Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 446: Tiểu cô nương quỷ dị

Chương 446: Tiểu cô nương quỷ dị
Đám sương trắng vốn dĩ phiêu bạt ở bên ngoài thuyền vào giờ khắc này đột nhiên xông lên boong tàu, bao bọc xung quanh một thùng sắt, Phương Minh dùng thị lực có thể thấy rõ ràng máu trong thùng sắt bắt đầu vơi đi một cách chậm rãi.
Thật giống như, trong màn sương trắng này có người hay vật nào đó đang hút máu.
"Ma quỷ đang ăn đấy."
Giọng nói của Tang Cẩu ở bên cạnh có chút run rẩy, hắn mặc dù là một phần tử biến thái bạo lực, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy một màn này vẫn là sợ hãi không ngớt, hắn thấy, trong cái hải vực này tồn tại một con quỷ hút máu, chỉ có cung cấp đầy đủ máu, con quỷ này sẽ bỏ qua bọn họ, nếu không, con quỷ sẽ hút mọi người vào hải vực luôn.
Đây cũng là vì sao, trừ hắn ra các đội thuyền khác xông vào hải vực ma quỷ cuối cùng đều bị mất tích bí ẩn rồi, bởi vì những người này đều bị ma quỷ hút sạch máu, cuối cùng thi thể chìm vào biển lớn.
Tang Cẩu cũng là một lần vô tình phát phát hiện ra chuyện này, đó là khi hắn mới vừa bắt đầu buôn lậu không bao lâu, một lần xông vào hải vực ma quỷ ngoài ý muốn, lúc đó trên thuyền tất cả mọi người cảm thấy lần này là chết chắc rồi, nhưng kết quả cuối cùng là tất cả mọi người sống rất tốt, mà trên thuyền của Tang Cẩu vừa khéo có mấy thùng máu, đến khi trở lại trên bờ, hắn kiểm tra thuyền bè, phát hiện máu bị hút sạch.
Không thể không nói Tang Cẩu là một người điên lớn gan, sự phát hiện này cho hắn một suy đoán, để nghiệm chứng suy đoán của mình, một mình hắn mang theo mấy thùng máu đi tới hải vực ma quỷ lần nữa mà kết quả sau cùng đã chứng minh là hắn đúng.
Cũng bắt đầu kể từ lúc đó, Tang Cẩu từ một tiểu đệ buôn lậu nhập cư trái phép bắt đầu từ từ chiêu mộ đàn em, mãi đến sau này đầu quân vào cho tập đoàn, trở thành một trong những lão đại của tập đoàn.
Phương Minh nhìn chằm chằm vào thùng sắt, không giống như Tang Cẩu, hắn có thể thấy rõ ràng trong sương trắng, dòng máu theo sương trắng bắt đầu chảy ra, cuối cùng chảy xuống đáy biển sâu.
Đội thuyền tiếp tục tiến lên, bất quá khi máu trong thùng sắt thứ nhất bị hút hết, máu trong thùng sắt thứ hai bắt đầu vơi dần, Phương Minh rốt cục cũng động thủ, tay phải chợt vươn, trực tiếp chộp về phía thùng sắt.
"Đừng, cái này là ma quỷ! "
Tang Cẩu nhìn thấy Phương Minh cử động, sắc mặt tái nhợt, hắn thấy cái này là ma quỷ đang hút máu, chỉ chờ tới lúc ma quỷ no nê bỏ đi thì bọn họ mới an toàn.
"Ma quỷ? Ở trong mắt rất nhiều người ngươi chính là ma quỷ? "
Phương Minh lạnh lùng liếc nhìn Tang Cẩu, tay phải đã dò được trong sương mù, mà theo một trảo này của hắn, sương trắng chớp mắt tản đi, không có gì xuất hiện cả.
Thu tay về, Phương Minh nhìn về phía cánh tay của mình, ở nơi cổ tay của hắn có mấy giọt máu, chính là máu trong thùng sắt rơi vào trong tay hắn.
"Ngươi chọc giận ma quỷ, tất cả chúng ta đều sẽ chết. "
Tang Cẩu nhìn Phương Minh bằng ánh mắt của một người điên, đây chính là ma quỷ, bao nhiêu người đã chết ở hải vực này vì không chịu hiến náu, trong đó còn bao gồm cả đội thuyền của chính phủ Hương Giang, bọn họ chỉ là người bình thường thì dựa vào đâu để đối kháng với ma quỷ.
Không để ý đến tang cẩu, Phương Minh nhíu mày nhìn về đám sương mù dày đặc phía trước, lúc này sương mù càng ngày càng dày đặc, nhiệt độ xung quanh lại hạ xuống mấy độ, cho người ta cảm giác giống như là cái hải vực này đang có một thứ gì đó rất nguy hiểm sắp xuất hiện.
"Ngươi muốn chết chính ngươi đi tìm chết, đừng liên lụy ta. "
Tang Cẩu không đứng nổi, nhưng dù vậy vẫn ngọa nguậy ở trên boong thuyền, từng chút từng chút lết về phía buồng nhỏ trên tàu, bởi vì hắn sợ một lát nữa ma quỷ sẽ xuất hiện hút cạn máu của hắn.
"Chuyện không liên quan đến ta, không được ăn ta à, không được ăn ta à."
Liếc nhìn Tang Cẩu đang lẩm bẩm, Phương Minh thu hồi ánh mắt lại, hắn giờ phút này tràn đầy hứng thú đối với thứ tồn tại trong trong sương mù, hắn ngược lại phải nhìn thấy trong sương mù rốt cục là cất dấu dạng bí mật gì.
Rầm!
Một con sóng lớn đột nhiên đánh vào trên boong thuyền, trực tiếp làm Phương Minh ướt đẫm, cùng lúc đó cuồng phong gào thét, phảng phất như sóng biển đang dạo khúc nhạc cầu hồn.
Phương Minh nhìn chằm chằm phía trước, sau trận cuồng phong đó, một đoàn bóng đen bay ra từ đám sương mù tráng phía trước, đang nhanh chóng bay về phía này.
Không bao lâu Phương Minh cũng thấy rõ, đoàn bóng đen này là một đàn quạ.
Trên biển xuất hiện quạ đen?
Phương Minh nhíu mày một cái, hai tay bắt đầu bấm tay niệm thần chú, Vu sư lực trong cơ thể cũng đang vận chuyển, bất quá sau một màn quỷ dị này, có một vài con quạ đen bay ra khỏi đàn, trên móng vuốt còn cắp theo một cái rương bằng đồng xanh.
Bịch!
Những con quạ đen này bay đến boong tàu, cái rương bằng đồng xanh rơi vào trên boong thuyền, nắp rương mở ra, bên trong rơi ra một đống châu báu rực rõ chói lòa.
Dây chuyền trân châu trắng, vàng cà đá quý lóng lánh sáng bóng, đây hết thảy đều nói cho Phương Minh biết giá trị của cái rương này có thể sẽ đột phá ngàn vạn.
Những con quạ đen này sau khi bỏ lại cái rương liền bay đi, đám quạ còn lại thì cắp theo cái thùng sắt bay đi, dường như có qua có lại mới toại lòng nhau.
"Đây là trao đổi? "
Phương Minh có chút buồn cười, người trong sương trắng dùng thùng châu báu này tới trao đổi thùng máu với mình.
Quả thực, nếu như so sánh giá trị thì một rương châu báu vượt qua xa giá trị của một thùng máu, từ hướng này mà nói, hắn không có lý do gì từ chối.
Bất quá đối với Phương Minh mà nói, so với cái này rương châu báu, hắn càng tò mò hơn về thứ tồn tại trong sương mù?
Một quyền vung ra, Phương Minh trực tiếp xua tan đám quạ đen này, quạ đen bay khỏi boong tàu, trên không trung kêu lên khàn khàn, trong thanh âm tràn đầy phẫn nộ, bất quá rất nhanh đều bay đi.
Nhưng mà không bao lâu, đám này quạ đen trong sương mù lại bay ra lần nữa, lúc này đây những con quạ đen này cũng mang đến một cái rương, bất quá khi cái rương được thả vào trên boong, Phương Minh cũng không biết nên nói cái gì.
Trong rương đều là sinh vật trong đại dương, các loại cá, với nhãn giới của Phương Minh cũng có thể nhận ra mấy thứ trong đó đều các loại cá cực kỳ trân quý của đại dương.
Cá hoàng thần dài hơn một thước đều có giá trị là mấy triệu, huống chi thứ đáng giá nhất của cá hoàng thần vẫn là bong bóng cá, trừ cái đó ra còn có hải mã thể hình to lớn, hải sâm các loại.
Nói không khoa trương chút nào, rất nhiều ngư dân cho dù là ra biển bắt cá cả đời cũng chưa chắc bắt được bất kỳ thứ hải sản nào trong cái rương này.
Đối mặt với cái rương này, khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, đối phương đây là muốn giao dịch lần thứ hai với hắn, nói thật, nếu như từ trình độ nào đó mà nói, thành ý của đối phương rất đủ rồi, trước cho châu báu, châu báu không được lại đưa ra bảo tàng của đại dương.
Nếu như đổi lại thời điểm khác, Phương Minh có thể đã thực sự đáp ứng rồi nhưng cũng chính bởi vì điểm này, hắn chỉ càng thêm tò mò, đến cùng trong đại dương tồn tại là thứ gì, không cần tiền bạc chau báu chỉ cần máu.
Xua đuổi đám quạ đen một lần nữa, Phương Minh lại chờ hành động kế tiếp của thứ trong sương mù.
Nhưng mà quỷ dị chính là, mấy giờ trôi qua, mọi thứ đều gió êm sóng lặng, thậm chí đến khi đội thuyền lái ra khỏi hải vực này, ánh mắt lần nữa khôi phục, vẫn không thấy động tĩnh gì.
"Nó từ bỏ? "
Phương Minh nhíu, mà giờ khắc này sắc trời đã mờ đi, Phương Minh trở lại buồng nhỏ trên tàu, trực tiếp kéo Tang Cẩu về phòng điều khiển.
Phòng điều khiển có mấy tên thủ hạ của Tang Cẩu, lúc đầu nhìn thấy lão đại bị đánh còn tràn đầy lửa giận vọt tới, song khi bọn họ cũng nằm dưới đất như Tang Cẩu thì tất cả đều đàng hoàng.
Đây là bởi vì Phương Minh cần bọn họ lái thuyền nên đã nương tay rồi bằng không mấy người này sợ còn thảm hơn cả Tang Cẩu.
Đến khi giải quyết xong phòng điều khiển bên kia, Phương Minh rời khỏi phòng điều khiển, ánh mắt nhìn về phía boong tàu, bất quá lúc này hắn cũng sửng sốt một chút, lập tức trong mắt lóe lên tinh quang đi thẳng tới chỗ cái thùng sắt đựng máu.
"Ra đi, không cần né! "
Đứng cách thùng sắt vài mét, Phương Minh lạnh lùng mở miệng, hắn vừa dứt lời phía sau thùng sắt có một cô gái đi ra.
Một tiểu cô nương tóc vàng mắt xanh, tiểu cô nương chắp hai tay sau lưng, giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn bắt được, con mắt màu xanh lam tinh khiết toát ra vẻ sợ hãi, nhưng khóe miệng tiểu cô nương không chùi sạch vết máu và biểu tình của tiểu cô nương vào thời khắc này rõ ràng là đang xung đột.
Một tiểu cô nương vẻ mặt vô tội kinh hoảng lại đang uống máu người.
Hình ảnh như vậy, chỉ sợ nhân viên thiết kế hình ảnh cũng không dám chụp ảnh lại.
"Tộc bất tử của người phương tây? "
Phương Minh nhíu mày lại, cô bé này vừa nhìn thì biết tới từ phương tây, về phương tây hắn cũng không biết nhiều, bởi vì hệ thống tu luyện của phương Đông và phương Tây không giống nhau, mấu chốt nhất là hai bên ở cách nhau rất xa nên rất ít khi gặp mặt.
Về giới tu luyện phương Tây, Phương Minh chỉ biết một ít giáo sĩ, còn có một vài chủng tộc đặc biệt khác, tỷ như tộc bất tử mà ít nguời biết đến.
Tộc bất tử là một cái cách gọi, mà người ngoài thường biết đến với tên gọi Vampire và Zombie, nhưng về sau Zombie thoát khỏi bộ tộc Vampire, thủ lĩnh của bọn họ được xưng là tử thần.
Còn như Vampire cũng thoát ly khỏi tộc bất tử, tự gọi là huyết tộc, đương nhiên đây là cách xưng hô của giới tu luyện phương Tây, còn ở phương Đông vẫn thống nhất gọi chung tất cả bọn là tộc bất tử.
Phương Đông và phương Tây có quy định, hai bên không được xâm phạm biên giới của nhau, cho nên dựa theo tình huống bình thường mà nói, người của huyết tộc không được xuất hiện ở nơi này, huống chi cô bé này thoạt nhìn thực lực cũng không mạnh.
Phương Minh sẽ không bởi vì dáng dấp của bé gái này mà cho rằng tuổi tác của nó không lớn lắm, huyết tộc có một chỗ rất đặc biệt, càng là thuần huyết, thì tốc độ trưởng thành cũng càng chậm, còn những người bị người của huyết tộc hút máu nên biến thành người của huyết tộc thì không có xuất hiện tình huống như vậy.
Nhưng đối với huyết tộc mà nói, huyết thống đại diện cho thân phận cao quý, mục đích tu luyện cuối cùng của tất cả tu luyện giả của huyết tộc đều là hy vọng có thể trở thành thành viên huyết tộc thuần huyết, cái này rất giống tranh đấu của một gia tộc có dòng chính và dòng phụ, thuần huyết chính là dòng chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận