Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 431: Kẻ chủ mưu đứng sau

Chương 431: Kẻ chủ mưu đứng sau
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
"Chư vị đạo hữu, xuất hiện đi!"
Theo tiếng la của La Thương, quảng trường lại đột ngột xuất hiện thêm tám người. Mỗi người đều tản ra khí thế cường đại, khí thế này vây lấy những người đứng xem khiến họ cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng vậy, bọn họ là tuyệt vọng thay cho Phương Minh.
Tám người này lại là cường giả cấp Địa hậu kỳ. Cộng thêm những người đã xuất hiện trước đó, bên La Thương có tất cả mười bốn cường giả cấp Địa hậu kỳ.
Mười bốn cường giả cấp Địa. Thực lực như vậy có thể càn quét tất cả môn phái chỉ trừ mười môn phái đứng đầu trong giới tu luyện, hơn nữa cho dù có đấu với mười môn phái đứng đầu cũng là một trận chiến long trời lở đất.
Một thế lực như vậy, bên Phương Minh lấy cái gì chống lại đây?
"Quảng Tán Tử!"
Hàn Ngôn Băng không thể nén nổi cơn giận dữ, ánh mắt dừng trên người một trong tám cường giả cấp Địa, đó là một ông lão mặc đạo bào âm dương.
"Đồ lòng lang dạ sói! Năm xưa ngươi và ta đều cùng gặp Bổ Thiên chí tôn, đều nhận ân huệ của Bổ Thiên chí tôn!"
Sắc mặt Quảng Tán Tử hơi khó coi, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, năm xưa ngươi ta hai người đều cùng lúc gặp được Bổ Thiên chí tôn. Nhưng hắn chỉ dạy ta một câu, còn đối với ngươi lại dốc lòng chỉ bảo cả một ngày, giải đáp tất cả vấn đề liên quan đến tu luyện mà ngươi đưa ra."
"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì ngươi có thể được hắn chỉ bảo, còn ta lại không thể? Hắn phân biệt đối xử như vậy, dựa vào cái gì còn muốn ta biết ơn hắn?"
Nghe Quảng Tán Tử nói thế, Hàn Ngôn Băng trợn mắt nghiến răng: "Bổ Thiên chí tôn nói đúng, người tâm thuật bất chính như ngươi, tu luyện càng cao cũng chỉ làm hại càng nhiều người mà thôi."
Năm đó, Hàn Ngôn Băng từng lén hỏi Bổ Thiên tôn sư vì sao Quảng Tán Tử thỉnh giáo lại không muốn chỉ bảo, cho dù về thiên phú tu luyện Quảng Tán Tử mạnh hơn ông. Lúc ấy Bổ Thiên chí tôn trả lời với ông như vầy:
"Người thắng làm vua, người thua làm giặc, tùy ngươi nói thế nào."
Quảng Tán Tử rõ ràng không muốn đôi co với Hàn Ngôn Băng nữa, bởi vì đây không phải chuyện vẻ vang gì.
"Mười bốn cường giả cấp Địa, đúng là được xem trọng."
Nhìn thấy tám người Quảng Tán Tử xuất hiện, con người Phương Minh co lại, thở dài một hơi thật mạnh rồi nói: "Có thể hiệu lệnh nhiều cường giả cấp Địa như vậy, tôi nghĩ kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này chắc hẳn là một người đạt cảnh giới cấp Thiên."
Phương Minh vừa cất lời, không khí toàn quảng trường đột nhiên trở nên yên tĩnh. Bởi vì không ít người cũng có cùng suy nghĩ với Phương Minh. Nhiều cường giả cấp Địa hậu kỳ như vậy, không phải cảnh giới cấp Thiên căn bản không có khả năng hiệu lệnh được họ.
Cường giả cấp Thiên, hơn phân nửa người ở đây đều chưa thấy bao giờ, vậy nên lúc này họ đều hướng ánh mắt về phía La Thương, chờ đợi câu trả lời của La Thương.
Thế nhưng, La Thương lại không đáp lại lời của Phương Minh.
"Thế nào, các ngươi không phải đã xác định sư phụ ta đã qua đời rồi sao? Nếu vậy, vị cường giả cấp Thiên đứng phía sau vẫn còn không dám hiện thân sao?"
Trên mặt Phương Minh đột nhiên tỏ ra trào phúng: "Nếu ta đoán không sai, chắc hẳn đó là một bại tướng năm xưa đã bại dưới tay sư phụ ta. Giấu đầu hở đuôi như vậy, không dám chịu trách nhiệm, chẳng trách bị bại dưới tay sư phụ ta."
"Láo xược!"
"Tiểu tử câm miệng!"
Khi Phương Minh nói những lời này, La Thương và các cường giả cấp Địa khác lập tức nổi giận quát Phương Minh.
"Ta nói sai sao? Cho dù xác định sư phụ ta đã chết cũng không dám bước ra. Nói khó nghe, phỏng chừng trong những bại tướng dưới tay sư phụ ta cũng chẳng phải thuộc hàng có tiếng tăm gì."
Phương Minh cười lạnh, còn mấy người La Thương thì biến sắc. Bởi họ biết vị đại nhân kia đều nắm rõ tất cả mọi chuyện đang diễn ra ở đây, đều nhìn thấy rõ mọi chuyện.
"Tiểu tử quá láo xược, không thể để ngươi sống thêm một giây nào nữa."
Một cường giả cấp Địa định ra tay, thế nhưng đúng lúc này, tất cả mọi người ở quảng trường đều lộ vẻ khiếp sợ đầy căng thẳng.
“Đông!”
Mặt đất giống như bị rung chuyển, ngay lúc này mọi người ở đây đều cảm nhận được nguy hiểm, tất cả quay đầu hướng mắt về một chỗ.
Bên trái quảng trường, một đạo chính (1) bước từng bước đến đây. Mỗi một bước đi đều khiến cả mặt đất chấn động. Hành động nhịp nhàng này của hắn giống như hắn là nhân vật chính của vùng đất này, đất trời cũng phải thay đổi theo từng hành động cử chỉ của hắn.
(1) Đạo chính: Trụ trì đạo quán.
"Bái kiến đại nhân."
Kể cả La Thương, những cường giả cấp Địa khi nhìn thấy người này, trên mặt đều thể hiện sự tôn kính, đồng loạt hành lễ.
Đám đông đứng xem rốt cục cũng biết thân phận người này. Đây là một cường giả cấp Thiên, cũng chỉ có cường giả cấp Thiên mới có khí thế như vậy, chỉ cần đứng đâu thì sẽ trở thành nhân vật chính của cả vùng đất đó, trời đất giống như chỉ làm nền cho hắn.
Dung mạo tuấn lãng, nhưng đôi mắt đầy thăng trầm cho thấy người này tuổi cũng không còn trẻ nữa, chẳng qua biết cách giữ nhan sắc mà thôi.
Khi người này đi đến giữa quảng trường, hiện trường lặng ngắt như tờ. Ánh mắt thản nhiên đảo qua, không ai đối diện với ánh mắt này, tuy không tản ra uy đè áp, nhưng lại khiến người ta run sợ từ trong nội tâm.
Đây là uy thế của cường giả cấp Thiên, cũng chỉ có cường giả đạt tới cảnh giới này mới được xem là người chân chính nắm trong tay giới tu luyện.
"Là hắn?"
Giang Tẩu Khách và Hàn Ngôn Băng đều cảm thấy tuyệt vọng. Nếu đối mặt với nhiều cường giả cấp Địa như vậy họ còn có thể liều chết, ít nhất có thể kéo thêm mấy cái đệm lưng, nhưng đối mặt với một cường giả cấp Thiên, họ hoàn toàn không có cơ hội.
"Hiện tại ta đã bước ra rồi, ngươi lặp lại những lời ngươi vừa nói xem."
Liêu Phàm mâu quang bình thản, nhưng dừng trên người Phương Minh lại khiến Phương Minh cả người run lên, cả người như bị búa tạ giáng, máu tươi không ngừng phun ra.
Mục Võ đứng một bên cũng mang tâm trạng đầy phức tạp. Tuy nói hắn ta là Nhị công tử, nhưng trong mắt cường giả cấp Thiên cũng chẳng là gì cả. Đến bây giờ hắn ta cũng đã hiểu, căn bản không phải là hắn ta thuyết phục được La Thương. Kẻ chủ mưu sau lưng tất cả chuyện này là người này.
Chỉ sợ, ngay khi thân phận của Phương Minh được phơi bày, người này đã bố trí kế hoạch như vậy rồi.
"Liêu Phàm, ngươi một cường giả cấp Thiên lại ra tay với hậu bối, chẳng lẽ không sợ thế nhân nhạo báng sao?"
Hàn Ngôn Băng mở miệng muốn ngăn cản, nhưng Liêu Phàm vừa hạ mắt xuống, sắc mặt ông liền tái nhợt. Lúc trước bị Lục Đinh thần tướng bao vây còn không đánh bại được ông, vậy mà đối diện với ánh mắt của cường giả cấp Thiên ông đã không chịu nổi.
"Đạt được cảnh giới như Liêu Phàm đại nhân, tất cả tùy tâm, thế nhân ai dám bất kính?"
La Thương mở miệng nịnh hót, nhưng lời lão ta nói cũng là sự thật. Cường giả đạt được cảnh giới cấp Thiên, vô luận làm cái gì đều không có ai dám bất kính, cho dù có oán hận thì cùng lắm cũng chỉ dám lén lút chửi một, hai câu.
"Đúng vậy, hơn nữa điều tiếc nuối đối với Liêu Phàm đại nhân là sau khi đại nhân xuất quan, Bổ Thiên chí tôn đã mất, không thể tự tay báo thù." - Quảng Tán Tử cũng mở miệng hùa theo.
Nghe thế, trong đám đông không ít người cảm thấy kỳ lạ. Họ thừa nhận Liêu Phàm đại nhân thực lực rất mạnh, nhưng nói dám tìm Bổ Thiên chí tôn để báo thù có phải hơi giả tạo quá không?
Chênh lệch giữa cấp Thiên và chí tôn, so với chênh lệch giữa họ và cấp Thiên còn lớn hơn nhiều.
"Ha ha ha ha…"
Phương Minh đột nhiên cất tiếng cười to, mà tiếng cười của cậu cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Sắp chết đến nơi rồi, tiểu tử ngươi còn cười được?" - La Thương khinh thường nói.
"Các ngươi nói hắn tiếc nuối không có cơ hội có thể tìm sư phụ ta báo thù phải không?"
Biểu tình Phương Minh đột nhiên thay đổi, trở nên đầy thâm ý, không hề để ý máu tươi nơi khóe miệng: "Ta đây có thể cho hắn cơ hội này."
Đến giờ này, Phương Minh rốt cục đã hiểu vì sao trước kia sư phụ đã để lại cho cậu ba cọng lông. Có lẽ sư phụ đã sớm đoán trước được, một khi thân phận của cậu bị bại lộ, thế nào những cường giả năm xưa bị sư phụ đàn áp cũng sẽ tìm mình báo thù.
Sau khi Phương Minh nói ra những lời này, sắc mặt đám người La Thương liền thay đổi, trong nháy mắt trở nên hoảng sợ.
"Đến lúc này còn muốn nói dối. Chúng ta đã sớm điều tra rồi, Bổ Thiên chí tôn đã chết."
Vài giây sau, La Thương mới khôi phục tinh thần. Lão ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phương Minh. Lão ta thấy có vẻ Phương Minh vẫn chưa từ bỏ ý định muốn dối gạt họ. Thế nhưng Liêu Phàm đại nhân đã điều tra rất kỹ, không có khả năng có sai sót được.
"Tiểu tử, đừng giả vờ giả vịt nữa. Bổ Thiên chí tôn đã chết, cho dù ngươi có ở đây bịa đặt cũng vô dụng thôi. Kết cục hôm nay đã định, không thay đổi được đâu."
"Đúng vậy, ngươi có biết Liêu Phàm đại nhân vì sao không ra tay ngay từ đầu không? Chính là vì đại nhân muốn kéo đám người Hàn Ngôn Băng đến đây, sau đó một lưới bắt hết."
Những cường giả cấp Địa đều lên tiếng, nhưng Phương Minh không hề phản bác, chỉ luồn tay vào lưng quần lấy ra một cọng lông, yên lặng nắm trong lòng bàn tay, để sau lưng.
"Chắc là không còn ai nữa rồi."
Phương Minh thở dài, thốt ra một câu khiến tất cả mọi người đều không hiểu, chẳng lẽ một cường giả cấp Thiên cậu ấy cho rằng vẫn chưa đủ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận