Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 541: Vụ mùa thu hoạch

Chương 541: Vụ mùa thu hoạch
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Nửa giờ trôi qua, không ai đến hỏi giá. Phương Minh cũng không sốt ruột, dù bận rộn vẫn cứ ung dung ngồi một chỗ. Nhưng Tần Tuyết lại thấy hơi sốt ruột, không ngừng mời chào.
"Chú ơi, ghé coi đào chút đi ạ, là đào nhà con trồng, vừa mới hái đấy ạ."
"Dì ơi, đào này ăn ngon lắm ạ."
"Bác ơi, bác xem đào đi ạ, tươi mới đó ạ."

Chỉ có điều, mặc cho Tần Tuyết kêu gọi như thế nào đều không có ai ghé cả. Bởi vì đối với người ở thị trấn, hai mươi tệ một cân đào quả thật quá đắt.
"Đào của anh sao lại đắt như vậy, có thể cho tôi ăn thử một miếng được không?"
Hồi lâu sau, rốt cục cũng có một người đàn ông mặc tây trang đi tới, mở miệng hỏi.
"Ăn thử?" - Phương Minh suy nghĩ một lúc. Vốn cậu định nói không thể ăn thử, nhưng nghĩ đến giờ vẫn chưa có ai mua, cuối cùng trầm ngâm một lát rồi nói: "Có thể."
Người đàn ông không nói gì, cầm lấy một quả đào, định lấy tay lau một chút, kết quả phát hiện trái đào rất sạch.
"Đào này anh rửa rồi à?"
Phương Minh cười cười, không trả lời. Trên thực tế cậu không hề rửa trái đào nào cả, hái từ trên cây như thế nào thì chính là như vậy.
Cắn thử một miếng nhỏ, vẻ mặt người đàn ông liền thay đổi. Mắt mở to đầy kinh ngạc, sau đó liền sửa cách ăn, cắn một miếng to. Quả đào to bằng nắm tay bị anh ta cắn mấy miếng liền hết sạch.
"Đây là quả đào ngon nhất mà tôi từng được ăn, hai mươi tệ một cân tuy có hơi đắt, nhưng đáng đồng tiền. Ông chủ bán cho tôi năm cân.”
Người đàn ông lấy trong ví ra một tờ một trăm tệ. Phương Minh cười cười, dùng cân điện tử cân năm cân đào xong, bỏ vào trong túi đưa cho người đàn ông.
"Anh, cuối cùng cũng bán được rồi."
Bỏ tờ một trăm tệ vào trong hộp nhỏ, Tần Tuyết cười vô cùng vui vẻ. Cô bé không ngờ đào đắt như vậy vậy mà lại có người mua, hơn nữa mua đến những năm cân.
Nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, Phương Minh suy nghĩ, rồi viết lên tấm gỗ một dòng chữ: được ăn thử.
Phương Minh bất chợt hiểu ra, thời buổi nay rượu thơm còn sợ ngõ nhỏ hẻm sâu (1), nếu mình cứ tiếp tục kiêu ngạo như vậy, chắc hai rổ đào này sẽ không bán được.
(1) Rượu thơm còn sợ ngõ nhỏ hẻm sâu: Sản phẩm không quảng cáo tuyên truyền buôn bán sẽ rất khó bán.
Không thể không nói từ khi thêm hàng chữ này, số người ghé lại hỏi cũng tăng lên. Đương nhiên đại đa số mọi người vẫn không ghé ăn thử, bởi vì đa số mọi người đều là da mặt mỏng, ăn thử mà không mua cảm thấy rất ngại.
Nhưng cũng may, người ghé ăn thử không ít. Mà ai ăn thử rồi đều sẽ mua, ít nhất là một cân, nhiều nhất đến mười cân. Hai rổ đào chưa đến hai tiếng đã bán gần hết, chỉ còn lại hai, ba quả đào bị đè dập.
"Một trăm, hai trăm, ba trăm, bốn trăm…"
Tần Tuyết bên kia vui vẻ đếm tiền, cười đến đôi mắt nhỏ đều cong lại. Sau khi cô bé đếm đi đếm lại ba, bốn lần mới ngọt ngào nói: "Anh, hôm nay chúng ta bán được năm nghìn ba trăm sáu mươi tệ."
"Đúng vậy, hôm nay dọn quán thôi."
Phương Minh nhìn mấy quả đào còn lại trong rổ, lại nhìn ông lão cách đó không xa. Đây là một ông lão gầy như que củi, ngồi dưới đất, trước mặt ông có một cái túi siêu lớn, trên đó bày một ít hành tây và hành lá.
Rõ ràng, đầy đều là hành ông lão tự tay trồng, ăn không hết nên đem ra huyện bán.
"Tiểu Tuyết, đem mấy quả đào này tặng ông lão đi, sau đó chúng ta về nhà."
"Dạ."
Tần Tuyết cầm mấy quả đào, đi đến trước mặt ông lão. Ban đầu ông lão còn tỏ ra kinh ngạc, nói gì đó với Tần Tuyết, cuối cùng thì nhận đào, hướng Phương Minh mỉm cười.
"Anh, ông ấy bảo em nhắn ông ấy cảm ơn anh."
"Anh biết rồi."
Phương Minh không nói gì. Ông lão kia đã bày hàng cả buổi chiều, nhưng Phương Minh để ý thấy số hành ông lão bán ít đến đáng thương. Hành khác với những loại rau củ khác, rất nhiều người đều chỉ mua một, hai cọng. Dù sao hành chỉ là một loại gia vị, mua nhiều cũng không dùng hết.
"Đi, chúng ta về nhà hái đào nào."

Ngày hôm sau, Phương Minh lần này hái ba rổ đào. Nhưng khác với lần trước không có ai ghé mua, xe ba gác cậu vừa mới mở sạp liền đã có một đám người chen chúc lại.
"Ông chủ, đào của cậu ăn ngon lắm."
"Đúng, vậy, hôm qua tôi mua về, chồng tôi là người không thích ăn đào mà ăn đến hai, ba trái."
"Chị dâu tôi nằm viện, cái gì cũng ăn không vô, nhưng hôm qua chị ấy ăn đào này rất nhiệt tình."
"Ông chủ, cho tôi ba cân."
"Cho tôi năm cân."
"Tôi muốn hai mươi cân."

Thấy nhiều người ghé vào mua đào như vậy, trên mặt Phương Minh cũng nở nụ cười. Đa số người đến đây hôm nay đều là người mua hôm qua, còn có cả bạn của người mua, ăn thử đào mà đến mua.
Rất nhanh, ba rổ đào chỉ trong nửa giờ đã bán hết. Đây là vì chỉ có một mình Phương Minh là người cân, nếu không tốc độ còn nhanh hơn nữa.
"Tiểu Tuyết, mấy trái đào này em cho ông lão kia đi."
Hôm nay cũng còn lại mấy trái đào, Phương Minh lại bảo Tần Tuyết đem tặng cho ông lão, sau đó thì dẫn Tiểu Tuyết về nhà.
"Dùng xe ba gác một lần chẳng chở được bao nhiêu cả."
Trên đường về nhà, trong đầu Phương Minh có một ý tưởng. Khi về tới thôn, cậu đi thẳng đến nhà thôn trưởng.
"Tần Dương, cậu tìm ba tôi à? Ba tôi vừa mới đi lên ủy ban thôn rồi."
Nhà thôn trưởng Lí Nam, chỉ có con trai thôn trưởng Lí Nam - Lí Khả ở nhà. Tuổi Lí Khả xấp xỉ Phương Minh. Hai người hồi nhỏ cũng hay chơi với nhau, hơn nữa khác với Phương Minh, Lí Khả hồi nhỏ là người cầm đầu tụi con nít, người cũng nghĩa khí. Có một lần Tần Dương bị mấy đứa con nít thôn bên cạnh ăn hiếp, Lí Khả dẫn tụi con nít trong thôn đi đánh mấy đứa đã đánh Tần Dương.
"Anh Khả, lần này tôi tới đây là để tìm anh. Không phải anh có một chiếc xe chở hàng sao?"
"Đúng vậy, cậu muốn dùng xe chở hàng?"
"Ừ, tôi muốn mượn xe chở hàng của anh Khả để chở đào lên thị trấn bán. Tôi có thể đưa anh hai trăm tệ tiền phí vận chuyển.”
"Được rồi, hoàn cảnh nhà cậu không phải tôi không biết, giờ còn lấy tiền của cậu? Nếu để ba tôi biết chắc ông cạo đầu tôi mất." - Lí Khả bĩu môi nói.
Phương Minh cười hì hì không nói gì, dẫn Lí Khả ra phía sau núi, cũng là ngọn núi đã lâu lắm rồi Lí Khả mới trở lại.
"ĐM!"
"ĐM! ĐM! ĐM!"
Nhìn thấy cây ăn quả bao trùm nửa ngọn núi, Lí Khả văng tục liên tiếp mấy tiếng mới bình ổn lại được sự khiếp sợ trong lòng. Cái này có khoa trương quá không? Mùa này là mùa gì mà đào, táo… ngay cả mận cũng đều đã có quả?
"Đây là cây dương mai đúng không? Còn to hơn cả cây vải nữa."
"Một cây đào mà có nhiều quả như vậy, vậy mà cành lại không bị gãy, không logic chút nào.”
Lí Khả giờ phút này nhận được bất ngờ này đến bất ngờ khác. Phương Minh chỉ cười đi hái đào, đợi đến khi Lí Khả lấy lại bình tĩnh mới tham gia giúp đỡ.
"Đào này bán không ít tiền đâu. Tần Dương, cậu bán đào bao nhiêu một cân vậy?" - Lí Khả hái một quả đào, vừa đưa lên miệng vừa hỏi.
"Hai mươi tệ một cân."
“Ba!”
Lí Khả không cầm chắc tay, quả đào liền rơi xuống đất. Đào hai mươi tệ một cân, mà lấy khối lượng quả đào này, một cân cũng phải hai quả.
"Một cái cây này của cậu có khoảng hơn một ngàn cân đào, hai mươi tệ một cân, nói cách khác chỉ một cây đào này đã thu được xấp xỉ hai trăm ngàn. Cậu đây là giựt tiền đó."
Phương Minh không trả lời, chỉ cho Lí Khả ánh mắt ý bảo nếm thử.
"Đào ngon cỡ nào cũng không thể bán với giá này được, cũng không thể ăn ra được vị nhân sâm.”
Lí Khả nhặt quả đào dưới đất lên, chà chà một chút rồi cắn một miếng vào miệng, ngay sau đó, vẻ mặt anh ta chẳng khác gì những người đã mua đào ở chỗ Phương Minh.
"ĐM, đào ngon quá, lượng nước, vị ngọt, tất cả đều đúng chừng mực."
Ăn hết một trái đào, Lí Khả mới mở miệng nói. Bây giờ anh ta đã biết vì sao đào này lại đắt như vậy. Tuy anh ta chưa bao giờ ăn nhân sâm, nhưng anh ta nghĩ cái này không khác vị nhân sâm là mấy.
"Còn có táo nữa, cho tôi ăn thử một miếng nhé."
Ăn đào xong, Lí Khả lại đi tới chỗ cây táo, hái một trái cắn. Nước từ quả táo theo thịt quả chảy vào trong miệng, mang theo chỉ duy nhất vị chua của trái cây chưa chín tới khiến đầu lưỡi anh ta trong nháy mắt liền nếm được.
"Cái này… cái này với trái đào hoàn toàn có hai hương vị khác nhau, nhưng đều ăn rất ngon. Tần Dương, cậu định bán táo bao nhiêu một cân vậy?"
"Ba mươi tệ." - Phương Minh không ngẩng đầu nói.
Lí Khả run rẩy khóe miệng, cả buổi sau mới đáp lại một câu, "Giá này, không đắt."

Vất vả nguyên một buổi sáng, Phương Minh và Lí Khả mới hái hết trái trên hai cây đào. Đợi đến khi nhảy lên xe, phía sau xe chở hàng đều đã đầy. Hai người lái xe đi đến thị trấn.
Tuy nhiên, lần này đến chỗ cũ, Phương Minh phát hiện chỗ vốn thuộc về cậu đã bị sạp bán khác chiếm, cũng là bán trái cây, hơn nữa còn là bán đào.
Quầy hàng kiểu này vốn là ai đến sớm thì bày hàng trước, Phương Minh không nói gì, nhưng đối phương ở đây bán đào, rõ ràng chính là cố ý, biết cậu ở đây bán đào đắt khách.
Đối diện ánh mắt khiêu khích của tên bán hàng kia, Phương Minh không nói gì, chỉ dừng xe ở một góc sát bên trong, sau đó cùng Lí Khả khiêng hai rổ đào xuống xe, mở sạp bán.
Buôn bán, vẫn vô cùng tốt, hơn nữa lần này người ghé mua còn nhiều hơn lần trước. Trong những người đó, có một người đàn ông trung niên kéo Phương Minh sang một bên.
"Ông chủ, để tôi trình bày với cậu, đào này còn bao nhiêu cân tôi dự định sẽ mua hết, vậy giá cả có thể bớt chút được không?"
Phương Minh dùng ánh mắt như cười như không nhìn người đàn ông trung niên, khiến người đàn ông trung niên này lầm bầm trong lòng. Nói thật, đào này hôm trước ông có mua rồi, ngay lập tức liền bị vị ngon của đào chinh phục .
Đào loại này, hai mươi tệ một cân tuyệt đối không đắt, nhưng ông lo đào này có dùng thuốc trừ sâu, vì vậy đã lấy đào đi đến cơ quan kiểm tra chất lượng kiểm tra. Kết quả kiểm tra chất lượng đã cho ông một cú sốc.
Hàm lượng vitamin trong trái đào này vượt xa so với những loại đào bình thường, không hề chứa chất kích thích, thậm chí có thể so với một số thuốc bổ.
Kết quả này khiến ông vô cùng kinh hãi. Nếu thật sự là vậy, những trái đào này cho dù là bán với giá năm mươi tệ một cân cũng rất đáng đồng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận