Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 400: Chặt chân của ngươi (1)

Chương 400: Chặt chân của ngươi (1)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
"Đại sư Nội gia quyền Tiêu Đằng, ta từng may mắn gặp qua một lần!"
"Thanh Hoa có thể ngồi vững vàng ở vị trí đệ nhất trong Thanh bang, không phải là bởi vì trong bang có một cường giả nội gia quyền cường giả, hiện tại Thanh Y môn cũng có, cũng khó trách Thanh Y môn không e ngại Thanh Hoa."
"Có người nói Thanh Long bang sở dĩ sẽ cùng Thanh Y môn, cũng là bởi vì vị đại sư nội gia quyền này."
"Lúc này đây có trò hay để xem rồi, quyết đấu của đại sư nội gia quyền, bất quá nơi đây là địa bàn của Thanh Y, cho dù đại sư nội gia quyền của Thanh Hoa hội thắng, nhưng đến lúc đó cũng là hai tay khó địch bốn chân, nếu như Thanh Y môn thẹn quá thành giận, Thanh Hoa nhất định không thể toàn thân trở ra."
Những các lão đại trong giang hồ có chút nghi hoặc, mặc dù nói giang hồ có quy củ của giang hồ, nhưng thông thường khi mọi người chưa tới đường cùng, Thanh Hoa nhân lúc Thanh Y môn và Thanh long bang xác nhập mà gây rối, cho dù khiêu chiến thắng, Thanh Y môn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua bãi cỏ xanh này.
Trừ phi, Thanh Hoa còn có hậu chiêu?
Người tới không có ý tốt, người có ý tốt thì không tới.
Tào Tịnh Như nháy mắt ra hiệu cho Thất thúc đằng sau, Thất thúc gật đầu, bước nhanh rời khỏi nơi này.
"Nếu Tiêu Đằng ngươi không muốn rời đi, thì đừng có trách ta."
"Đã nhiều năm như vậy, ta và ngươi mãi vẫn không thể phân cao thấp, vậy nhân cơ hội lần này thử xem!"
Tiêu Đằng cũng không sợ, nội gia quyền đại sư cũng có ngạo khí của mình, hai người mắt đối mắt, cuối cùng đi tới giữa sân, còn những người khác cũng nhao nhao ghé mắt vây xem.
Bốp!
Lão già mặc áo trắng ra tay trước, một quyền đánh ra cả người gân cốt đều rung động đùng đùng, cả người vô cùng linh hoạt, không nhận ra hắn là một lão già tuổi xế chiều, mà ngược lại bên kia, quyền pháp của Tiêu Đằng cũng vô cùng linh hoạt, mỗi một quyền mỗi một chưởng đều mang theo từng cơn gió thổi.
Chỗ đáng sợ của Nội gia quyền đại sư chính là đây, một quyền một chưởng không thể khai sơn nứt đá, nhưng người bình thường bị một chưởng này vỗ trúng thì khớp xương sẽ gãy, thậm chí quyền phong quét đến cũng phải chịu trọng thương.
Cho nên, đối phó với đại sư nội gia quyền không thể dựa vào số đông, trừ phi là dùng vũ khí hiện đại, nhưng cho dù là bang phái như Thanh Y môn, trong xã hội hiện cũng không thể dùng súng ống, trừ phi Thanh Y môn muốn bị xoá tên.
Hai người giao chiến tốc độ rất nhanh, hai bên đều biết đối phương là kình địch ngang sức ngang tài, người nào cũng không nương tay, chiêu này tiếp nối chiêu kia, cánh tay Tiêu Đằng xuất hiện vết máu,
Đó là bị một trảo của lão già mặc áo choàng trắng chụp cho tê liệt, bất quá lão già mặc áo trắng cũng bị trúng một chưởng của Tiêu Đằng, khóe miệng trào ra một dòng máu.
Tám lạng nửa cân, đánh tiếp nữa kết quả chính là cả hai cùng bị thương.
"Được rồi!"
Tào Tịnh Như lên tiếng, mặc dù nói Tiêu đằng không e ngại đối phương, nhưng lúc này rốt cuộc là Thanh Y môn và Thanh Long bang hợp bang đại điển, thời gian càng lâu càng bất lợi.
"Nên kết thúc cuộc náo nhiệt này rồi, chỉ tổ tốn thời gian, phế vật, có vậy cũng không giải quyết được."
Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi họ Hoàng nở nụ cười khinh miệt, nghe gã đàn ông trẻ tuổi họ Hoàng nói, Chương Phong biến sắc, mang theo một luồng sợ hãi.
Lời của người đàn ông họ Hoàng, làm cho những người khác đều lộ ra vẻ nghi hoặc, chon dù vị này là đệ tử của Thanh bang, vô tự bối nhưng nói trắng ra là bối phận này cũng chỉ là cái tên gọi, trong giang hồ chỉ dựa vào thực lực.
Trong con mắt của mọi người, gã họ Hoàng chỉ là một con rối do Thanh Hoa bang đẩy ra mà thôi, Thanh Hoa vì thống nhất Thanh Bang nên tìm một cái cớ, giống như thời tam quốc thời Tào Tháo dùng thiên tử ra lệnh cho chư hầu, muốn một cái danh phận mà thôi.
Nhưng chỉ là một con rối cũng dám nói lời như vậy, cũng quá ngoài dự liệu của bọn họ rồi.
Mà cũng đúng lúc này, từ sân sau, hình bón của Hàn Kiều Kiều xuất hiện, vẫn cách ăn mặc phóng khoáng như vậy, nhưng mặc dù là như vậy vẫn không che giấu được thân thể mỹ miều.
Vừa xuất hiện đã hấp dẫn hết thảy ánh mắt của mọi người
"Nghe nói Thanh Y môn có một vị Đại tiểu thư, chưa từng lộ mặt, hiện tại xem ra là vị này rồi."
"Dáng dấp thật đúng là xinh đẹp, Tào môn chủ cũng là một đại mỹ nhân, quả nhiên hai mẹ con đều là tuyệt sắc."
"Nhỏ giọng một chút, ngươi muốn chết a, đây chính là tổng bộ của Thanh Y môn."
Có thể ngồi ở chỗ này đều là lão đại của các bang phái, ngày thường hiển nhiên là sẽ không quan tâm showbiz, cho nên cũng không có nhận ra thân phận minh tinh của Hàn Kiều Kiều.
"Còn chưa bắt đầu sao? Lát nữa tôi còn muốn cùng Phương Minh đi thuyền trên hồ.
Hàn Kiều Kiều duỗi người, Thất thúc đứng bên cạnh nghe Hàn Kiều Kiều nói, trên mặt lộ ra cười khổ,"Đại tiểu thư, có chút chuyện đột xuất..."
"Ta thay đổi chủ ý."
Ánh mắt mang theo vẻ tham lam của Hoàng Phi nhìn Hàn Kiều Kiều,"Chỉ cần cô theo ta, ta có thể cho Thanh Y môn thống nhất toàn bộ Thanh Bang, trở thành đệ nhất đại bang chân chính."
Làm Hoàng Phi nói ra lời này, toàn bộ không khí hiện trường đột nhiên trở nên quỷ dị, các lão đại đều dùng ánh mắt đang nhìn một tên ngốc để nhìn về phía hắn, chỉ có Chương Phong của Thanh Hoa hội người phía sau là có chút sợ hãi đứng lên.
"Hoàng công gia..."
"Câm miệng!"
Hoàng Phi trực tiếp cắt lời Chương Phi, ánh mắt nhìn về phía Hàn Kiều Kiều,"Thế nào?"
Hàn Kiều Kiều nhìn thoáng qua Hoàng Phi, vẫn không trả lời, a chủy thủ trong tay Mạc Thập Tam xuất hiện, trực tiếp chém về phía Hoàng Phi.
"Nơi này là Thanh Y môn, còn chưa tới phiên ngươi dương oai."
Đối với Mạc Thập Tam mà nói, hắn từ nhỏ đã được huấn luyện làm thủ hộ Thanh Y môn, bảo vệ Hàn Kiều Kiều, cho nên lúc này nghe Hoàng Phi cợt nhả, dĩ nhiên là không thể chịu đựng, nhất là tên Hoàng Phi này còn dám nói trước mặt nhiều người như vậy, đây là vũ nhục đối với Thanh Y Môn
"Không biết lượng sức!"
Hoàng phi cười nhạt, tay phải vỗ nhè nhẹ ra, cũng không thấy có động tác gì, Mạc Thập Tam bất ngờ bay ra ngoài, trực tiếp đâm sầm vào bàn thờ té xuống làm cho không ít linh vị và hình thờ rớt xuống.
"Làm càn!"
Tào Tịnh Như mặt che khăn, thần sắc lạnh lẽo, theo tiếng quát lớn của bà, rất nhiều đệ tử tinh nhuệ của thanh y môn xông tới trog chớp mắt vây xung quanh Hoàng Phi.
"Gà đất chó sành mà thôi."
Hoàng Phi cười nhạt, tự tay móc ra một chiếc hộp màu đen trong ngực, mở hộp ra, bên trong bay ra một đám côn trùng màu đen.
"Đi!"
Theo tiếng quát của Hoàng Phi, những con côn trùng bay ra khỏi cái hộp trong phút giây, lấy tốc độ thật nhanh bay về phía những đệ tử của Thanh Y môn đang bao vây Hoàng Phi, tốc độ cực nhanh, những đệ tử của thanh y môn chưa kịp phản ứng, đã bị phi trùng nhào tới rồi.
Rầm rầm rầm!
Hầu như trong chớp mắt khi đám phi trùng bay tới những đệ tử tinh nhuệ của Thanh Y Môn từng người một ngã trên mặt đất. Sắc mặt ngã sang màu tím xanh, đám côn trùng còn lại bay thành vòng tròn trên bầu trời, kêu ong ong ong như một đàn ong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận