Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 369: Ân oán gút mắt sẽ thành không

Chương 369: Ân oán gút mắt sẽ thành không
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------
Phương Minh vừa thốt lên xong, sắc mặt của Nhàn Vân và Vương Quốc Đống đồng thời thay đổi, tuy là bọn họ đoán được lão già có vết sẹo này chính là đứa bé năm đó, nhưng bọn hắn cũng không nghĩ ra lão già có vết sẹo lại là con trai ruột của Khưu Thần tử và Hà quả phụ.
"Cho dù hắn là con trai của sư phụ tôi thì thế nào, sư phụ tôi đã chết, không có ai có thể ngăn cản tôi."
Một lúc sau, Nhàn Vân hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía lão già có vết sẹo với ánh mắt mang theo vẻ chẳng đáng, nếu như sư phụ hắn còn sống hắn đương nhiên không dám kiêu ngạo như vậy, thế nhưng hắn đã có thể xác định sư phụ của hắn qua đời rồi cho nên không còn sợ hãi nữa.
"Ngươi đã là con trai của sư phụ ta trai vậy thì càng tốt, để ngươi thấy ta lấy được long tinh của pháo đài, nghĩ đến sư phụ ta ở cõi âm biết được, biểu tình nhất định sẽ rất đặc sắc."
Nhàn Vân đối với Khưu Thần Tử không có bao nhiêu tôn kính, bởi vì năm đó Khưu Thần Tử thu hắn làm đệ tử vốn là không có ý tốt chỉ là cần một người thay hắn làm việc mà thôi.
Nói trắng ra là, Nhàn Vân chính là một con cờ trong tay Khâu Thần Tử là Khưu Thần Tử bồi dưỡng để hoàn thành một vài nhiệm vụ, mà Nhàn Vân cũng biết điểm này, nhưng bởi thực lực của Khưu Thần Tử cho nên tuy là trong lòng có ý phản bội cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Nhưng mà ý đồ phản bội bắt đầu mọc rễ nẩy mầm trong lòng Nhàn Vân sau khi Khưu Thần Tử chết đồng thời không ngừng lớn mạnh, thế cho nên sau cùng trong lòng của hắn đối với Khưu Thần Tử lại không nửa điểm kính nể.
"Nhà Vân huynh, lá bùa trên pháo đài biến mất rồi"
Vương Quốc Đống nhìn thấy lá bùa đỏ trên cửa thành biến mất, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, thần tình của Nhàn Vân cũng hơi có chút kích động, lập tức ánh mắt nhìn về phía Phương Minh và lão già có vết sẹo"Yên tâm, ta hiện tại không muốn động thủ với các người trước, muốn để các ngươi nhìn thấy sau khi ta lấy được long tinh mà sư phụ ta phí hết tâm tư trở lại quyết định vận mệnh của các ngươi, e rằng tâm tình của ta sẽ không tha chết cho các ngươi đâu.
Phương Minh cười nhạt cũng không cải cọ, chỉ thấy Vương Quốc Đống tiến lên mở cửa sắt ra, tiếng cánh cửa sắt bị khóa chặt suốt hơn 60 nắm bị đẩy ra vang lên, cuối cùng, hoàn toàn lộ ra hình dáng của pháo đài
Pháo đài không lớn, trong khoảnh khắc được mở ra chiếu vào ánh mắt của Phương Minh chính là từng hàng đất được đắp thành đài cao, những cái đài bằng bùn đó là dùng đất vàng đúc ra cao hơn một thước. Giống như một cái hồ lô đứng ở nơi đó.
"Thi hài của Những người chết kia nằm trong những cái đài bằng đất này."
Vương Quốc Đống mang trên mặt vẻ chấn động, trước đây phụ thân của hắn nói qua, thi thể của nạn dân đều bị Khưu Thần Tử chôn ở giữa đài, Khưu Thần Tử nói cho thôn dân là, làm như vậy có thể làm cho oán khí bị phong ở giữa đài sẽ không tiết ra ngoài xúc phạm tới người trong thôn.
"Đài xây bằng đất phong ấn thi hài, oán khí không còn cách nào đi ra, chỉ biết ngấm sâu vào trong lòng đất, cuối cùng làm suy giảm long mạch, phải biết rằng đất vàng là biểu tượng của vùng đất,
Hơn nữa thứ đất vàng này cũng không đơn giản, khi trộn đất sư phụ ta đã âm thầm cho huyết long thảo vào"
Nhàn Vân nhìn thấy những đài đất, trên mặt còn mang theo vẻ khinh thường, bởi vì chỉ có hắn rõ những cái đài đất này được xây nên như thế nào.
"Huyết long thảo?"
Phương Minh nhíu mày lại, mà Diệp Tử Du bên cạnh thì có chút ngạc nhiên hỏi:"Phương Minh ca ca, huyết long thảo là thứ gì?"
"Một loại thực vật đặc biệt chuyên môn hấp thu đại địa khí, chúng ta biết vạn vâtn trên thế gian đều không thể rời bỏ sự nhu thuận của đại địa khí nhưng mà vạn vật trên thế gian cũng chỉ chịu long mạch làm dịu mà thôi, nói trắng ra là đại địa khí độ tự động đưa cho chúng ta bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, nhưng có một loại thực vật không giống như vậy, nó chủ động hấp thu đại địa khí độ trong long mạch hơn nữa còn là điên cuồng hấp thu."
Giữa trời đất tràn đầy đại địa khí độ, mà trong đó người làm ra long mạch khí độ càng người không bình thường, đối với người thường mà nói, bọn họ hưởng thụ được quà tặng của đại địa khí, mà không phải chủ động đi hấp thu đại địa khí độ.
Cho dù là tu luyện giả, cũng không thể đem đại địa khí độ hấp thu sạch sẽ, bởi vì số lượng đồ sộ của đại địa khí độ căn bản không phải một hai loại sinh linh có thể hấp thu xong.
Nếu như đem đại địa khí độ so sánh với biển cả, người thường coi như là tự mình đổ đầy nước biển, đối với biển mà nói bất quá là mất một sợi lông mà thôi.
Thế nhưng huyết long thảo không giống như vậy, huyết long thảo đặc thù ở chỗ nó có thể hấp thu đại địa khí độ vô hạn, nhưng điều mấu chốt nhất là huyết long thảo hấp thu đại địa khí cũng sẽ không mang đến cho bản thân nhiều biến hóa lớn, thậm chí không dùng được.
Đã từng có người suy đoán như vậy qua, nói huyết long thảo xuất hiện là vì duy trì thế cân bằng của trời đất, bởi vì thiên địa phân Âm Dương, nếu như đại địa khí độ vô cùng nồng nặc, đến cuối cùng sẽ đưa tới âm dương chẳng phân biệt được, cả thế giới lại không có trời mà chỉ có đất rồi.
Huyết long thảo, chính là dùng để tiêu hao đại địa khí độ, làm cho thiên địa linh khí của thế giới này bảo trì một trạng thái cân bằng, mà một gốc cây huyết long thảo thọ mệnh cũng chỉ có không đến ba năm, nhưng trong ba năm có thể hấp thu một lượng khổng lồ đại địa khí độ.
"Huyết long thảo, khiến long mạch đổ máu, đây chính là ý nghĩ của cái tên, đương nhiên cũng có người nói huyết long thảo xuất hiện, vâng quy tắc cỉa trồ đất không cho phép có kẻ quá nghịch thiên tồn tại, dù sao nếu như thiên địa linh khí của cả vùng đất đạt được một trình độ khủng bố, rất có thể đản sinh ra một vài chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ, thật giống như Tôn Ngộ Không trong tiểu thuyết Tây Du Ký, ngay cả một viên tảng cũng có thể tạo ra sinh linh."
Về những miêu tả của huyết long thảo Phương Minh đều là từ sư phụ hắn nói mà biết, mà trong Vu sư trong truyền thừa còn lại không có ghi chép về huyết long thảo, điều này nói rõ ở thời kì vu sư cũng không có loại thực vật huyết long thảo này.
"Sư phụ ta hao hết khổ cực tìm ra huyết long thảo, lại phối hợp với oán khí của nạn dân, long mạch chi linh bị oán khí cọ rửa và sau khi long mạch khí độ không ngừng bị hút đi, dĩ nhiên là sẽ không ở đợi ở chỗ này, nhất định sẽ thay đổi phương hướng rời khỏi nơi này, cùng lúc đó sẽ giữ lại long tinh."
Nhàn Vân trực tiếp đi vào pháo đài, lướt qua đài đất tiếp tục đi vào bên trong, Phương Minh cũng đang muốn đi theo vào, bất quá lào già có vết sẹo kia đột nhiên ngăn ở trước mătn Phương Minh.
"Chàng trai trẻ, nhờ ngươi chuyện được chưa?"
Lão già có vết sẹo nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh có chút bất ngờ, không biết vào lúc này tại sao lão già có vết sẹo phải nói với mình như vậy.
"Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc của tôi, có thể làm được tôi sẽ cố gắng làm."
Lão già có vết sẹo gật đầu,"Nếu như có thể thì, giúp ta tìm đứa bé bị câm năm đó tên của hắn là Thiết Ngưu."
Nghe lão già có vết sẹo thỉnh cầu, con ngươi của Phương Minh co rút lại một chút, bất quá còn không đợi hắn đáp lời, lão gìa có vết sẹo đột nhiên chạy về phía bức tường phái sau bên phải pháo đài, tay phải ấn lên bức tường bên tay trái một cái.
"Ngươi làm gì đó?"
Vương Quốc Đống phát hiện lão già có vết sẹo hành đọng kì lạ, nhưng mà đã chậm một bước, lão già nở nụ cười như được giải thoát, ánh mắt nhìn Phương Minh ở bên ngoài,"Chàng trai trẻ, hết thảy đều nhờ cậu."
Rào rào!
Vốn dĩ cánh cửa sắt của pháo đài đang mở ra vào lúc này chợt bắt đầu tự động khép lại, mà Vương Quốc Đống và đạo sĩ Nhàn Vân vừa bước vào tòa thành không lâu sắc mặt chớp mắt thay đổi, bởi vì bọn họ không biết đây là chuyện gì, lẽ nào bên trong còn có cơ quan?
"Ta rốt cuộc là con trai của hắn, năm đó ông ấy đã từng để lại cho ta một lá thư, bên trong ghi lại cấu tạo của lâu đài này, ông ấg nói cho ta biết, nếu như ông ấy không về được, ta có thể lấy bảo vật trong thành đi, chỉ là ông ấy không biết ta đối với long tinh gì gì đó căn bản không có hứng thú, ta chỉ muốn biết người mật báo năm đó."
Đây là thanh âm cuôis cùng ma lão già có vết sẹo truyền ra, mà theo sát chính là tiếng rống giận dữ của Nhàn Vân và Vương Quốc Đống, bất quá tiếp theo đó Phương Minh không nghe được gì nữa, bởi vì bên trong pháo đài đột nhiên truyền đến từng cơn sấm và tiéng gió, ngay sau đó cả tòa pháo đài cũng bắt đầu lay động.
"Phương Minh, chuyện gì xảy ra vậy?" Diệp Tử Du giật mình nhìn tòa thành lay động, đồng thời lúc này Lăng Dao cũng không tiếp tục giả bộ nữa, lúc trước tai nghe mắt thấy bọn Phương Minh nói chuyện, lúc này vẻ mặt của cô tay đầy nghi hoặc.
"Khưu Thàn Tử để lại hậu chiêu, trận pháp bảo vệ pháo đài, bên trong pháo đài chỉ sợ cũng còn có một trận pháp, mà trận pháp này Khưu Thần Tử đã nói cho lão già, dù sao lão cũng là con hắn."
Phương Minh biểu tình trở nên rất phức tạp, hắn có thể tưởng tượng được lão già có vết sẹo đối với người phụ thân này của hắn có bao nhiêu oán hận, chính là cha của hắn vì bản thân tư lợi hại chết tính mệnh của bạn bè mình, cũng hại chết nhiều nạn dân như vậy, ngay cả mẹ của hắn cũng vì vậy mà ép bị điên rồi biến mất.
Phương Minh có thể tưởng tượng được Khưu Thần Tử là một người vô tình cỡ nào, sợ rằng lão già có vết sẹo biết được cơ quan bên trkng pháo đài, đó là do Khưu Thần Tử xác định mình chắc chắn phải chết nên để lại, nếu một người lãnh khốc như hắn, cho dù là cốt nhục thân sinh cũng không sánh nổi long tinh quan trọng.
Oanh!
Bất quá hơn một phút đồng hồ, tường thành đột nhiên bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, Phương Minh nhíu mày lại, thấy cách tường thành không xa có rất nhiều thôn dân, đi tới chỗ Nhàn Vân đạo sĩ cắm cờ xí, hai tay bấm ấn niệm thần chú, mà theo dấu tay của hắn biến hóa, những thôn dân kia nhao nhao cách xa tòa thành, đứng thành một hàng.
Bụi đất tung bay, mấy phút sau đó mới hoàn toàn tan hết, mà Phương Minh và Diệp Tử Du còn có Lăng Dao ba người lúc này mới thấy rõ mọi chuyện bên trong pháo đài.
Một khu đất hoang tàn, đài đất nhao nhao sụp đổ, lộ ra xương trắng âm u bên trong, mà Nhab Vân và Vương Quốc Đống ngã trên đống xương trắng, trên người hai người tràn đầy vết thương, có thể nói toàn thân không có một chỗ nào lành lặn, còn lão già có vết sẹo kia mặc dù tốt hơn một chút, nhưng cũng chảy máu không ngừng.
"Đây là chuyện gì xảy ra?"
Diệp Tử Du và Lăng Dao không phải tu luyện giả, các cô không hiểu rõ mọi chuyện, pháo đài này làm sao lại sụp đổ, mà Phương Minh lại là thở dài một hơi, ý bảo Diệp Tử Du đứng tại chỗ không nên đi vào, còn mình thì đi vào bên trong.
"Khà khà, chàng trai trẻ, biết vết sẹo này của ta làm sao co không, là bị ông ấy gây ra, năm đó ông ấy muốn ta trông coi pháo đài này cho ông ấy, ta không muốn, ông ấy liền để một con độc trùng chui vào trong lỗ mũi của ta, cuối cùng, cắn bể da mặt của ta chui ra."
Lão già có vét sẹo ngã trong vũng máu, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh, đối với hắn mà nói, chết không đáng sợ, ngược lại chết có ý nghĩa như loại giải thoát, mấy năm nay động lực khiến hắn gắng gượng sống tiếp chỉ có hai chuyện, một chính là hủy pháo đài tràn ngập tội ác này, hai chính là tìm ra người mật báo năm đó.
Chuyện đầu tiên, cần người như Nhàn Vân tới phá giải hết phong ấn phía ngoài trận pháp, vế sau cần hắn đi điều tra, mà giờ khắc này hai mục tiêu đều đạt thành, cả đời này lại không tiếc nuối.
"Nhớ kỹ, đồng ý nhờ vả của ta..."
Lão già có vết sẹo cuối cùng nhắm hai mắt lại, mang trên mặt nụ cười, Phương Minh nhìn chằm chằm khuôn mặt của lão mấy giây sau mới thu hồi ánh mắt, ngoại trừ khe khẽ thở dài cũng không biết rõ nên nói cái gì.
Bất quá, cuối cùng, khi ánh mắt của hắn lướt qua Nhàn Vân và Vương Quốc Đống, khi nhìn về phía trong cùng của pháo đài, ánh mắt sáng ngời, trong mắt có tinh quang hiện lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận