Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 440: Người nhà gặp họa

Chương 440: Người nhà gặp họa
Trên vỉa hè!
"Hạ tiền bối, có kết quả chưa? "
"Dựa theo tính toán của tôi, Phương Minh chỉ ở gần đây, không có khả năng đi xa, nhưng sao hiện tại không tìm ra tung tích?"
"Hạ tiền bối không nên gấp gáp, chỉ cần Phương Minh còn ở nơi này, vậy khẳng định trốn không thoát, nhiều nhất là tốn thêm một ít thời gian mà thôi, lúc này đây năm vị địa cấp cường giả của Mục gia chúng ta đem vùng này bao vây, cho dù hắn mọc cánh cũng không bay đi được."
Hạ Dương lắc đầu, "Mọi người không biết kỳ môn thôi diễn, thôi diễn cực kỳ hao tổn tinh thần, cho dù là lão phu cũng không có cách nào kéo dài thời gian thôi diễn, mới có mấy giờ lão phu cơ hồ phải hao hết cả tinh thần, lúc này đây sợ rằng phải tĩnh dưỡng ba tháng mới có thể khôi phục lại. "
Đệ tử Mục gia ngồi trên xe nghe Hạ Dương nói, biến sắc, vội vã đáp: "Hạ tiền bối yên tâm, lúc này đây Hạ tiền bối đối với Mục gia ta trợ giúp như vậy, Mục gia ta tuyệt đối sẽ không quên, nhất định sẽ bồi thường đầy đủ cho Hạ tiền bối.
"Nói cái gì mà bồi thường, Mục gia cùng Thiên cơ môn của ta giao hảo, đều là chuyện mà ta nên làm."
Hạ Dương cười ha hả xua tay, nhưng chỉ có trong lòng hắn mới rõ, hắn nói lời nói này, chính là vì để những trưởng lão kia của Mục gia biết, lão phu bỏ ra nhiều như vậy, đến lúc đó Mục gia tất nhiên phải hồi báo đầy đủ cho lão phu rồi.
"Dĩ nhiên rồi, giết ngươi ta cũng không cảm thấy có nửa điểm tội lỗi. "
Nhưng mà đúng vào lúc này, một thanh âm lạnh như băng truyền đến, sau đó là tiếng cửa kiếng xe vỡ vụn, Phương Minh như quỷ mị xuất hiện ở bên ngoài cửa xe, đồng thời trực tiếp đá một cái cửa xe bay ra ngoài, kiếng xe cũng vỡ vụn.
"Muốn chết hả! "
Đệ tử Mục gia đứng tựa ở cửa xe trực tiếp bị cửa xe văng vào bất tỉnh, một người khác mới vừa mở miệng liền bị Phương Minh trực tiếp bóp gãy cổ.
"Vụt! "
Phương Minh nhảy lên xe, trực tiếp đánh một quyền vào trán của Hạ Dương, đầu của Hạ Dương nứt toác ra, máu tươi bắn tung tóe khắp người Phương Minh, ngay cả khi chết, Hạ Dương còn chưa kịp thấy rõ ràng hình dáng của Phương Minh.
Liên tục ba mạng người, gã đệ tử Mục gia đang lái xe thấy tình hình không đúng, nhảy khỏi xe mà chạy, bất quá Phương Minh sao lại cho hắn cơ hội đó, một cước quét tới, đá đối phương văng vào kính chắn gió.
Từ lúc ra tay đến khi kết thúc, tổng cộng không đến mười giây, mọi thứ xảy ra nhanh như chớp mắt.
Đương nhiên, Phương Minh cũng biết hắn có thể dễ dàng đắc thủ như vậy chính là vì, thứ nhất bởi vì đối phương không có phòng bị, dù sao cũng chẳng có ai ngờ tới hắn không có trốn đông trốn tây, ngược lại là chủ động xuất kích.
Còn một nguyên nhân khác chính là Hạ Dương dùng lực quá độ để thôi diễn, tâm thần tổn hao quá lớn, nhờ vậy mới không có nhận thấy mình tới gần, nếu không, với thực lực địa cấp của đối phương, chính mình căn bản cũng không có cơ hội đánh lén, cho dù là đánh lén cũng không phải là đối thủ của đối phương.
Sau khi giải quyết hết người trên xe, Phương Minh thở dài một hơi, không còn người thôi diễn, hắn bây giờ có thể chạy thoát được rồi.
Xuống xe, Phương Minh như một đạo tàn ảnh, xoay người đi về một hướng khác, thừa dịp người nhà họ Mục còn chưa phản ứng kịp, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.
...
Sau mười lăm phút!
Mấy vị trưởng lão của Mục gia đi tới chỗ xe, sắc mặt của từng người cực kỳ xấu, Hạ Dương chết, chẳng những đồng nghĩa với việc bọn họ mất tung tích của Phương Minh, mà còn có nghĩa là bọn họ không thể đưa cho Thiên cơ môn một lời công đạo.
"Tìm, cho dù là đào ba thước đất cũng phải tìm ra Phương Minh cho ta."
Một vị trưởng lão Mục gia hét, trong vòng vây trùng điẹp của bọn hắn lại để cho Phương Minh giết chết Hạ Dương, nếu như còn để Phương Minh chạy trốn, toàn bộ Mục gia đều sẽ trở thành sự chê cười của toàn bộ giới tu luyện.
"Vâng! "
Hết thảy người nhà họ Mục vào giờ khắc này đều điên cuồng lên, đây là một sự sỉ nhục đối với Mục gia bọn hắn. Còn Lăng Huyên Huyên đang dựa người vào tường trước cửa quán rượu, không biết suy nghĩ cái gì.
...
Hừng đông!
"Trưởng lão, không phát hiện ra tung tích của Phương Minh. "
"Bên kia cũng không thấy. "
Mấy vị trưởng lão Mục gia sắc mặt tái nhợt, tình huống mà bọn họ không muốn gặp nhất rốt cục cũng xuất hiện, Phương Minh đã thoát khỏi thiên la địa võng mà bọn họ bố trí, lại còn giết chết một vị trưởng lão củaThiên cơ môn và ba đệ tử của Mục gia.
"Rút lui!, hắn chắc là trốn khỏi thành phố này rồi, ở lại chỗ này nữa cũng vô ích. "
Đệ tử của Mục gia uể oải, bọn họ tìm hết một ngày, kết quả vẫn không thể nào tìm được người, thậm chí còn chết bốn người, chuyện này mà truyền đi Mục gia mất hết mặt mũi rồi.
"Cho dù là hắn trốn khỏi Tương Dương thì thế nào, đừng quên, hắn còn có bạn bè và người nhà, ta cũng không tin những bạn bè kia của hắn và người nhà cũng có thể chạy mất, chỉ cần nắm bạn bè và người nhà của hắn trong tay, sẽ không sợ không tìm được hắn."
Một lão già của Mục gia hừ lạnh một tiếng, nghe hắn nói, mặt lão già còn lại biến sắc, một người trong đó có chút không xác định nói rằng: "Như vậy có phạm vào quy tắc không, phải biết rằng tu luyện giả chúng ta không thể ra tay đối với người bình thường."
"Phá hủy quy tắc thì thế nào, ai có thể nói cái gì, Phương Minh tuyệt đối không thể giữ lại, người này còn sống rất có thể là họa lớn của Mục gia ta, huống chi Mục Võ hầu như đã bị phế đi, nếu như Mục gia ta không hành động gì, mới để cho giới tu luyện chê cười."
Lão già đang nói trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh, hắn thấy, trừ phi Phương Minh không để ý đến an nguy của bạn bè và người nhà, bằng không chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào cái bẫy mà hắn đã sắp sẵn.
...
Ma Đô!
Cửa Vu đạo quán đóng chặt cửa.
"Người đâu? "
Trước cửa chính xuất hiện mấy người đàn ông trung niên, thấy cửa của vu đạo quán đóng lại, một gã tung chân đá văn cái cửa gỗ, sau đó đi vào.
Mấy phút nữa sau, gã đàn ông trung niên mặt xám.như tro, toàn bộ vu đạo quán không còn bất cứ thứ gì, ngoại trừ cái quầy còn lại thứ gì cũng không có.
...
Ma Đô, biệt thự của Phương Minh, lúc này cũng đang nghênh đón một nhóm người, những người này đều là người nhà họ Mục, chỉ là lúc này đây bọn họ cũng không tìm được gì, toàn bộ biệt thự không có một bóng người.
Diệp gia, Diệp Minh sáng sớm phải ra ngoài đi làm, bất quá khi hắn mở cửa, cũng thấy mấy gã mặc áo đen.
"Diệp tiên sinh, mời quay lại. "
Một gã tử áo đen thấy Diệp Minh đi tới, tiến lên mở miệng nói.
"Các ngươi là ai? "
Diệp Minh nghi hoặc, tại sao lại có người ngăn cản mình rời nhà của mình, bất quá khi gã áo đen móc một tờ giấy chứng nhận từ trong ngực ra, sau khi đưa cho Diệp Minh nhìn thoáng qua, trên mặt Diệp Minh liền xuất hiện vẻ kinh hãi, không dám nói thêm một lời, trực tiếp trở về phòng, đồng thời đóng cửa lại.
"Tại sao quay lại, có phải quên mang theo thứ gì không?" Lương Quỳnh thấy chồng mình mới vừa ra khỏi nhà lại quay về, hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Không ra khỏi cửa được, trước của nhà của chúng ta xuất hiện một đám người đáng sợ canh cửa."
Vẻ khiếp sợ trên mặt Diệp Minh còn chưa biến mất, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của vợ mình, hạ giọng nói một câu, "Chính là người của bộ phận bảo vệ đặc biệt.”
...
"Lão đại, vì sao cấp trên phải phái chúng ta tới bảo vệ Diệp gia?"
"Chuyện không nên hỏi đừng hỏi, chúng ta chỉ cần chấp hành nhiệm vụ là được rồi."
Ánh mắt lạnh lùng của gã đàn ông áo đen quét bốn phía, hắn cấp bậc tương đối cao, cho nên cũng biết nhiều hơn một chút so với những người còn lại, khu vực này không chỉ có một mình bọn họ, ngoài ra còn có mấy đội tác chiến khác đang ẩn nấp xung quanh, nếu có người dám gây bất lợi đối với người Diệp gia, những lực lượng này sẽ xuất hiện.
Cho nên, khi người nhà họ Mục tới khu vực này, người nào người nấy sắc mặt vô cùng khó coi.
"Nhị thúc, hay là chúng ta xông vào, dựa vào những người này làm sao ngăn được chúng ta."
"Ngu ngốc, ngươi cho rằng chỉ có mấy người như vậy sao, trực giác nói cho ta biết, hiện tại chúng ta đã bị rất nhiều người nhắm bắn, hơn nữa cho dù chỉ có mấy người kia, ngươi biết động thủ sẽ gây ra hậu quả như thế nào không? Điều này có nghĩa là Mục gia ta triệt để chống đối với cơ quan chính phủ. "
Mục Lượng trong lòng cực kỳ phiền não, Mục gia bọn họ đúng là cường đại, nhưng cũng không dám đối đầu với chính phủ, huống chi ra tay đối với người bình thường đã vi phạm giới hạn rồi, giới tu luyện cũng sẽ không có ai dám đứng về phía hắn.
"Cơ quan quốc gia làm sao nhận được tin nhanh như vậy, lẽ nào Phương Minh còn có quan hệ rộng rãi như vậy sao?"
Mục Lượng trầm ngâm, một lúc sau đó phất phất tay, "Quay về thôi, chuyện này ta sẽ báo với trưởng lão, để các trưởng lão tới xử lý. "
Tô Châu!
Thanh y phủ đệ.
"Một đám phế vật không tự lượng sức! "
Bên trong phủ đệ, máu chảy thành sông, từng đệ tử của thanh y môn nằm trên mặt đất, còn đứng ở nơi đó chính là hơn mười đệ tử của Mục gia.
Phương Minh từng xuất hiện tại đại điển xác nhập của thanh y môn và Thanh long bang, lúc ấy có người của Hoàng gia trong giới tu luyện thấy qua, trên thực tế khi Hoàng gia biết Mục gia đang đuổi giết Phương Minh liền trực tiếp báo tin này cho Mục gia.
Tào Tĩnh Như sắc mặt trắng bệch đứng ở nơi đó, phía trước mặt bà, Mạc Thập Tam cả người nhuộm đỏ máu, nhưng vẫn nắm trường đao bảo vệ Tào Tĩnh Như, còn Thất thúc thì bị một đệ tử Mục gia đánh thành một cỗ thi thể nằm trên mặt đất.
"Chúng ta với ngươi không oán không cừu, các người rốt cuộc là ai, tại sao muốn ra tay giết hại thanh y môn ta?"
Tào Tĩnh Như nhìn đám đệ tử của Mục gia, nửa giờ trước, đám người kia đột nhiên tiến vào phủ đệ, hơn nữa thực lực của bọn họ đều cực kỳ khủng bố, đệ tử của Thanh Y môn dĩ nhiên không phải là đối thủ của bọn họ, bà thật sự nghĩ không ra trong chốn giang hồ có bang phái nào có thực lực như vậy.
"Muốn trách, chỉ trách các ngươi cùng Phương Minh có quan hệ."
Người nhà họ Mục cười nhạt, nếu như không phải muốn giữ lại vài tên còn sống, giờ phút này đã sớm giết sạch không còn sót một ai rồi.
Nghe người nhà họ Mục nói, Tào Tĩnh Như biến sắc, bà không có nghĩ tới những người này vì Phương Minh mà tới, chỉ là nghĩ đến bản lĩnh của Phương Minh, bà lập tức cũng hiểu, những người này và Phương Minh giống nhau.
Giờ khắc này Tào Tĩnh Như trong lòng cực kỳ phức tạp, Thanh Y môn dựa vào Phương Minh mà lớn mạnh, mà bây giờ cũng bởi vì Phương Minh mà sắp bị diệt vong.
Tào Tĩnh Như cười thảm, thành cũng chết mà bại cũng chết, e rằng chính là ý này.
"Đưa bà ta đi, những người khác giết không chừa một mống."
Kẻ dẫn đầu người Mục gia ra lệnh, bất quá khi người nhà họ Mục chuẩn bị động thủ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề của một đôi quân được võ trang đầy đủ.
"Tất cả mọi người nằm xuống. "
"Nằm xuống, người nào không phục tùng bắn chết tại chỗ. "
Súng của mhững binh lính nhắm thẳng vào người nhà họ Mục, đệ tử của Mục gia biểu tình trở nên có chút hoảng loạn, bọn họ mặc dù là tu luyện giả, nhưng đối mặt với đạn vẫn cực kỳ yếu đuối, huống chi nơi này mỗi một mũi súng đều đang nhắm thẳng vào bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận