Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 476: Nghị sĩ người Hoa

Chương 476: Nghị sĩ người Hoa
Một tuần lễ nay, Phương Minh mang theo Chu Hải còn có Alice đi khắp toàn bộ các khu vực xung quanh thành phố Sheffield, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Vẫn không tìm được sao?"
Một tuần lễ nay, Chu Hải đã hơi không kiên nhẫn rồi, hắn không phải loại người kiên nhẫn, nếu không trước đây cũng sẽ không quá giới hạn đoạt việc làm ăn của người khác, nói trắng ra là không rảnh rỗi.
"Chưa.”
Sắc mặt Phương Minh cũng có chút tối, một tuần lễ rồi, đừng nói là long mạch, ngay cả chỗ có phong thuỷ khá một chút cũng không tìm được mấy cái, hoặc là đã bị người ta chiếm lấy, hoặc là căn bản cũng không thích hợp ở lại.
Đang lúc Phương Minh chuẩn bị đi tới một địa điểm kế tiếp, điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên, là Vương Đức Vượng gọi tới.
"Ông chủ Tần, bên tôi có một vị khách đặc biết, muốn tìm kiếm trợ giúp của ngài.”
Vương Đức Vượng gọi tới Phương Minh để giới thiệu buôn bán, Phương Minh chần chờ một chút, nói rằng: "Vậy ông bảo ông ta mai tới gặp tôi!”
"Ông chủ Tần, vị khách này thân phận có chút đặc biệt, hơn nữa cũng có chút gấp gáp, ông ấy bây giờ đang ở trong một tòa lâu đài cách Sheffield không xa, nếu như có thể, hay là bây giờ đi qua luôn.”
Nghe Vương Đức Vượng nói ra vị trí lâu đài vị trí xong, Phương Minh đồng ý, cũng không phải bởi vì khách hàng này có thân phận đặc biệt, mà là bởi vì vị trí lâu đài này đúng lúc là chỗ tiếp theo cậu sẽ đi.
Sheffield trên thực tế cũng có thể nói là thành phố núi, bởi vì bốn bề đều được núi vây quanh, chỉ là núi không cao mà thôi, so với đồi núi phía nam trong nước còn thấp hơn một tí, đây cũng là lí do vì sao ngay từ đầu Phương Minh nói Sheffield là bình nguyên.
Hơn nữa, những ngọn núi này cách thành nội rất xa, một ngọn núi gần nhất cũng cách đây ba mươi km.
Chu Hải lái xe, dựa theo phương hướng Phương Minh nói mà lái, sau nửa giờ, xe cuối cùng ngừng lại ở giữa sườn núi, bởi vì lên trên nữa là khu thuộc về tư nhân, nơi này có bảo an bảo vệ.
"Chậc chậc, mặc dù đất ở Anh quốc bên này không đáng giá bằng đất trong nước chúng ta, nhưng có thể ở lưng chừng núi xây một tòa lâu đài, năng lực tuyệt đối không vừa, không phải phú hào thì chính là quyền quý, Phương Minh, lần này phải mạnh mẽ làm thịt một khoản nha.”
Phương Minh liếc Chu Hải, không phản ứng lại lời Chu Hải nói, mà lúc này cửa bảo an sau khi thông báo cũng nhận được lệnh phía trên, mở rào chắn ra.
Đường núi quanh co, sau khi quẹo bảy tám vòng quanh núi, một tòa lâu đài xuất hiện ở trước mặt Phương Minh, tòa lâu đài này nằm tại đỉnh núi cao nhất, nhưng mà bởi vì hai bên đều có cây cối, cho nên đứng ở phía dưới căn bản nhìn không thấy trên núi này có lâu đài.
Chỗ cửa lâu đài, Vương Đức Vượng và một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi đã đứng chờ ở nơi đó, người đàn ông mặc tây trang, đeo kiếng gọng vàng, cả bề ngoài vừa nhìn là biết nhân sĩ thượng tầng.
Xe dừng lại ở cửa lâu đìa, thấy Phương Minh bước xuống xe, Vương Đức Vượng lập tức tiến lên đón: "Ông chủ Tần, giới thiệu cho cậu một chút, người này chính là ngài Vương Hâm, là một người Hoa, tổ tiên di dân đến Anh quốc.”
Phương Minh nhìn về phía Vương Hâm, không đợi Vương Hâm chào hỏi, vừa cười vừa nói: "Người Hoa được tham chính không nhiều lắm, Vương Hâm tiên sinh thật là bản lãnh.”
Nghe Phương Minh nói, Vương Hâm sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía Vương Đức Vượng, Vương Đức Vượng liền vội vàng lắc đầu giải thích: "Vương tiên sinh, tôi không có nói cho ông chủ Tần thân phận của ngài, thậm chí ngay cả tên của ngài cũng không nhắc tới.”
"Ông chủ Tần quả nhiên là lợi hại.”
Trong mắt Vương Hâm có tinh quang hiện lên, giơ ngón tay cái lên về phía Phương Minh, cũng không giấu giếm, trực tiếp đáp: "Tôi trước kia là thương nhân, nhưng bây giờ tham chính, hiện nay là nghị viên khu vực của Sheffield.”
Ở phương tây rất nhiều quốc gia nghị viên ngay từ đầu đều là thương nhân, sau đó từ thương chuyển chính, hiện tượng này trong mắt người dân nước ngoài không sao cả, ai bảo người ta vốn theo chế độ chủ nghĩa tư bản.
Giới thiệu đơn giản một chút về mình, Vương Hâm dẫn Phương Minh đi vào trong lâu đài, toàn bộ lâu đài rất lớn, có thể thấy có không ít người hầu đang sửa chữa mặt cỏ.
Chờ đến phòng khách biệt thự, trong đại sảnh treo các bức tranh phương tây quý giá, giống như mấy lâu đài của các quý tộc trong tivi, nói chung, hết sức cao quý, nhưng Phương Minh cũng không thưởng thức nổi.
Vương Hâm mặc dù là người Hoa, nhưng đời cha hắn đã di dân đến Anh, từ nhỏ đến lớn hắn đều tiếp nhận văn hóa phương tây, cho nên từ phương diện nào đó mà nói, ngoại trừ dòng máu người Hoa ra, hắn không khác gì dân bản xứ nước Anh cả.
Ngồi trong phòng khách, có người dâng nước trà, thậm chí còn đặc biệt mang bánh ngọt riêng cho Alice, Alice thấy bánh ngọt, cũng sẽ không quấn quít lấy Phương Minh, tự minh cầm nĩa, vui vẻ thưởng thức.
"Ông chủ Tần, ta từ Đức Vượng biết bản lĩnh cậu không giống người thường, cho nên lần này mời ông chủ Tần qua đây, là có một việc muốn ông chủ Tần cố vấn.”
Sau khi chủ khách ngồi xuống, Vương Hâm trực tiếp nói thẳng vào vấn đề nói: "Sắp tới ngày bầu chọn nhiệm kỳ mới, tôi muốn cạnh tranh chức thị trưởng lần này, không biết ông chủ Tần cảm thấy có thích hợp hay không?"
Vương Đức Vượng bên cạnh nghe Vương Hâm nói, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ông biết gia tộc Vương Hâm thế lực hùng hậu, mà ông cũng bởi vì mối quan hệ của tổ tiên và Vương gia có chút thân thiết, thế nhưng ông thật không ngờ Vương gia lại muốn bắt đầu cạnh tranh chức thị trưởng.
Chế độ ở Anh là người tham dự tuyển cử thị trưởng thành phố sẽ được chọn từ các nghị viên khu vực của mỗi đảng phái, người nào có tỉ lệ cao nhất người đó được trúng cử, nhưng trong tình huống bình thường, mỗi đảng phái chỉ biết đề cử một đến hai người trong khu vực, có thể trở thành người được đề cử thì bản thân cũng đã có thân phận tượng trưng rồi.
Phương Minh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Vương Hâm, nhìn mãi đến khi trong lòng Vương Hâm có chút sợ hãi, lúc này mới lên tiếng nói rằng: "Tranh cử thị trưởng cho dù là thất bại đều không có tổn thất gì lớn, cho nên Vương tiên sinh nhất quyết tham gia, là bởi vì nguyên nhân khác?”
Vương Hâm nhìn chằm chằm Phương Minh, nhưng Phương Minh không chờ hắn trả lời liền tiếp tục nói: "Nếu như tôi đoán không lầm, Vương tiên sinh vốn dĩ trên phương diện làm ăn chỉ sợ là có không ít chỗ không ổn thỏa, cho nên sợ lúc tham tuyển đụng phải công kích của đối thủ tranh cử.”
Phương Minh trong tháng cũng học hỏi một ít tri thức của nước ngoài, biết đang thời gian bầu cử, hai bên đề cử khác chiến tuyến bóc mẻ lẫn nhau là chuyện rất bình thường, mức độ xé mặt mạ không hơn gì mấy bác gái mắng chửi nhau ngoài chợ.
Cho nên bình thường sẽ có một vài người được đề cử lúc bắt đầu hoặc trong thời gian bầu bị bại lộ trốn thuế, thậm chí còn có hành động trái luật khác, khiến bên chấp pháp tới cửa điều tra, mất đi cơ hội tuyển cử không nói, còn mang đến cho bản thân tai ương lao ngục.
Vương gia chính là tình huống mà Phương Minh nói: “Sự tích làm giàu của Vương gia ở nước Anh từ lâu đã không sạch sẽ gì, cũng không ít lần vượt ranh giới, tuy mấy năm nay Vương gia đã l bắt đầu từng bước tẩy trắng, cũng từ bỏ thu nhập bẩn, nhưng băng dày ba thước, nếu muốn triệt để tẩy trắng thì nào có dễ dàng như vậy.
Vương Hâm do dự có nên tham gia tuyển cử, cũng chính vì lo lắng việc này, nếu như bên đề cử đối địch nắm lấy điểm này không buông, thì Vương gia bọn họ chắc sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
"Nói thật, hiện tại tôi ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, đảng của tôi tự mình đề cử tôi, hơn nữa đảng tôi đã thất cử hai lần tranh cử liên tiếp vào tay đảng đối thủ, lần này dù như thế nào cũng phải nắm được, mà tôi lại là người thích hợp nhất, bởi vì căn cơ Vương gia tôi ở thành phố Sheffield này.”
Đối mặt với Phương Minh, Vương Hâm không có bất kỳ giấu giếm, bởi vì hắn đã điều tra Phương Minh, tới Anh không lâu, không tồn tại xung đột lợi ích.
Tham tuyển, rất có thể bị kẻ thù chính trị công kích uy hiếp sinh tồn gia tộc, không phải tham tuyển, đắc tội người cầm đầu đảng phái, Vương gia về sau cũng đừng mong được đảng phái chống đỡ, mà đã không có đảng phái chống đỡ, thì thành một gia tộc thương nhân bình thường, việc này với mưu cầu trèo cao của Vương gia mà nói là không thể chấp nhận.
Ngày hôm trước Vương Đức Vượng lúc đến thăm Vương gia, trong lúc vô ý nhắc tới chuyện của Phương Minh, người nói vô tâm, người nghe có ý, Vương Hâm đang lúc rơi vào lựa chọn khó khăn thì có chút động tâm, quyết định hỏi ý.
"Vương tiên sinh, suy nghĩ bản thân thế nào, hoặc có lẽ là ông muốn tham gia tranh cử hay không?"
Phương Minh nhìn về phía Vương Hâm: "Vấn đề này tôi cần ông trả lời thành thật.”
"Tôi nhất định muốn tham gia, dù sao đây cơ hội ngàn năm, một khi trúng cử, Vương gia tôi coi như là thoát khỏi thân phận gia tộc thương nhân bình thường, chính thức trở thành gia tộc hợp nhất chính thương, cũng có tư cách đứng ở xã hội thượng lưu.”
"Đã như vậy, vậy tham gia tranh cử!”
Phương Minh trả lời khiến cho Vương Hâm sửng sốt một chút, bởi vì hắn thật không ngờ Phương Minh sẽ tùy ý thì cho đáp án như vậy.
"Ông chủ Tần, có nên coi một quẻ cho Vương tiên sinh không, dù sao đây cũng không phải là việc nhỏ.”
Vương Đức Vượng bên cạnh cũng mở miệng nói, trước đây lúc tìm một con chó, ông chủ Tần còn coi một quẻ, sao bây giờ chuyện lớn như vậy, cứ tùy ý cho đáp án như vậy.
"Không cần xem bói, lúc tôi nói Vương tiên sinh nói ra lời trong lòng, cũng đã vận dụng thuật xem tướng, trong quá trình Vương tiên sinh nói chuyện, số mệnh cả người ông rất ổn, chưa từng xuất hiện dao động, thậm chí còn có một chút tăng trưởng, điều này nói rõ lựa chọn lần này đối với Vương tiên sinh mà nói, sẽ chỉ có lợi mà không có hại.”
Phương Minh mỉm cười, không phải cái gì cũng đều cần xem bói, đôi khi tướng mạo cũng có thể nhìn ra rất nhiều thứ, lúc một người ra quyết định làm gì đó, vận thế tương ứng cũng thay đổi, chỉ cần từ điểm là có thể đoán được.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân, đó chính là biểu hiện tướng mạo của Vương Hâm, ba năm tới là lúc đường làm quan của ông ta rộng mở, toàn bộ sự nghiệp đều tăng lên, hơn nữa cung Tương của cung Vận tương ứng trong hai mươi cung cũng có ánh huỳnh quang, việc này thể hiện lựa chọn lần này của Vương Hâm có khả năng thành công rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận