Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 506: Thần tử

Chương 506: Thần tử
Sau khi hai vị giáo sĩ nghe được lời nói của Phương Minh, gương mặt trở nên âm trầm, vẻ mặt của Adrian cũng là có chút xấu hổ, ai bảo lúc trước ông ta đã nói muốn lời chúc phúc của Chúa soi sáng mỗi một tấc đất kia chứ.
Phải biết rằng giáo hội phương Tây của bọn họ tuy rằng mạnh mẽ, nhưng vẫn phải tuân thủ quy củ của thế tục, tuyệt đối không cho phép dùng sức mạnh cưỡng ép cư dân bình thường. Đây là điểm mấu chốt, nếu như có người dám phá hỏng ranh giới cuối cùng này, coi như là giáo hội cũng không bảo vệ bọn họ được, bọn họ sẽ bị toàn bộ thế lực ở thế tục cùng chính khách vây công.
"Cậu Tần, vinh quang của Chúa nhất định đều sẽ soi sáng đến mỗi một tấc đất, chẳng qua chúng tôi muốn phân biệt nặng nhẹ trước một chút, trước tiên nên vẩy nước thánh vào khắp phòng ở của cậu đã, sau đó lại đến phiên mấy nơi như hoa viên này."
Adrian buộc lòng phải đứng ra hoà giải, chẳng qua Phương Minh vẫn kiên quyết như cũ, cậu chỉ luôn lắc đầu, hai vị giáo sĩ thấy thái độ kiên quyết của Phương Minh, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, trước đây ở những nơi bọn họ từng đi tới làm gì có người dân nào dám không vui vẻ nghênh tiếp bọn họ chứ?
Phương đông chính là một nơi ngu muội, người ở đó dốt nát cùng ngu xuẩn như nhau.
Tên giáo sĩ cầm nước thánh kia trực tiếp bước về phía trước một bước chuẩn bị mạnh mẽ xông vào, nhưng mà Phương Minh nhìn như thờ ơ một cước trực tiếp ngáng trước chân của giáo sĩ này.
Rầm!
Giáo sĩ ngã sấp xuống, bình nước thánh trong tay hắn trực tiếp bay ra ngoài, nước thánh trong bình vung vãi tứ tung, trong đó có hơn nửa bình đều rơi xuống trên người Phương Minh.
Ngay khoảnh khắc khi nước thánh rơi xuống người Phương Minh, Vu Sư Chi Lực trong cơ thể Phương Minh tự động vận chuyển, sau khi nước thánh rơi trên người Phương Minh thấm vào da liền bị hấp thu vào trong cơ thể.
"Khốn nạn, mày dĩ nhiên..."
Vị giáo sĩ đứng bên cạnh biến sắc, bọn họ không thể nào chấp nhận được chuyện một lọ nước thánh quý báu cứ lãng phí như vậy, nhưng mà giáo sĩ này mới nói được nửa câu sau đó liền im bặt, lập tức lấy một loại vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Phương Minh.
"Thánh quang, sao mày lại có thánh quang?"
Thời khắc này sau khi Phương Minh dính phải nước thánh, quanh thân tản ra một vòng sáng thật mỏng, cả người giống như bị một tầng ánh sáng bao phủ.
"Thánh quang?"
Bản thân Phương Minh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi Vu Sư Chi Lực trong cơ thể vận chuyển hấp thu nước thánh, bên ngoài cơ thể của cậu dĩ nhiên xuất hiện một vòng sáng.
"Thánh thủy mộc dục, thánh quang bạn tùy(1), trời giáng thần tử."
(1) Thánh thủy mộc dục, thánh quang bạn tùy: sau khi tắm trong nước thánh thì xuất hiện một luồng thánh quang bao bọc
Giáo sĩ bị Phương Minh ngáng chân ngã sấp xuống đất đang lom khom đứng dậy, lúc này môi hắn ta run run, bởi vì bọn hắn đều đang nghĩ đến một câu nói được lưu truyền bên trong giáo hội: Thánh quang bạn tùy, trời giáng thần tử.
Thần tử, trong truyền thuyết đó là người thay mặt Chúa trên thế gian, mà giáo hoàng đương nhiệm liền là thần tử, là hóa thân của Chúa.
Ở phương Tây, rất nhiều đứa bé sau khi sinh ra đều phải mời cha xứ tiến hành tẩy lễ, mà lúc cha xứ tẩy lễ cho đứa bé vẫn luôn dùng thánh thủy vẩy lên người đứa bé, nếu như trên người đứa bé xuất hiện quầng sáng, vậy đã nói rõ đứa nhỏ này là hóa thân của Chúa, lập tức đưa đứa bé về giáo đường.
Cho nên thay vì nói cha xứ phương Tây tẩy lễ cho đứa bé để chúc phúc cho nó, càng không bằng nói là tìm kiếm hóa thân của Chúa.
Ngoại trừ giáo hội phương Tây còn có một giáo hội cũng là như thế, đó chính là phật giáo tàng truyền, phật giáo tàng truyền trong lúc truy tìm cao tăng chuyển thế cũng có trình tự giống hệt như vậy, một khi tìm được liền đưa đứa trẻ chuyển thế về.
"Năm 1922 ngay khoảnh khắc khi giáo hoàng Louis Vuitton sinh ra, được cha xứ Leeds tẩy lễ, giáo hoàng đắm chìm trong ánh sáng vàng, giáo hội mừng rỡ nghênh đón giáo hoàng quay về tòa thánh Vatican, cha xứ Leeds ngay lập tức được thăng chức trở thành một trong những tổng giám mục."
Giọng nói của hai vị giáo sĩ kia có chút run rẩy, thần tử đối với giáo hội đến nói liền mang ý nghĩa là người nối nghiệp của giáo hoàng, địa vị tôn quý cỡ nào có thể nghĩ.
Người trẻ tuổi phương Đông trước mắt này dĩ nhiên lại là thần tử?
Từ cổ chí kim, toàn bộ thần tử đều được phát hiện khi còn bé, nhưng vị thần tử này lại trưởng thành ở phương Đông, nơi ấy vinh quang của Chúa không cách nào soi sáng đến, cho nên không thể phát hiện thân phận thần tử cũng rất bình thường.
"Vấn đề này quá quan trọng, lập tức báo cáo tổng giám mục Elfa."
Hai vị giáo sĩ thần tình kích động, bọn họ cũng biết chuyện như vậy không phải người như bọn họ có khả năng định đoạt đấy, hơn nữa so sánh với thần tử, việc tìm tung tích dư nghiệt của gia tộc Corgi căn bản là không đáng được nhắc tới.
Một vị giáo sĩ lập tức lấy di động ra gọi điện thoại, mà một vị khác nhìn về phía Phương Minh, vẻ mặt lúc này đã không còn phẫn nộ như trước, thay vào đó là vẻ cung kính.
Thần tử, là người mà cả đời bọn họ đều không nhất định có thể gặp được, nếu như một khi thân phận thần tử này được xác nhận, vậy hai người bọn họ lần này chẳng khác nào đã lập được công lao bằng trời, không nói tấn chức tổng giám mục, nhưng ít ra ngày sau chưởng quản một tòa giáo đường có quy mô không nhỏ là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Adrian cũng trợn tròn mắt, đương nhiên ông ta cũng biết thần tử có ý nghĩa như thế nào, nguyên nhân vì tất cả cha xứ đều đã được giáo hội huấn luyện, nhưng ông ta thật không ngờ, cậu Tần này dĩ nhiên sẽ là thần tử?
Không ngờ ông ta vậy mà đã từng xảo trá thần tử một lần, nếu chuyện đó truyền đi, ông ta đừng mong có thể tiếp tục làm cha xứ, ngược lại còn phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của giáo hội.
Biểu hiện trên mặt Phương Minh lúc này không thay đổi, nhưng trong lòng của cậu lại cười tới nở hoa rồi, người trong nhà biết chuyện của nhà mình, cái gì mà thần tử, này tất cả đều là hiệu quả do Vu Sư Chi Lực mang tới.
Đương nhiên Phương Minh sẽ không giải thích điểm này, nếu hai người này đã hiểu lầm vậy hãy để cho bọn họ tiếp tục hiểu lầm đi.
"Các người nói cái gì thần tử tôi không hiểu, nhưng hành vi của các người khiến cho tôi rất tức giận, ở đây không chào đón các người, quản gia, tiễn khách."
Phương Minh vẻ mặt nghiêm túc vung tay lên, quản gia cách đó không xa đi tới, nếu như đổi lại lúc trước, hai vị giáo sĩ này tự nhiên là vẻ mặt phẫn nộ, thế nhưng lúc này bọn họ cũng không dám nóng nảy chút nào, cười xòa đi theo quản gia tới ngoài cửa lâu đài chờ.
Thấy Adrian ba người dừng lại ở ngoài cửa lâu đài, Phương Minh xoay người trở lại sảnh lớn, trực tiếp đi vào phòng làm việc, không để ý đến ánh mắt tò mò của Alene trong phòng làm việc, cậu việc trực tiếp đặt bút vẽ một tấm bùa chú.
"Cô đi vào trong đi, nhớ kỹ không nên phát ra tiếng vang, tấm phù lục này có thể ngăn cách khí tức của cô."
Phương Minh ra hiệu cho Alene đi vào bên trong phòng chứa đồ, sau đó cậu đóng cửa phòng chứa đồ lại, lại dán tờ phù lục kia lên, bởi vì cậu biết rõ một lát nữa giáo chủ Elfa kia sẽ đến đây, nếu như không ngăn cách khí tức của Alene, không chừng sẽ bị người giáo chủ kia cảm ứng được.
Sau khi làm xong hết thảy Phương Minh mới đi ra khỏi phòng làm việc, khóa trái cửa phòng làm việc lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra ngồi ở trên ghế sa lon uống trà.
Không tới nửa giờ, cửa lâu đài truyền đến tiếng ô tô chạy tới, mấy chiếc xe đứng tại cửa, Elfa dẫn đầu đi xuống.
"Giáo chủ đại nhân."
Hai vị giáo sĩ vội vã hành lễ với Elfa, nhưng mà vẻ mặt của Elfa lại cực kỳ nghiêm túc, hỏi: "Các người xác định không nhìn lầm chứ?"
"Giáo chủ đại nhân, sẽ không sai, lúc đó nước thánh là trong lúc vô ý đổ ra, sau đó liền xuất hiện thánh quang, ngoại trừ hai người chúng tôi nhìn thấy thì Adrian cũng nhìn thấy."
Elfa đưa mắt nhìn về phía Adrian, Adrian liền vội vàng gật đầu phụ họa: "Không sai, lúc đó tôi cũng nhìn thấy."
"Ông là giáo sĩ phụ trách vùng này sao? Ông có bao nhiêu hiểu biết về người đàn ông bên trong kia"
"Giáo chủ đại nhân, mấy tháng trước cậu Tần từ Trung Quốc di dân tới đây, lúc đó cậu ta đã mua nhà ở vùng ngoại thành, tôi cũng chỉ mới vừa biết cậu ta đã chuyển tới nơi này, trở thành này chủ của tòa lâu đài, mà người chủ trước của tòa lâu đài này chính là thị trưởng Vương Hâm của thành phố Sheffield bây giờ."
Nghe được câu trả lời của Adrian, Elfa nhíu mày một cái, tại sao lại có dính líu quan hệ với thị trưởng Vương Hâm rồi?
"Giáo chủ đại nhân, Vương thị trưởng là Hoa kiều, mà cậu Tần cũng là người Hoa, tôi cảm thấy quan hệ giữa bọn họ hẳn không phải là nông cạn."
Adrian xen vào một câu, Elfa không nói gì nữa, hai người đến từ cùng một quốc gia, giữa hai bên có quan hệ gần gũi cũng không phải chuyện lạ gì.
"Phải xác định rõ trước đã, nếu quả thật là thần tử mà nói, đó đúng là phúc của giáo hội chúng ta."
Chỉ có Elfa biết, giáo hội là cỡ nào khát vọng có thêm một vị thần tử xuất thế, bởi vì tuổi của giáo hoàng tiền nhiệm đã không nhỏ, thế nhưng còn chưa chọn ra được người tiếp nhận ứng cử viên cho chức vị giáo hoàng, nếu như không tìm được thần tử cũng chỉ có thể chọn ra một người trong số các tổng giám mục, tạm thời thay chức giáo hoàng.
Trong mắt người ngoài thì này không coi vào đâu, thế nhưng chỉ có nhân viên nội bộ của giáo hội mới rõ ràng, giáo hoàng không phải thần tử là không thể nào thống lĩnh toàn bộ giáo hội phương Tây, người phụ trách giáo hội trong khu vực quốc gia khác cũng sẽ ngoài lạnh trong nóng đối với chỉ thị của giáo hội trong tòa thánh Vatican, trên thực tế giáo hoàng này căn bản không có bao nhiêu quyền lực.
Duy chỉ có thần tử kế nhiệm chức giáo hoàng, người phụ trách giáo hội ở các quốc gia khu vực lớn mới có thể chấp nhận sự lãnh đạo của tòa thánh Vatican, thuần phục giáo hoàng, bởi vì thần tử là Chúa chuyển thế trên thế gian, bất kính với thần tử chính là bất kính với Chúa.
Thần tử việc này quan hệ trọng đại, không được phép qua loa một chút nào, bởi vì đến lúc đó người phụ trách mỗi khu vực lớn đều sẽ đến đây gặp mặt, thật giả chỉ cần liếc một cái liền có thể thấy được, huống chi người này lại còn tới từ phương Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận