khổ cực mọi người, tôi có chút việc phải đi trước."
Phương Minh theo thang máy đi xuống, lúc này Lý Vệ Quốc đang ngồi trong đại sảnh, trên tay vuốt vuốt một khối ngọc thạch bàn trứ.
Người Nam Cương thích chơi ngọc, dĩ nhiên đối với một số người chuyên nghiệp đến nói nó được gọi là bàn ngọc, Phương Minh chỉ cần liếc qua một cái liền nhận ra, khối ngọc thạch trên tay Lý Vệ Quốc này không đơn giản, chỉ cần dựa vào bao tương của nó liền có thể nhận ra, tối thiểu là bàn vài chục năm rồi.
"Thế nào, Phương huynh đệ cũng thích thứ này sao?"
Thấy Phương Minh quan sát viên ngọc trên tay mình, Lý Vệ Quốc cười ha hả, lòng bàn tay mở ra: “Khối bàn ngọc này của tôi đã tồn tại hơn ba mươi năm, vào ngày tôi trưởng thành, sư phó của tôi đã đưa cho tôi đấy, tôi là người không có nhiều hiểu biết đối với bàn ngọc, nhiều năm như vậy cũng chỉ mang chơi mà thôi."
"Lý đại ca quá khiêm nhượng, nếu như tôi không đoán sai, khối ngọc này hẳn được gọi là cương ngọc đi, hơn nữa còn là thượng đẳng cương ngọc."
Nghe được lời nói của Phương Minh, ánh mắt của Lý Vệ Quốc biến đổi, sau một khắc trên mặt liền lộ ra vẻ khâm phục, hướng phía Phương Minh giơ ngón tay cái lên: “Phương huynh đệ quả nhiên là ánh mắt rất tốt, ngay cả cương ngọc cũng nhìn ra được."
Cương ngọc này cũng không phải hoá thạch hoặc là cương ngọc mà những thương nhân ngọc thạch kia vẫn nói, cương ngọc là một cách gọi trong giới tu luyện, nói trắng ra thì nó cũng là ngọc trên thi thể.
Điểm khác biệt duy nhất là, cỗ thi thể này đã hóa thành cương thi.
Rất nhiều người bởi vì bị ảnh hưởng của phim điện ảnh về cương thi, nên thường nghĩ cương thi rất dễ hình thành, nhưng trên thực tế cương thi đặc biệt hiếm thấy, cho dù là cỗ thi thể như thế nào, nếu muốn biến thành cương thi đều cần điều kiện địa lý cực kỳ nghiêm khắc, mà địa thế phù hợp với những yêu cầu nghiêm khắc này được giới tu luyện gọi là Dưỡng Thi Địa.
Dưỡng Thi, là để thi thể hấp thu một lượng lớn thiên địa âm khí nhập vào cơ thể, cuối cùng dẫn đến thân thể sinh ra một loại biến hóa, mà nếu trên cơ thể của cương thi này có ngọc thạch, dương khí trên người cương thi sẽ từ từ chảy hết vào trong ngọc thạch.
Sau khi chết đi dương khí liền bị cắt đứt, nhưng cắt đứt không có nghĩa là đã tiêu tán, bằng không mà nói tại sao có thể khái niệm hoàn dương được chứ, mà lại còn cần một khoảng thời gian mới có thể hoàn dương.
Trong thời gian thi thể chậm rãi hấp thu âm khí, một ít dương khí còn tồn tại một cách bí ẩn trong thân thể liền sẽ từ từ bị gạt ra khỏi thân thể, mà ngọc thạch lại rất có linh tính, nó sẽ hấp thu hết những dương khí này.
Cho nên, loại ngọc thạch này được người trong giới tu luyện coi là dương khí, người bình thường đeo nó trên người có hiệu quả an thần trừ tà, những vật âm tà thông thường không dám tới gần, nếu như dựa theo cách nói của giới tu luyện, đó chính là khí tài thượng đẳng để luyện chế linh khí.
Chí ít nếu như khối ngọc thạch này rơi vào trên tay Phương Minh, nương theo thuật điểm bút khai quang trong Vu sư truyền thừa, cậu có thể luyện chế khối ngọc thạch này thành vài loại linh khí khác nhau.
Linh khí sở dĩ trân quý, thứ nhất là bởi vì nó có yêu cầu rất cao đối với tài liệu luyện chế, thứ hai chính là bởi hiện trong giới tu luyện một số phương pháp luyện chế linh khí đã thất truyền.
Phương Minh không thiếu phương pháp luyện chế, cái cậu thiếu chính là tài liệu cùng cảnh giới.
Qua lần giao lưu này, trong lòng Lý Vệ Quốc lại đánh giá Phương Minh cao thêm vài phần, thái độ của ông ta cũng nhiệt tình hơn lúc ban đầu một chút, lái xe trực tiếp đưa Phương Minh đi về một trấn bên ngoài huyện.
Giới tu luyện chính là thực tế như vậy, muốn muốn có được sự tán thành của người khác, cần phải dựa vào thực lực, mà nhãn lực cũng là một bộ phận của thực lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận