Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 403: Nhận lỗi

Chương 403: Nhận lỗi
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
“Dừng tay!”
Một giọng nói già nua vang lên, rơi vào tai những người ở đây như sấm sét, vậy mà vẫn chậm một bước.
Phương Minh và người đàn ông trung niên đã ném bùa ra. Hai tấm bùa cùng một lúc bùng cháy.
“Oành!”
Một lực khủng khiếp nổ tung. Cả người Phương Minh lảo đảo lui ra sau mấy bước, sắc mặt hơi trắng bệch. Người đàn ông trung niên kia còn thê thảm hơn, khắp cả người đều bị thương, tấm vách ngăn và một cái chân bị nổ tung tan xác, máu thịt lẫn lộn ngã trên mặt đất rên rỉ.
"Đúng là càn rỡ!"
Ở lối vào, một ông lão tóc trắng xuất hiện. Nhìn thấy tình hình lúc này, lão trừng mắt, ánh mắt mang theo sát khí nhìn Phương Minh: "Không nghe thấy lão phu bảo dừng tay sao?"
Phương Minh lãnh đạm nhìn ông lão. Đương nhiên là cậu nghe thấy ông lão nói, nhưng cậu không dừng tay. Nguyên nhân rất đơn giản, người đàn ông trung niên kia cũng không định dừng tay, nói cách khác tiếng quát lúc nãy của ông lão là nói với cậu.
Nếu cậu thật sự dừng tay, vậy lúc này người nằm trên mặt đất máu thịt lẫn lộn chính là cậu.
Ông lão trầm mặt. Người đàn ông trung niên không nhìn ra tấm bùa Phương Minh xuất ra trước đó là gì, nhưng lão chỉ liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra. Bùa kính tượng, tác dụng loại bùa này giống như cái tên của nó, phản xạ như tấm kính.
Tất cả mọi lực công kích đều phản xạ ngược trở lại, mà mức độ phản xạ được quyết định bởi trình độ của tấm bùa này.
Bùa kính tượng có một giới hạn, vượt qua giới hạn này, bùa kính tượng sẽ không còn tác dụng nữa. Giống như một cái lò xo, có thể dùng lực của nó để kéo nó trở lại, nhưng nếu lực này vượt qua lực chống đỡ của lò xo, lò xo tự nhiên sẽ bị hỏng.
Khi ánh mắt ông lão chú ý đến Hoàng Phi đang nằm trên mặt đất, sắc mặt càng trở lạnh, trầm giọng nói: "Mau khai lai lịch sư môn của ngươi đi!"
Nếu đổi lại là người khác, ông lão đã sớm cho một cú chết ngay tại chỗ. Nhưng Phương Minh vừa mới khai triển bùa kính tượng, điều này khiến lão ta có chút kiêng kị. Bởi vì bùa kính tượng và bùa chấn thiên lôi kia đều chỉ có bùa sư cấp Địa mới có thể vẽ được.
Vậy nên, ông lão cho rằng Phương Minh chắc cũng là đệ tử môn phái hoặc gia tộc nào đó bồi dưỡng, trước khi tìm hiểu rõ chi tiết vẫn nên nhịn trước đã.
Nghe ông lão hỏi lai lịch sư môn của mình, Phương Minh chợt nở nụ cười. Nhưng chưa đợi cậu trả lời, một giọng nói sang sảng khác bỗng vang lên từ bên ngoài.
"Lão Hạc, tin tức của ông đúng là lạc hậu. Chuyện lớn gần đây trong giới tu luyện mà ông không biết sao?"
Một ông cụ già yếu xuất hiện, cười ha ha thong dong bước vào hội trường. Các đệ tử Thanh Y Môn đứng ở cửa cứ như không nhìn thấy, không một ai ngăn cản cả.
Mắt Phương Minh hơi nheo lại, lại là một cường giả cấp Địa. Hai người này đều là cường giả trình độ cấp Địa.
"Chuyện lớn của giới tu luyện, không phải là người kia nhà họ La mời dự tiệc mừng sao?"
Ông lão tóc trắng thấy thắc mắc, nhưng lão ta thắc mắc là vì câu nói của ông già, đối với sự xuất hiện của ông già lão ta dường như đã đoán trước.
"Đúng vậy, lão tổ nhà họ La đột phá thành công nên mời tiệc ăn mừng, nhưng nhà họ La trong lễ mừng lần này còn có thể đưa ra kim đan La Thiên. Nguyên nhân này chắc ông chưa biết đâu nhỉ?”
"Đương nhiên là tôi biết, nghe đồn là mới đây đệ tử quan môn (1) của Bổ Thiên chí tôn xuất hiện, nhà họ La tính mượn cơ hội này… khoan đã…"
(1) Đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng lão sư thu nhận.
Ông lão tóc trắng trả lời một nửa thì đột nhiên nghĩ ra gì đó, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh, nửa ngày sau đột nhiên trầm giọng hỏi: "Ngươi là Phương Minh?"
"Lão Hạc, ông nói lời này có hơi thừa đó, ngoại trừ Phương công tử thì còn ai ở tuổi này lại có tu vi như thế chứ, hơn nữa trong tay còn có tấm bùa kính tượng quý giá như vậy."
Ánh mắt Tịch Mạc Dương nhìn về phía Phương Minh: "Nghe tiếng không bằng gặp mặt. Phương công tử không hổ là đệ tử của Bổ Thiên chí tôn, lão hủ Tịch Mạc Dương, trưởng lão nhà họ Tịch đông bắc."
Phương Minh nhìn ông già. Đối với việc ông già này biết thân phận của cậu cậu không hề thấy bất ngờ. Tin tức xã hội hiện nay phát triển như vậy, trước đây tình hình ở trang viên Thượng Hải đã sớm truyền khắp giới tu luyện. Hơn nữa những người này cho dù chưa từng thấy mình chỉ sợ cũng đã được nghe người khác nói, thậm chí có khi còn có người chụp ảnh. Nếu nói như vậy, nhận ra mình rất dễ.
Sự tức giận trên khuôn mặt Hoàng Hạc biến mất. Tuy người nhà họ Hoàng bọn họ không phải dạng yếu kém, nhưng so với cùng Bổ Thiên chí tôn thì vẫn còn kém ra xa. Không hề khoa trương mà nói, chỉ cần một đầu ngón tay của Bổ Thiên chí tôn cũng có thể tiêu diệt cả nhà họ Hoàng họ.
"Hóa ra là Phương công tử, lão hủ không biết thân phận của Phương công tử, có gì mạo phạm mong Phương công tử thứ tội!"
Hoàng Hạc trực tiếp nhận lỗi, lão ta cũng không dám không nhận lỗi. Hoàng Phi nghe trưởng lão nhà mình nói vậy, sắc mặt trắng bệch, ngay sau đó mặt xám như tro, bởi gã ta hiểu, trưởng lão đã vứt bỏ gã ta.
Quả nhiên, ngay sau đó Hoàng Hạc liền mở miệng nói: "Phương công tử, không biết Hoàng Phi làm sao lại chọc đến Phương công tử? Nếu Phương công tử thấy bất mãn, nhà họ Hoàng tôi sẵn sàng làm rõ cho Phương công tử."
Giới tu luyện, so với thế tục tàn khốc hơn nhiều, là nơi cá lớn nuốt cá bé. Nếu đối mặt với kẻ yếu hơn nhà họ Hoàng, Hoàng Hạc sẽ trực tiếp động thủ. Nhưng đối mặt là kẻ mạnh hơn nhà họ Hoàng, Hoàng Hạc dứt khoát quyết định vứt bỏ Hoàng Phi bảo toàn nhà họ Hoàng, cho dù Hoàng Phi là người con được tộc trưởng yêu thương.
Trong giới tu luyện, chuyện không thể làm nhất chính là cậy mạnh, đắc tội với cường giả mạnh hơn mình, bằng không rất có thể mang đến cho gia tộc ngập chìm trong tai ương, người như Hoàng Hạc tất nhiên nên biết lấy hay bỏ.
Thấy Phương Minh trầm mặc không nói gì, Tịch Mạc Dương đứng bên cạnh cũng lên tiếng nói giúp: "Phương công tử, nhà họ Hoàng cũng không biết cậu có quan hệ với người của Thanh Y Môn, nếu không tuyệt đối sẽ không dám có ý kiến với Thanh Y Môn, hơn nữa tôi tin trải qua chuyện lần này, nhà họ Hoàng cũng biết nên làm thế nào."
"Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, Thanh Bang xem Thanh Y Môn làm tôn (2), nếu có bang phái nào không phục, nhà họ Hoàng tôi sẽ giải quyết."
(2) Tôn: Địa vị, vai vế cao.
Hoàng Hạc vội vàng phụ họa theo, sớm biết đứng sau lưng Thanh Y Môn làm một đại thần như vậy, có cho nhà họ Hoàng lão ta mấy lá gan cũng không dám có ý kiến với Thanh Y Môn… Không đúng, đừng nói là Thanh Y Môn, ngay cả các bang phái họ cũng không dám có nhúng tay vào.
Nghe Hoàng Hạc nói vậy, lão đại các bang phái đang ngồi ở đó cũng không có thái độ bất mãn gì, chỉ nhìn Tào Tĩnh Như với ánh mắt hâm mộ. Thanh Y Môn, lần này là cá chép nhảy long môn (3) rồi, bám lấy nhánh cây cao như vậy, về sau cả Thanh Bang đều lấy Thanh Y Môn làm tôn.
(3) Cá chép nhảy long môn: theo truyền thuyết sông Hoàng Hà, cá chép nhảy qua long môn sẽ trở thành rồng.
"Chúc mừng Phương công tử, chúc mừng Tào môn chủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận