Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 527: Chắc bị rắn độc cắn hỏng đầu rồi

Chương 527: Chắc bị rắn độc cắn hỏng đầu rồi
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực'
Nguồn: TruyenYY
---------------------
"Cái gì, cậu muốn nhận thầu (1) đập chứa nước?"
(1) Nhận thầu: Đưa chủ tài sản một số tiền, sau đó đầu tư sinh lời vào tài sản đó trong một thời gian nhất định.
Trong phòng ủy ban của thôn, chủ nhiệm thôn Lí Nam vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Phương Minh. Đập chứa nước phía sau núi đã bị bỏ hoang nhiều năm, làm sao còn có giá trị nhận thầu chứ?
"Đúng vậy thôn trưởng, tôi muốn nhận thầu đập chứa nước sau núi của chúng ta, không biết phí nhận thầu là bao nhiêu?" - Phương Minh cười nói.
"Đây không phải là vấn đề bao nhiêu tiền."
Lí Nam nhíu mày. Hoàn cảnh nhà Tần Dương ông biết. Hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, là hộ nghèo của thôn. Nhưng cũng may Tần Tuyết rất phấn đấu, thi cấp ba đứng đầu huyện, cuối cùng đã cho hai anh em nhà này một tương lai hi vọng.
Cũng bởi vì vậy, Lí Nam không muốn nhìn Tần Dương lãng phí tiền bạc, ông liền dứt khoát từ chối.
"Tần Dương à, nghe tôi nói này, đừng nghĩ đến mấy chuyện này nữa. Em gái cậu sắp vào cấp ba rồi, đến lúc đó con bé chắc chắn sẽ trọ ở trường, cậu cũng không cần phải làm việc vặt nữa, có thể tìm một công việc ổn định, có thể đi học một nghề. Gần đây không phải nghề sơn tường và trang trí nhà cửa đang rất thịnh hành sao, tôi có quen một ông chủ công ty sơn tường và trang trí nhà cửa, để tôi giới thiệu cậu qua đó học với ông ấy vài năm, đến khi học giỏi rồi thì tự ra ngoài làm."
Nếu đổi lại là người khác của thôn, Lí Nam sẽ không quan tâm vậy đâu. Nhưng hai anh em nhà họ Tần đúng là rất đáng thương, vì vậy ông mới nói như vậy. Tất nhiên còn một nguyên nhân khác nữa là Tần Tuyết rất cố gắng, tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn, coi như là ông đầu tư đi.
Người ta hay nói khinh thường người già đừng khinh thường người trẻ (2), chính là đạo lý này.
(2) Khinh thường người già đừng khinh thường người trẻ: Người già sắp gần đất xa trời, còn người trẻ còn tương lai phía trước, không ai biết sau này họ sẽ trở thành gì.
Phương Minh nhíu mày, đối với ý tốt của thôn trưởng tất nhiên cậu biết. Nhận thầu một cái đập chứa nước bị bỏ hoang cho dù đặt trên người ai cũng đều là hành động ngu xuẩn, nhưng chỉ có cậu biết, đập chứa nước kia có ý nghĩa gì.
"Thôn trưởng, cám ơn ông đã quan tâm tôi, nhưng nhà tôi không phải có hơn hai mươi mẫu đất ở bên cạnh đập chứa nước sao? Tôi muốn khai hoang lại phần đất này, không thể cứ để hoang như vậy mãi được. Đất này trồng cây ăn trái cũng được lắm."
"Cây ăn quả gì chứ? Đất khô cằn như thế cậu trồng cái gì cũng không sống được đâu. Trên núi lại không có ai, trừ phi cậu dẫn hệ thống cung cấp nước lên, nhưng chi phí rất cao, đến lúc đó cho dù cây ăn quả có cho quả thật, cậu bán cũng không lấy lại được bao nhiêu vốn."
Lí Nam cắt ngang lời Phương Minh nói, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tần Dương à, nghe tôi nói đi. Đừng mơ mộng viễn vông quá, cứ bước từng bước, đợi thêm sáu, bảy năm nữa, em gái cậu tốt nghiệp đại học, đến lúc đó cuộc sống gia đình các cậu chắc chắn sẽ sung túc."
Phương Minh có chút bất lực, cậu cũng không thể nói rõ với thôn trưởng. Đập chứa nước này trên thực tế là một báu vật. Tôi nhận thầu là để kiếm tiền làm giàu, ông cứ phê bình tôi.
"Thôn trưởng, ba tôi khi còn sống từng nói với tôi, nguyện vọng của ba chính là hi vọng hơn hai mươi mẫu đất trong nhà kia có thể dùng tới, để người khác biết quyết định trước đây của ông nội không sai. Tôi là cháu của ông nội, là con của ba, tâm nguyện của hai người tôi nhất định phải hoàn thành."
Lí Nam hơi mất kiên nhẫn, sao lại có người không chịu nghe khuyên bảo như vậy chứ. Ông xụ mặt nói: "Hoàn thành tâm nguyện? Cậu hoàn thành thế nào, cho dù tôi đồng ý giao thầu đập chứa nước cho cậu, một năm hai mươi ngàn… à không… một năm phí nhận thầu năm ngàn cậu lấy đâu ra?"
Phương Minh không nói gì, tay lấy từ trong ngực ra một phong thư, bên trong là mười lăm ngàn tiền mặt.
Khóe miệng Lí Nam run rẩy. Sở dĩ ông nói như vậy, chính là chắc chắn Tần Dương không có tiền. Năm ngàn đối với một gia đình bình thường không tính là gì, nhưng đối với gia đình như Tần Dương là một con số lớn.
"Thôn trưởng, ông mới vừa chính miệng nói đấy nhé, năm ngàn tệ một năm. Tôi đưa trước phí nhận thầu hai năm, sau đó ký hợp đồng kế hoạch mười năm, phí hợp đồng kế hoạch là năm nghìn."
Nghe Phương Minh nói vậy, Lí Nam vô cùng kinh ngạc. Ông không ngờ Tần Dương cũng biết hợp đồng tiếp tục kế hoạch.
Hợp đồng tiếp tục kế hoạch là chỉ loại hợp đồng sau khi đến hạn nhận thầu có thể dựa theo giá cả ban đầu để tiếp tục nhận thầu. Nếu không nhận thầu nữa, phí hợp đồng tiếp tục kế hoạch năm ngàn này sẽ không được trả lại.
"Cậu thật sự muốn nhận thầu?"
Thấy Phương Minh nghiêm túc gật đầu, Lí Nam biết ông có khuyên cũng không được. Người trẻ tuổi ai cũng ngang bướng như vậy, chính là kiểu không đụng ngõ cụt sẽ không quay đầu lại, nghĩ đến đây Lí Nam cũng không ngăn cản nữa.
"Nếu cậu muốn nhận thầu, vậy như vậy đi, cậu cứ đưa trước phí nhận thầu một năm là năm ngàn, còn phí kế hoạch nhận thầu thì khỏi đi."
"Thôn trưởng, ông cứ nhận đi, cứ làm theo tôi nói."
"Tôi nói cậu sao mà ngu quá vậy? Tôi đây là cho cậu bớt chi một khoản tiền đó."
Lí Nam tức lên. Ông cho rằng Tần Dương tốn năm ngàn mua một bài học là được rồi, không ngờ Tần Dương lại còn không cảm kích.
Phương Minh cũng có lời khó nói. Lí Nam cho rằng đang giúp cậu tiết kiệm tiền, còn cậu lại thấy, nếu không lấy được quyền nhận thầu nhiều năm, đến khi nước trong đập chứa nước khôi phục lại như cũ, không có khả năng thôn sẽ cho cậu tiếp tục thuê với giá năm ngàn nữa. Vì vậy cậu phải ký cho được hợp đồng tiếp tục kế hoạch.
Cuối cùng, trong lòng Lí Nam đành bỏ ý định cứu vớt Phương Minh. Ông gọi kế toán trong thôn phát thảo một bản hợp đồng, sau đó lấy dấu “Đã thu tiền” đóng lên. Hết cách rồi, thôn nhỏ, kế toán thường sẽ kiêm luôn chức văn thư.
Lấy được hợp đồng, Phương Minh cười híp mắt ra khỏi ủy ban thôn. Tin tức cậu nhận thầu đập chứa nước chưa đến một giờ đã bị tất cả mọi người trong thôn biết hết.
"Tên nhóc nhà họ Tần không biết có phải bị rắn độc cắn bị đần luôn hay không mà lại đi nhận thầu một cái đập chứa nước bỏ hoang?"
“Hai anh em Tần Dương sống cũng không dễ, thôn trưởng sao không ngăn cản nhỉ?"
“Ai nói thôn trưởng không ngăn? Thôn trưởng khuyên bảo hết lời, nhưng Tần Dương không thèm nghe, anh nói coi thôn trưởng còn cách nào nữa?"
“Đây chính là lời tốt không khuyên nổi quỷ đáng chết. Có lẽ mười lăm ngàn là tất cả số tiền Tần Dương gửi ngân hàng mấy năm nay, đáng tiếc giờ đều như nước đổ sông rồi."
“Gửi ngân hàng gì chứ, tôi nghe nói đó là số tiền em gái Tần Dương Tần Tuyết kiếm được đó."
“Tần Tuyết không phải vẫn còn đi học sao, sao có thể kiếm tiền được chứ?"
“Cô bé Tần Tuyết thành tích tốt, các trường của huyện đều muốn giành được con bé. Vì muốn Tần Tuyết học trường mình, nhà trường đã cho cô bé mấy mươi ngàn tiền thưởng."
Xít!
Các thôn dân đều lộ ra ánh mắt hâm mộ. Đồng thời, mấy đứa bé đang đi học, không ít người buổi tối đi học về bị người lớn trong nhà lải nhải mấy câu.
"Cho dù số tiền này lấy được dễ dàng, nhưng Tần Dương cũng không thể lãng phí như vậy chứ. Đây là tiền của Tần Tuyết, Tần Dương lãng phí như vậy, quả là không nên."
"Tần Tuyết gặp phải người anh như vậy cũng thật là số mệnh không tốt."
Lời nghị luận của thôn dân Phương Minh không quan tâm. Khi cậu nhận thầu đập chứa nước này, cậu đã đoán trước tình huống này.
"Tiểu Tuyết, em thấy anh có nên lấy tiền của em đi nhận thầu đập chứa nước không?"
"Anh, tiền của em chính là tiền của anh. Hơn nữa, đây là nguyện vọng của ông nội và ba chúng ta. Anh làm rất đúng."
Nghe Tần Tuyết trả lời như vậy, Phương Minh cảm thấy hơi xấu hổ. Nguyện vọng gì chứ, đó chỉ là cậu thuận miệng bịa đại một lý do mà thôi. Trong ký ức của cậu, ba Tần Dương khi còn sống cũng không ít lần càu nhàu trách cứ ông nội lúc trước đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy.
Phương Minh không giải thích với Tần Tuyết, bởi vì cậu thấy hoàn toàn không cần. Trong lòng Tần Tuyết, chỉ cần là việc anh trai làm thì đều đúng hết, cô bé hoàn toàn ủng hộ và hỗ trợ. Cô bé này, trúng độc anh trai mất rồi.

Sau ngày nhận thầu đập chứa nước, Phương Minh lại đến chỗ đập chứa nước. Tay cậu cầm một máy khoan. Đây là đồ cậu thuê, tiền thuê một ngày là năm trăm.
Đập chứa nước cạn nước đã nhiều năm. Phương Minh cẩn thận đi xuống đập chứa nước, sau đó dùng mực vẽ dưới đập chứa nước mấy đường ngoằn ngoèo chồng chéo nhau.
Làm xong bước này, Phương Minh cầm lấy máy khoan, dùng máy phát điện mini phát điện, bắt đầu khoan phía dưới đập chứa nước. Dựa theo thứ tự các hướng nhất định, chiều sâu mỗi lỗ cũng không giống nhau.
Trên thực tế, lần đầu tiên đi vào đập chứa nước này, Phương Minh đã nhìn ra, đập chứa nước này sở dĩ không có nước là vì phong thuỷ xuất hiện vấn đề. Vị trí đập chứa nước này, theo bố cục phong thuỷ có tên là Thủy Yêm Long Quan (3).
(3) Thủy Yêm Long Quan: Hòm rồng chìm trong nước.
Thủy Yêm Long Quan nghe thì có vẻ không phải nghĩa tốt, nhưng trên thực tế bố cục phong thủy như vậy lại có thể xem là phong thủy bảo địa.
Rồng, vốn là con vật dưới nước, gọi là Thủy Yêm Long Quan giống như là hổ thêm cánh. Khi thời gian chín muồi, địa thế hình thành, long quan này sẽ mở ra. Khi đó, một long mạch mới sẽ xuất hiện.
Dựa theo Phương Minh phỏng đoán, bình thường mà nói long mạch mới muốn hình thành có thể cần mấy chục năm. Nhưng hiện tại long mạch mới vĩnh viễn không thể xuất hiện được nữa, bởi vì địa thế này đã bị người ta phá hủy.
Ở giữa sườn núi có một lò rèn sắt lớn. Đây rõ ràng là ngày xưa trong thôn hưởng ứng lời kêu gọi cả nước mới xây lên, chỉ dùng để luyện sắt thép.
Lò rèn sắt, thuộc hỏa, còn long mạch mới cần là thủy. Hai bên xung đột nhau, long mạch mới tất nhiên sẽ càng khó hình thành. Đương nhiên, đây không phải là nhân tố mấu chốt. Một cái lò rèn sắt vẫn không thể ngăn cản sự ra đời của một dòng long mạch.
Nguyên nhân thật sự chính là do vị trí lò rèn sắt này. Lò rèn sắt nằm ở hướng tây nam của đập chứa nước. Nếu có người đứng ở trên trời cao nhìn xuống sẽ phát hiện các ngọn núi xung quanh thôn giống như một cự long đang di chuyển, mà vị trí đầu rồng chính là đập chứa nước này.
Còn lò rèn sắt có vị trí nằm ở phần cổ trên thân rồng. Để xây lò rèn sắt cho vững, người ta đã xây lò rèn sắt sâu xuống đất. Cái này giống như trên long mạch mới cắm xuống một cây đinh nóng. Long mạch mới sao có thể thành hình được nữa chứ?
Long mạch mới không hình thành được, cả bố cục phong thuỷ bị phản ngược lại, đang tốt liền chuyển xấu. Đập chứa nước vốn đang đầy ắp nước cũng nhanh chóng trở nên khô cạn như hiện tại.
Việc Phương Minh phải làm bây giờ chính là kích hoạt địa thế một lần nữa, làm long mạch mới sống lại. Chỉ cần long mạch mới sống lại, đập chứa nước tự nhiên sẽ khôi phục lại bình thường. Hơn nữa, cậu cũng sẽ thu được rất nhiều lợi.
Về phần biện pháp để long mạch mới sống, Phương Minh đang khoan một cái giếng.
Một tuần nay, ngoại trừ ba ngày trước còn về nhà ăn cơm, bốn ngày sau Phương Minh đều ăn tại đập chứa nước. Mỗi ngày Tần Tuyết đều sẽ mang cơm lên, sau đó giúp anh trai làm một chút chuyện.
Tần Tuyết không biết anh mình muốn làm gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, khi cô bé hỗ trợ đều vô cùng, tuyệt không dám làm sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận