Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 469: Ở bên cạnh hắn 30 năm

Chương 469: Ở bên cạnh hắn 30 năm
Tầng thứ nhất của bảo tháp, tinh quang vô tận chiếu vào trên người Phương Minh giống như khoác lên người cậu một lớp áo bằng ánh sao sáng vậy, phía sau Phương Minh còn có một bức tinh thần đồ hiện rõ.
Bên trong tinh thần đồ là một mảnh sao vô cùng vô tận, mà ở giữa những ngôi sao này có bốn ngôi sao vô cùng chói sáng, sặc sỡ loá mắt, vượt xa những ngôi sao khác.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, những vì sao bên trong tinh thần đồ không ngừng biến mất, đến cuối cùng chỉ còn lại có bốn ngôi sao chói sáng nhất kia.
Bốn ngôi sao này tương trợ cùng tỏa sáng trong tinh thần đồ, đến cuối cùng còn có một đạo tinh mang xuất hiện nối liền bốn ngôi sao này với nhau, tạo thành một đồ án, chỉ có điều cái đồ án này chợt lóe rồi vụt tắt, Phương Minh căn bản không hề thấy được.
Phía trên đỉnh đầu Phương Minh, trên đỉnh tầng một của bảo tháp, tinh huy khắp trời tiêu tán, mà ở trên bát quái đồ này lại xuất hiện một đồ án, theo hình vẽ này xuất hiện, bát quái đồ lần thứ hai chuyển động.
Oanh!
Phương Minh đã rơi vào trạng thái minh tưởng chỉ cảm giác tâm thần mình chấn động, tiếp sau đó cả người liền từ trong trạng thái minh tưởng khôi phục lại, thần hồn cũng rời khỏi bảo tháp.
"Đây là…?"
Phương Minh trước tiên nội thị chỗ đan điền của mình, vẫn là bốn viên Tinh Huy Chi Châu, khác biệt chính là bốn viên Tinh Huy Chi Châu lớn gấp đôi so với lúc ban đầu, mà Vu Sư Chi Lực trong cơ thể tăng lên không chỉ gấp mười lần.
"Tứ tinh Vu Sư viên mãn, Nhân Cấp tầng chín!"
Thở dài một hơi, trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ tiếc nuối, lần bế quan này giúp cậu vượt qua ba cảnh giới, trực tiếp từ Nhân Cấp tầng sáu nhảy tới Nhân Cấp tầng chín, chỉ là vẫn không thể nào đột phá đến cấp bậc Địa Cấp.
Nhân Cấp cùng Địa Cấp dù sao cũng là một cái ranh giới, nào có dễ dàng thoáng cái là đột phá được như vậy, đây là một sự tăng trưởng về chất, tuyệt đối không phải là chuyện chỉ một lần bế quan là xong đấy.
Nhìn viên Long Tinh mỏng manh còn lại trong lòng bàn tay, trên mặt Phương Minh hiện lên vẻ nhức nhối, ba cảnh giới đã dùng hết Long Tinh to bằng móng tay, thực sự là có chút đại tài tiểu dụng, nếu như có thể phối hợp với tài nguyên khác, tuyệt đối là có cơ hội đột phá đến cấp bậc Địa Cấp.
Chẳng qua có được tất có mất, Phương Minh hiện tại thiếu nhất chính là thời gian, mà nếu như cậu thực sự để ý như vậy mà nói, trước đây cũng sẽ không chia sẻ Long Tinh với hai tên tiểu Hắc cùng lão Hoàng, nhất là chia cho tiểu Hắc nhiều tới như vậy.
Nghĩ đến tiểu Hắc, ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía kén tằm trên bàn, chỉ là vừa nhìn một cái liền ngây ngẩn cả người, bởi vì vốn là kén tằm màu sắc rực rỡ bây giờ đã biến thành kén tằm đen trắng rồi, hơn nữa thể tích của nó cũng to gấp đôi so với lúc ban đầu.
"Chuyện gì xảy ra?"
Phương Minh đứng dậy đi tới trước kén tằm, khi thấy rõ tình huống của kén tằm, cả người không biết nên nói cái gì, bởi vì cậu đột nhiên phát hiện Táng Thiên Chi Linh cậu mang đi từ tổ địa của nhà họ La, vốn đang nhập vào chậu cây trên bàn nay dĩ nhiên lại xông vào ở bên trong kén tằm, nhập vào làm một cùng tiểu Hắc.
Sở dĩ cậu có kết luận như vậy là vì chậu bông kia lúc này đã khô héo, mà tất cả lá cây trong chậu đều rơi lên trên kén tằm.
Phương Minh thoáng cái không biết nên làm gì bây giờ, một cái là Đại Địa Chi Khí biến thành, một cái là Táng Thiên Chi Linh, đương nhiên nói theo một ý nghĩa nào đó, Táng Thiên Chi Linh coi như là Đại Địa Chi Khí, hiện tại hai cái hợp lại cùng nhau, đây là có chuyện gì xảy ra?
Dung hợp?
Đến lúc đó kén tằm phá vỡ, đi ra là tiểu Hắc hay là Táng Thiên Chi Linh?
Phương Minh đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, một lúc sau, quyết định mặc kệ tất cả không thèm quan tâm tới nữa, đến lúc đó đương nhiên sẽ biết.
Trong khoảnh khắc khi Phương Minh mở cửa liền thấy khuôn mặt Chu Hải thiếu chút nữa đập vào mặt cậu, mà ở bên tường cạnh cửa, Alice đang dựa vào đó ngủ say xưa ngon lành.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Còn không phải Alice nhất định đòi tìm cậu sao, tôi sợ cô bé quấy rối cậu liền đưa cô bé tới đây giữ cửa chờ cậu ra." Chu Hải chỉ chỉ Alice, đáp.
"Không phải tôi đã nói cậu phải chăm sóc Alice sao?" Phương Minh nhíu mày, có chút bất mãn.
"Lão đại, ngươi nghĩ rằng tôi không để tâm chăm sóc cô bé sao? Thế nhưng ai biết cậu cái người này ở trong phòng suốt ba ngày, nếu như không phải có tôi ngăn cản, Alice đã sớm xông vào."
Chu Hải vẻ mặt tràn đầy ủy khuất: “Tôi nói ba ngày này cậu ở trong phòng mân mê cái gì vậy? Tôi hoài nghi liệu có phải chó lang thang của cả thành phố đều tới đây rồi hay không… Ba ngày này tôi cũng không dám ra khỏi cửa, mấy trăm con chó lang thang đã bao vây chật kín viện rồi, thêm nữa cả viện cũng đã biến thành tổ chim, ngay cả bảo mẫu cũng nhanh chân chạy mất, nói cái gì chúng ta khinh nhờn thượng đế, đây là bị thượng đế trả thù."
"Đây không phải vô nghĩa ấy ư, cái gì thượng đế, hai chúng ta lại không tin mấy cái lời giải thích này, có tin thì cũng phải tin lão tổ Tam Thanh của chúng ta, một lão già bị ông ấy chơi chết thì có gì hay mà thờ phụng chứ."
Phương Minh không để ý tới Chu Hải, bởi vì cậu biết một khi cậu trả lời Chu Hải, lấy tính nói nhiều của Chu Hải nhất định sẽ dây dưa không ngừng nhất định phải hỏi rõ ràng, trong phòng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ngồi xổm người xuống ôm Alice vào lòng, đoán chừng ba ngày này cô bé chưa được ngủ ngon, dĩ nhiên không bị động tác của cậu đánh thức, thẳng đến lúc Phương Minh ôm cô bé về phòng rồi đặt lên giường lớn, cô bé vẫn còn đang an ổn ngủ ngon lành.
Sắp xếp cẩn thận cho Alice rồi Phương Minh đi tới cửa phòng, chính như Chu Hải nói, trong viện bị chim chóc bao phủ, thấy có người ra đây, những con chim này tất cả đều giải tán ngay lập tức.
Cũng giống vậy, ở bên ngoài rào chắn có rất nhiều chó lang thang đang nằm, mắt của mấy con chó này nhìn chằm chằm Phương Minh nửa ngày, cuối cùng cũng đều cụp đuôi nhao nhao tản đi.
"Làm cái quỷ gì, lúc trước tôi xua đuổi chúng nó nửa ngày mà mấy con chim con chó này không chịu đi, đánh đuổi cũng không đi."
Chu Hải theo ra đây thấy mấy con chim và chó kia đều rời khỏi, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Phương Minh cậu rốt cuộc là làm chuyện gì rồi? Hơn nữa tại sao tôi cảm thấy cả người cậu lại có biến hóa rất lớn, khí tức lại mạnh mẽ hơn rất nhiều."
"May mắn có đột phá."
Phương Minh ngược lại không có giấu giếm, bởi vì khí tức của cậu là không thể lừa người khác, huống chi Chu Hải đã ở chung với cậu được một tháng, đã sớm là biết thực lực thực tế của cậu.
"Thực sự là biến thái, nhanh như vậy lại có đột phá, phỏng chừng hiện tại hẳn là đã có thực lực đối kháng với cường giả Địa Cấp nha."
Chu Hải bĩu môi, cậu ta cũng đã từng nghe tới chuyện lúc Phương Minh ở trong nước liền có thể đối chiến với cường giả Nhân Cấp đỉnh cao, mà bây giờ Phương Minh đã đột phá, kia chẳng khác nào lực chiến đấu thực tế đã là có thể chống lại cường giả Địa cấp.
"Có lẽ có thể giữ ở thế bất bại đi."
Phương Minh không quá tự đại cũng không quá khiêm tốn, tuy rằng cậu có thể chống lại cường giả Nhân Cấp đỉnh cao, nhưng Nhân Cấp cùng Địa Cấp có chênh lệch về chất, dù cho hiện tại cậu đã tới Nhân Cấp tầng chín, vậy cũng không dám nói có thể đánh bại cường giả Địa cấp.
Đương nhiên Phương Minh cũng tin tưởng, một khi cậu đột phá đến ngũ tinh Vu Sư bước vào cấp bậc Địa Cấp, ở cùng cảnh giới cậu tuyệt đối có thể nghiền ép…
"A, có người đến."
Ngay lúc Phương Minh nói chuyện với Chu Hải, trên đường lớn bên ngoài viện có một chiếc xe con đang chạy về phía bên này, cuối cùng đứng tại cửa.
Từ trên xe một cha xứ mặc áo bào trắng cùng với một người phụ nữ trung niên bước xuống, người phụ nữ trung niên này không phải là người lạ gì, bà ta chính là bảo mẫu người nước ngoài mà Phương Minh đã mời.
"Ông chủ, vị này chính là cha xứ Ngải Đức Lý, ta cố ý nói tình huống nơi này cùng cha xứ, sau đó cha xứ mới tới xem một chút."
Nghe được lời nói của bà vú, khóe miệng của Phương Minh co quắp một cái, bảo mẫu này thật đúng là chuyên nghiệp quá à, chỉ là cậu không cần cha xứ làm gì, chưa kể trong nhà còn có một Huyết Tộc Alice đang ngủ say, Huyết tộc cùng giáo hội nhưng vẫn luôn là tử địch đấy.
"Chào cậu, tôi nghe Meilin nói nhà các cậu này gặp một số tình huống đặc thù, Chúa nhân từ phái tôi tới xem một chút." Ngải Đức Lý hướng phía Phương Minh hành lễ, trên tay của hắn cầm một quyển thánh kinh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Chào cha xứ Ngải Đức Lý, chỗ tôi cũng không có chuyện gì, chỉ là một số động vật nhỏ gầy đây thích tụ tập ở bên cạnh, chẳng qua bây giờ bọn chúng cũng đã đi rồi." Phương Minh cười cười trả lời.
"Không không không, Chúa nói cho tôi biết, nơi này của cậu có khí tức hắc ám…”
Nghe được lời Ngải Đức Lý nói, Phương Minh nhướng mày, lẽ nào cha xứ này cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy được hơi thở Huyết Tộc của Alice, nếu thật là như vậy mà nói thì gặp phiền phức lớn rồi.
"Cậu bị ngu sao, đây không phải là thần côn ấy ư? Tiêu ít tiền rồi đuổi đi là được rồi."
Chu Hải mặc dù không biết Phương Minh vì sao lại nhíu mày, thế nhưng theo cậu ta thấy, cha xứ này cùng với những thần côn trong nước kia đều là gạt người, nói trắng ra là khi một số gia đình xảy ra một số chuyện quái dị, những thần kia côn sau khi biết liền chạy tới cửa, bất kể như thế nào trước hù dọa một lát, sau đó lại móc ra một số cái gọi là bùa rồi nói chủ nhà mua.
Lời nói của Chu Hải đã nhắc nhở Phương Minh, trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười: “Cảm ơn Chúa nhân từ, cảm ơn cha xứ, còn mời cha xứ hỗ trợ giải quyết."
"Chúa nhân từ vốn là vì cứu vớt thế nhân, là người hầu của Chúa, chúng ta càng nên vì nhân dân phục vụ, hãy đưa tôi đi xem căn nhà này đi."
Ngải Đức Lý trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, dưới sự dẫn dắt của Phương Minh đi vào phòng, từ khoảnh khắc khi bước vào nhà, lông mày của hắn vẫn luôn khóa chặt, sau khi xem khắp nhà một lượt, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc đến đáng sợ.
"Thưa cậu, cái nhà này của cậu có ác ma đã từng tới, tuy rằng ác ma này đã đi rồi, nhưng không chắc ác ma này sẽ không tiếp tục xuất hiện."
"A, vậy phải làm thế nào, cha xứ người nhất định phải cứu chúng ta."
Phương Minh rất phối hợp biểu diễn với Ngải Đức Lý, bởi vì đến bây giờ cậu đã có thể đoán được, cha xứ này đúng như Chu Hải nói, chính là một tên thần côn lừa gạt tiền, cũng không có bản lĩnh chân chính.
"Ừm, nếu như tôi vẫn luôn ở chỗ này đương nhiên ác ma kia sẽ không dám trở lại, nhưng Chúa nhân từ giao nhiệm vụ cho tôi là bảo vệ toàn bộ tín đồ của hắn trong vùng này, cho nên..."
Ngải Đức Lý trên mặt lộ ra vẻ khó xử, vẻ mặt Phương Minh vô cùng gấp gáp: “Cha xứ, vậy không được đâu, tôi cũng là tín đồ của chúa mà, người cũng phải bảo vệ tôi chứ…"
"Khụ khụ, tôi biết trong lòng cậu có Chúa, như vậy đi, tôi để thánh kinh Chúa ban tặng cho tôi ở chỗ này, quyển thánh kinh này theo tôi ba mươi năm, có quyển thánh kinh này ở đây, ác ma kia sẽ không dám tới."
"Được vậy thì thật cảm ơn cha xứ rồi, chẳng qua thánh kinh này bầu bạn với cha xứ ba mươi năm, nếu tôi cứ nhận lấy như vậy thì ngại quá… Như vậy đi, tôi sẽ quyên cho giáo hội 10 vạn."
Ngải Đức Lý trên mặt lộ ra dáng tươi cười, không tệ, người Trung quốc này đúng là dễ lừa gạt nha, đều nói người Trung Quốc ngu dốt nhiều tiền, hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy.
Nửa giờ sau, Phương Minh cười híp mắt ở cửa vẫy chào, nhìn theo bóng Ngải Đức Lý rời đi, mà trên tay của cậu còn cầm một quyển thánh kinh Ngải Đức Lý lưu lại, mặt sau của Thánh Kinh còn có thời gian xuất bản, cách hiện tại cũng chỉ có ba năm mà thôi.
Vậy làm sao có thể bầu bạn với hắn 30 năm?
Chu Hải hướng phía bóng lưng Ngải Đức Lý rời đi giơ lên ngón tay giữa, đồng thời, lúc này một ý niệm nổi lên trong đầu hắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận