Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 495: Cách đầu thai

Chương 495: Cách đầu thai
Ngô Hải Dương là một bác sĩ người Hoa, hơn nữa còn khá có tiếng trong khu người Hoa. Bình thường dân người Hoa ở đây ai có bệnh đều sẽ đến phòng khám của Ngô Hải Dương kiểm tra.
Vì vậy, khi các cô gái vẫn chưa chắc là mình có thai hay không đều sẽ đến phòng khám của Ngô Hải Dương làm kiểm tra. Việc Ngô Hải Dương cần làm chỉ là kiểm tra cho những cô gái này xong sẽ đưa ra lời khuyên cho họ, hơn nữa còn tỏ ý nếu cần họ có thể tìm ông, đảm bảo chuyện sẽ không bị truyền ra ngoài.
Trong mắt những cô gái này, bác sĩ Ngô là một người tốt, thân thiết giúp các cô giải quyết vấn đề riêng tư, nếu không những cô gái này chưa chắc sẽ đi nạo thai. Nhưng mà những cô gái này không biết, người tạo nên cái thai ngoài ý muốn cho họ chính là bác sĩ Ngô tốt bụng này đây.
Vì Ngô Hải Dương cung cấp “áo mưa” bị lủng cho các khách sạn gần trường học nên mới khiến các cô mang thai ngoài ý muốn.
Thử nghĩ xem, một cô gái trong mắt gia đình ở quê nhà là một du học sinh tiền đồ xán lạn, đột nhiên mang thai, những cô gái này tất nhiên sẽ hoảng hốt không biết xử lý thế nào. Dưới một vài lời ám chỉ của Ngô Hải Dương, 90% cô gái đều sẽ lựa chọn nạo thai.
Những năm đó, trung bình mỗi tháng Ngô Hải Dương phẫu thuật sanh non cho mười người, hơn nữa giá cả cũng gấp mấy lần bệnh viện. Có thể nói nhờ vào công việc này mà Ngô Hải Dương sống rất sung túc.
"Đó là công việc tôi làm lúc còn trẻ, nhưng năm, sáu năm nay đã không còn làm nữa.”
Vẻ mặt Ngô Hải Dương khá xấu hổ, bởi vì chuyện này không phải là chuyện vẻ vang gì, hoặc có thể nói đây là chuyện phạm pháp, một khi có người biết chắc chắn ông sẽ bị đi tù.
Vậy nên, sau khi ngừng làm công việc đó, Ngô Hải Dương đã cho dỡ phòng làm việc xuống, đồng thời tiêu hủy tất cả chứng cứ, cùng lắm thi thoảng nhớ lại trong lòng sẽ có chút áy náy mà thôi.
Nhưng cũng ngay khoảng thời gian Ngô Hải Dương dừng làm việc này chưa được bao lâu thì ông chợt phát hiện thân thể mình xuất hiện điểm bất thường, khi ngủ thường xuyên thấy lưng mình đau nhức, khi đi đường cảm giác giống như có gì đó đè lên lưng.
Hơn nữa tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng. Ông đã đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện. Kết quả kiểm tra cho thấy không có vấn đề gì, các chỉ số sức khỏe đều đạt tiêu chuẩn.
Ngô Hải Dương chắc chắn cơ thể mình có vấn đề, nhưng đến bệnh viện lại không kiểm tra ra được, điều này khiến Ngô Hải Dương có một dạo đã hoài nghi có phải mình đã mắc phải một căn bệnh mà giới y học chưa phát hiện ra hay không, làm ông cứ lo lắng mỗi ngày, dẫn đến ngủ không được.
Dưới sự căng thẳng đè ép, Ngô Hải Dương gần như ngày nào cũng mất ngủ, chỉ có dựa vào thuốc ngủ mới có thể cưỡng ép đi vào giấc ngủ, sau đó ban ngày lại gắng gượng tinh thần đến phòng khám xem bệnh. Tình trạng này cứ kéo dài suốt ba năm.
Nhưng mà, cho dù năng lực khống chế của Ngô Hải Dương có mạnh cỡ nào thì cứ liên tục như vậy suốt ba năm, cơ thể ông đã sắp không thể chịu đựng được nữa. Quan trọng nhất là bởi vì cơn đau trên người đã khiến gia đình ông rạn nứt, ông đã ly dị với vợ.
Có thể nói, giờ phút này Ngô Hải Dương đang chờ đợi tử thần đến gõ cửa, thậm chí có đôi khi ông suy nghĩ chi bằng tự sát chấm dứt sinh mệnh mình, nhưng cuối cùng vẫn không hạ quyết tâm được.
"Dấu tay quỷ anh, mỗi một dấu tay đều đại diện cho trọng lượng của một đứa trẻ. Trọng lượng này không chỉ đè lên lưng ông, còn đè lên cả linh hồn ông. Khi linh hồn ông không còn chịu nổi trọng lượng này, thì đó cũng là lúc ông sẽ chết."
Phương Minh nhìn Ngô Hải Dương, vẻ mặt lãnh đạm. Những gì Ngô Hải Dương đã làm chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão. Có thể nói, cho dù là phẫu thuật sinh non bình thường, đối với bác sĩ đã là một cái tội rồi.
Vì vậy, bác sĩ có y đức chân chính trước khi làm phẫu thuật sinh non sẽ khuyên bệnh nhân vài câu, còn nếu thật sự không khuyên được nữa mới tiến hành phẫu thuật. Chỉ có như vậy, bác sĩ mới không bị những đứa trẻ vô tội đã chết này bò lên người, bị dính nghiệp chướng.
"Cậu Tần, tôi biết chuyện tôi làm là sai, nhưng xin cậu hãy cứu lấy tôi."
Ngô Hải Dương dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Phương Minh. Ông thấy Phương Minh chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông. Ông không muốn chết, nếu không đã không chống chọi suốt ba năm nay.
"Tội nghiệt của ông là do chính ông gây ra. Bây giờ ông gặp phải chuyện này là do oán hận của những đứa trẻ vì ông mà không thể đến được với thế giới này tích tụ. Dấu tay quỷ loại này rất khó để loại bỏ."
Phương Minh lắc đầu, có nhân ắt có quả. Ngô Hải Dương tự gây ra nhân, hiện tại phải bắt đầu gánh lấy quả.
"Chẳng lẽ không còn biện pháp nào sao? Cậu Tần, chỉ cần có thể cứu tôi, cậu đưa ra điều kiện gì tôi đều sẽ chấp nhận hết."
Lão Vương đứng bên cạnh cũng mở miệng cầu xin: "Cậu Tần, hành vi của bác sĩ Ngô đúng là không đúng thật, nhưng cũng không đáng tội chết. Các cô gái này đều tự quyết định việc nạo thai. Nếu không, bác sĩ Ngô cũng không thể cưỡng ép họ nạo thai được."
"Nếu con gái ông bị người như vậy đặt bẫy, sau đó lén đi nạo thai, ông nghĩ ông còn có thể thoải mái nói ra những lời như vậy không?”
Mắt Phương Minh đanh lại, ngữ khí lạnh như băng khiến lão Vương lập tức im bặt không dám nói nữa. Ông cũng có con gái, nếu con gái ông bị người ta đặt bẫy như vậy, nói thật cả suy nghĩ sẽ đi giết người ông cũng có.
"Nếu ông muốn cứu lấy mình, chỉ còn một con đường."
Cả buổi sau, Phương Minh mới lên tiếng. Lời nói của cậu khiến Ngô Hải Dương đã tuyệt vọng chợt dâng lên hy vọng trong đôi mắt: "Cậu Tần, cậu cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm tôi chắc chắn sẽ đi làm. Cậu nói tôi làm thế nào tôi sẽ làm như vậy.”
"Một đứa trẻ nếu không thể ra đời, nghĩa là lần đầu thai này của đứa bé đã thất bại. Mà một lần đầu thai đã thất bại thì muốn đầu thai lại cần một khoảng thời gian chờ đợi rất dài, dài nhất có thể lên đến trăm năm. Vì vậy nếu ông muốn giải trừ oán khí của những đứa bé này, vậy chỉ còn một cách, chính là làm những đứa bé này có thể đầu thai được."
Nghe Phương Minh nói thế, Ngô Hải Dương ngẩn cả người, còn lão Vương cũng trợn tròn mắt. Những đứa bé này đã chết, làm sao có thể đầu thai được chứ?
"Những đứa bé có thể để lại dấu tay quỷ anh đều là những đứa bé chưa thể đầu thai lại lần nữa. Mà ông và những đứa bé này có liên quan nhân quả với nhau, nên ông phải chịu trách nhiệm tìm cách để chúng được đầu thai. Tuy nhiên, những quỷ anh này muốn đầu thai cũng không phải chuyện dễ dàng, bởi vì chúng phải lấy được tư cách được luân hồi đầu thai dưới âm phủ.”
Phương Minh từng nghe sư phụ cậu nói, những quỷ anh không thể ra đời này nếu muốn đầu thai lại rất khó. Nếu lấy đường luân hồi của âm phủ so với đường hải quan xuất khẩu. Rất nhiều người xếp hàng chờ đợi hàng được xuất ra cửa khẩu hải quan, quỷ anh nếu muốn đầu thai lần nữa cũng phải trải qua việc xếp hàng dài đằng đẵng như vậy.
Tuy nhiên, chuyện trên đời không phải lúc nào cũng tuyệt đối. Ông trời còn cho một con đường sống, huống hồ chi quỷ anh không thể đầu thai thành công vốn không liên quan gì đến bản thân quỷ anh cả. Vì vậy vẫn có một cách có thể để quỷ anh rút ngắn thời gian nhận được tư cách đầu thai.
Đó chính là lập bia, lấy danh nghĩa quỷ anh tích đức làm việc thiện. Đến thời điểm đức đã được tích đủ, quỷ anh liền có thể đi đầu thai chuyển thế lần nữa.
"Trên người ông có tất cả mười tám dấu tay, nói cách khác có mười tám quỷ anh cần đi đầu thai chuyển thế lần nữa. Còn về phần làm việc thiện tích đức như thế nào thì tự ông quyết định. Tóm lại, làm việc thiện càng nhiều, cơ hội quỷ anh được đầu thai càng lớn."
Thấy Ngô Hải Dương chuẩn bị mở miệng hỏi, Phương Minh nói thẳng: "Sửa cầu lát đường, quyên góp,... Tóm lại, tất cả việc thiện có thể làm đều được, không phân biệt lớn nhỏ. Nhưng tôi phải nhắc nhở ông một chuyện, ông chỉ còn thời gian hai năm. Nếu trong hai năm vẫn không xóa hết tất cả dấu tay quỷ trên người ông thì đến thần tiên cũng không cứu được ông đâu.
Phương Minh cũng không phải muốn cứu Ngô Hải Dương. Cậu chỉ muốn giúp những quỷ anh này. Nhưng quỷ anh là do Ngô Hải Dương hại chết, vì vậy chỉ có Ngô Hải Dương tích đức làm việc thiện mới có thể đủ ghi tạc lên người những quỷ anh này.
Kéo ngăn bàn ra, Phương Minh từ bên trong lấy ra một cây kim, đồng thời trong tay cầm một tờ giấy vàng đi đến sau lưng Ngô Hải Dương.
Không báo trước với Ngô Hải Dương, Phương Minh đâm thẳng lên một dấu tay quỷ. Sau khi kim đâm vào lưng, tay phải Phương Minh búng nhẹ ba cái vào đầu cây kim.
Vẻ mặt Ngô Hải Dương vô cùng đau đớn. Khi cây kim đâm xuống giống như vòi của con ong độc, đau đến tận xương tủy tim gan.
Ba giây sau, Phương Minh rút kim ra. Ngay giây phút kim được rút ra, một dòng máu đen chợt phun ra, dừng lên trên tờ giấy vàng. Tờ giấy vàng nhanh chóng thấm màu đỏ thẫm.
Đặt tờ giấy vàng nhiễm đỏ vào lòng bàn tay, Phương Minh gấp tờ giấy thành hình người, đồng thời hai tay vẽ trên không một ký hiệu, cuối cùng ngón tay điểm vào trán người giấy.
Liên tiếp mười tám người giấy, tổng cộng mười tám vết kim đâm, cả người Ngô Hải Dương đã cứng đơ ngã trên mặt đất. Cảm giác đau đớn này thật sự quá lớn, suýt nữa ông đã ngất đi.
"Tôi đã lấy oán khí của mười tám quỷ anh trên người ông bỏ qua những người giấy này, vì vậy mỗi người giấy đại diện cho một quỷ anh. Mỗi lần ông làm việc thiện có thể mang một người giấy trong người. Khi nào ông thấy màu người giấy trở lại bình thường, nghĩa là quỷ anh đó đã đi đầu thai."
Mười tám người giấy, Phương Minh không biết Ngô Hải Dương có thể trong thời gian hai năm làm mười tám người giấy này đầu thai chuyển thế không, bởi vì khi cậu nói cách để cứu Ngô Hải Dương, tướng mạo Ngô Hải Dương liền thay đổi. Cậu đã không còn cách nào từ tướng mạo Ngô Hải Dương đoán ra vận mệnh của ông.
Đương nhiên, một nguyên nhân rất lớn trong đó chính là vì cậu là một trong những người trong cuộc, vì vậy thiên cơ tự động che mắt cậu.
Cái này giống như một số cao nhân tướng thuật sau khi xem tướng cho người khác sẽ đưa ra một số cách để cứu, nhưng cuối cùng có hữu hiệu hay không, dù cao thủ tướng thuật có lợi hại cỡ nào cũng không có cách nào xem được tướng mạo. Nếu cố cưỡng chế khai triển thuật để xem, tất nhiên sẽ bị trời phạt.
“Được rồi, bây giờ ông có thể ra về, phí là một trăm ngàn bảng Anh."
Sau khi Ngô Hải Dương nghe Phương Minh nói thế trái lại không có vẻ gì là đau từng khúc ruột. Đừng nhìn ông ấy chỉ là bác sĩ phòng khám, mấy năm nay tài sản ông kiếm cũng được năm triệu bảng Anh. Hơn nữa với sứ mệnh cuộc đời phải làm việc thiện, ông đã chuẩn bị tinh thần sẽ dùng hết tài sản để làm việc thiện. Tiền, đối với ông đã không còn ý nghĩa lớn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận