Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 652: Lấy lùi làm tiến

Chương 652: Lấy lùi làm tiến
"Thần tử điện hạ muôn năm!"
Đây là sự cuồng nhiệt phát ra từ nội tâm của các tín đồ ở đây, bản thân bọn họ vốn là tín đồ của Chúa, mà giờ khắc này gặp được Phương Minh chữa khỏi bệnh cho cháu trai Đồng Văn Đống, trong nháy mắt đem tín ngưỡng này chuyển tới trên người Phương Minh.
Bệnh tình của cháu trai nhà Đồng Văn Đống, rất nhiều tín đồ ở đây đều biết, rất nhiều chuyên gia của bệnh viện đều thúc thủ vô sách, mà bây giờ thần tử điện hạ chỉ sờ soạng vài cái trên đầu của đứa bé, bệnh của đứa bé này lập tức khỏi, đây không phải thần tích thì là cái gì?
Thần tử điện hạ chính là Chúa chuyển thế không thể nghi ngờ.
"Chúa nhân từ không đành lòng nhìn thấy tín đồ của hắn bị ma quỷ nguyền rủa, cho nên mới phái thần tử điện hạ đến, đánh đuổi ma quỷ, giải cứu tín đồ."
"Lúc trước trong lòng tôi vậy mà còn có chút hoài nghi thần tử điện hạ, tôi xin lỗi Chúa, tôi sám hối."
Trên mặt không ít tín đồ lộ ra vẻ xấu hổ, bởi vì khi nhìn thấy Phương Minh, trong lòng bọn họ thực sự tồn tại nghi ngờ, bởi vì vị thần tử điện hạ này thật sự quá trẻ tuổi.
Những tín đồ mới kia xấu hổ tới mức trực tiếp quỳ xuống, bắt đầu sám hối.
Thấy một màn như vậy, thân thể Triệu Nham Tâm run rẩy sợ hãi, hắn không nghĩ tới sắp xếp Đồng Văn Đống xuất hiện, dĩ nhiên lại là thiết lập tảng đá tự đập chân của mình, khiến cho danh tiếng của thần tử kia đạt đến đỉnh.
"Điều này sao có thể làm được? Chẳng lẽ thật sự có Chúa tồn tại?"
Triệu Nham Tâm nỉ non, suốt vài chục năm qua, trong lòng hắn sớm đã không còn sự kính nể đối với Chúa, đã bị quyền lực và tài phú che mắt, thậm chí hắn thấy, cái gọi là Chúa chẳng qua là do Giáo Hội phương Tây tạo ra, có tác dụng dụ dỗ tín đồ mà thôi.
Nhưng một màn trước mắt lại phá vỡ nhận thức của hắn, nếu như không phải có Chúa tồn tại, cái này nên giải thích thế nào?
Vẻn vẹn chỉ sờ soạng đầu vài cái, có thể khiến một kẻ ngu si rất nhiều chuyên gia cùng bác sĩ đều thúc thủ vô sách khôi phục bình thường, căn bản chuyện này thật sự không thể dựa vào khoa học để giải thích.
Trong đám người, vẻ mặt của Đồng Văn Đống phức tạp nhất, lúc này hắn đang quỳ trên đất, nước mắt tuôn đầy mặt, có nước mắt vui sướng sau khi cháu trai khôi phục khỏe mạnh, nhưng cũng có hổ thẹn.
Hắn mang theo cháu trai đến, căn bản cũng không phải trông cậy vào thần tử điện hạ có thể chữa khỏi bệnh cho cháu mình, chỉ muốn lấy được lợi ích mà Triệu Nham Tâm đã hứa hẹn, nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn đã phản bội Chúa, nhưng mặc dù như vậy, Chúa vẫn không hề từ bỏ hắn, thần tử điện hạ vẫn trị bệnh của cháu trai hắn.
Quan trọng hơn chính là, vừa rồi thần tử điện hạ cũng nói, cháu của hắn bị ma quỷ nguyền rủa, thế nhưng Chúa cũng không vứt bỏ hắn, nếu như không phải có Chúa che chở, cháu của hắn đã chết từ sớm rồi.
Nếu như bệnh của cháu mình không được chữa khỏi, hẳn Đồng Văn Đống sẽ không tin tưởng cách nói này, nhưng bây giờ bệnh của cháu mình thực sự tốt rồi, vậy đã nói rõ những lời thần tử điện hạ nói là sự thật, vẫn là tự mình hiểu lầm Chúa.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Văn Đống liền cảm thấy vạn phần hổ thẹn, ánh mắt liếc Triệu Nham Tâm cách đó không xa đang mang trên mặt vẻ khiếp sợ vô tận, trong lòng của hắn đột nhiên có quyết đoán.
Rầm!
Đồng Văn Đống dập mạnh đầu xuống đất, tiếng vang kia trong nháy mắt khiến cho đám người vốn đang sợ hãi thán phục rối rít đều đưa mắt nhìn về phía hắn, trên mặt không ít người lộ ra vẻ nghi hoặc, cho dù lão Đồng thật sự rất kích động, muốn ngỏ ý cảm ơn với thần tử điện hạ, cũng không cần kích động như vậy chứ, đây cơ hồ đều giống như tự mình hại mình rồi.
Trong số đám người ở hiện trường, duy chỉ có Triệu Nham Tâm sau khi thấy hành động của Đồng Văn Đống, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, có thể trở thành người phụ trách Giáo Hội tại Ma Đô, Triệu Nham Tâm tự nhận bản thân mình không phải người ngu ngốc, rõ ràng Đồng Văn Đống này bởi vì hổ thẹn nên mới làm ra hành động như vậy, mà sau khi dập đầu, Đồng Văn Đống sẽ làm cái gì?
Hầu như không cần nghĩ, trong lòng Triệu Nham Tâm cũng rõ ràng, cho nên hắn tuyệt đối không thể khiến Đồng Văn Đống nói ra chân tướng của chuyện này, nhất là hiện tại khi đám tín đồ đang điên cuồng sùng bái thần tử.
"Lão Đồng, bệnh của cháu trai ông đã được thần tử điện hạ trị, đây là một chuyện vô cùng tốt đẹp, thần tử điện hạ nói, đây là Chúa che chở người một nhà các ông, tôi cảm thấy hẳn sự trung thành của ông đã được Chúa khảo nghiệm, kế tiếp có thể trở thành giáo chức nhân viên, càng kính dâng nhiều hơn vì Chúa."
Triệu Nham Tâm trực tiếp mở miệng hô lên, hắn đây là đang ám chỉ cho Đồng Văn Đống, bệnh của cháu trai ông tốt rồi, sau này tôi lại sắp xếp thêm vài công việc ổn định cho người một nhà các ông, do đó ông đừng nói tới âm mưu ban đầu bọn họ đã thỏa thuận, đây là một cục diện đôi bên cùng có lợi.
Nhưng mà, Triệu Nham Tâm lại đánh giá thấp quyết tâm sám hối của Đồng Văn Đống.
Một nhà Đồng Văn Đống đều là tín đồ Giáo Hội, có thể nghĩ ngay từ đầu Đồng Văn Đổng đã trung tâm với Chúa đến cỡ nào, chỉ là hiện tại phải lựa chọn giữa Chúa cùng người nhà, hắn đã lựa chọn người nhà, thế nhưng bây giờ bệnh của cháu hắn tốt rồi, trong lòng hắn ngoại trừ sám hối không cầu gì khác.
"Triệu giáo chủ, cám ơn ý tốt của ông, chẳng qua người có tội giống như tôi đã không còn tư cách lại được làm việc thay Chúa."
Đồng Văn Đống lắc đầu, mà lời của hắn khiến cho hiện trường một mảnh xôn xao, toàn bộ tín đồ đều dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Đồng Văn Đống, không biết vì sao Đồng Văn Đống sẽ nói lời như vậy.
"Các anh chị em, Chúa nhân từ không gì sánh được, thần tử điện hạ là người khoan dung rộng lượng, nhưng tôi Đồng Văn Đống lại không phải là người, dĩ nhiên nghi vấn Chúa nhân từ, vì lợi ích của bản thân, âm mưu đối phó thần tử điện hạ, tôi là tội nhân, đã không còn mặt mũi đối diện với Chúa."
Lời của Đồng Văn Đống vừa ra khỏi miệng, tín đồ ở đây một mảnh xôn xao, không biết Đồng Văn Đống nói cái gì, mà con trai cùng con dâu của Đồng Văn Đống cũng đều không hiểu ra sao, hiển nhiên, Đồng Văn Đống cũng không nói giao dịch giữa hắn và Triệu Nham Tâm cho bọn họ biết.
"Đáng chết, lão Phó, tôi nên làm gì bây giờ?"
Mặt Triệu Nham Tâm xám như tro tàn, hắn biết vấn đề này không dối gạt được, buộc lòng phải nhỏ giọng cầu trợ Phó Thiên Dưỡng.
"Lúc trước đã nói ông không nên làm mấy chuyện mờ ám này, hiện tại Đồng Văn Đống nói giao dịch giữa các ông ra, ông cảm thấy ông còn có thể ngồi yên trên vị trí người phụ trách Ma Đô này sao?"
Phó Thiên Dưỡng cũng bất đắc dĩ, lần này chỉ sợ bạn tốt của mình phải rời khỏi Giáo Hội, thần tử được đông đảo tín đồ tin phục tôn thờ, không phải là người bọn hắn có thể chống lại.
"Anh chị em, mọi người đều biết cháu của tôi bị bệnh rất nhiều năm, rất nhiều bác sĩ cùng chuyên gia đều xem qua, đều thúc thủ vô sách, mà cả nhà tôi đều là tín đồ trung thực của Chúa, cháu trai bị bệnh, trong lòng tôi có chút oán giận Chúa, cảm thấy Chúa cũng không được như đám cha xứ tuyên truyền như vậy, sẽ che chở tín đồ của hắn, cho nên sự trung thành của tôi đối với Chúa đã có dao động."
Đồng Văn Đống nghĩ thông suốt, không đợi những người khác phản ứng lại, trực tiếp tiếp tục nói: "Cho nên lần này thần tử điện hạ đến, Triệu giáo chủ muốn tôi đả kích uy vọng của thần tử điện hạ, để cho tôi dẫn theo cháu trai tới nơi này tìm thần tử điện hạ, nếu như thần tử điện hạ không cách nào chữa khỏi bệnh của cháu trai tôi, đây chính là một đả kích lớn đối với uy vọng của thần tử điện hạ, mà sau khi chuyện thành Triệu giáo chủ đã đồng ý với tôi, có thể sắp xếp cho con cùng con dâu tôi đảm nhiệm chức vị quan trọng ở bên trong Giáo Hội."
Xôn xao!
Sau khi Đồng Văn Đống nói xong câu cuối cùng, toàn bộ tín đồ đều dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Triệu Nham Tâm, toàn bộ Giáo Hội phương Đông cũng không có bao nhiêu giáo chủ, mà họ Triệu lại vừa lúc ở Ma Đô, có thể nói ở Ma Đô cũng chỉ có một giáo chủ là Triệu Nham Tâm.
Triệu Nham Tâm xanh mặt, không nói một lời, bởi vì lúc này bất kể hắn nói sao cũng không có ích gì.
"Không thể nào, không phải Triệu giáo chủ là tín đồ trung thực của Chúa sao? Làm sao lại nghĩ cách đả kích uy vọng của thần tử điện hạ?"
"Thần tử điện hạ là Chúa chuyển thế, vậy mà Triệu giáo chủ dám làm như thế?"
Vẻ mặt những tín đồ này đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, chẳng qua cũng không thiếu người lộ ra biểu tình bỗng nhiên tỉnh ngộ, bởi vì về ân oán gút mắt giữa Vatican cùng Giáo Hội trong nước, kỳ thực trong lòng không ít tín đồ cũng rõ ràng.
Thế nhưng biết là biết, này không có nghĩa là bọn họ có thể tiếp nhận, nếu như nói không có một màn được coi là kỳ tích lúc trước, bọn họ còn có thể tha thứ cho Triệu Nham Tâm, nhưng nhìn thấy một màn này, ở trong lòng bọn họ đã cho rằng Phương Minh chính là Chúa chuyển thế, là Chúa phái tới cầu khẩn che chở vì bọn họ, như thế nào lại cho phép có người bày mưu nhắm vào trên người Phương Minh.
Trong nháy mắt, ánh mắt của những tín đồ này nhìn về phía Triệu Nham Tâm mang theo vẻ bất thiện.
Phương Minh cũng liếc mắt nhìn Triệu Nham Tâm, chẳng qua rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, trên mặt lần thứ hai bắt đầu hiện lên nụ cười từ ái, nhìn Đồng Văn Đống quỳ trên mặt đất vẻ mặt sám hối, nói: "Chúa có mặt ở khắp nơi, cũng không gì không thể, Chúa đối với mọi thứ trên thế gian đều rõ như lòng bàn tay; mà Chúa cũng là thiện lương cùng nhân từ, không sợ các người phản bội Chúa, nhưng Chúa vẫn lựa chọn khoan thứ các người, nguyện ý chuộc tội thay các người."
Lời của Phương Minh vừa ra, Đồng Văn Đống càng thêm cảm động cùng hối hận, cũng đúng, thần tử điện hạ có thể làm ra kỳ tích như vậy chữa trị khỏi bệnh của cháu mình, nhất định thần tử điện hạ cũng biết nội tình bên trong này, nhưng mặc dù như vậy, thần tử điện hạ vẫn lựa chọn cứu trị, không phải là vì nhân từ sao?
"Chúa nhân từ của con, con nguyện ý cả đời phụng dưỡng Chúa, sám hối ở trước mặt Chúa."
Đồng Văn Đống kích động lần thứ hai dập đầu, Phương Minh mỉm cười, tiến lên vuốt đầu Đống Văn Đống, ánh mắt nhìn chung quanh hiện trường, tiếp tục nói: "Chúa nói: Trên đời này ai chưa từng có sai, nhưng chỉ cần chịu hối cải, Chúa sẽ che chở như cũ, bởi vì Chúa trìu mến thế nhân, A-men!"
Theo Phương Minh làm dấu tay Giáo Hội thường dùng nhất, toàn bộ tín đồ cũng theo làm dấu tay nàny, thì thầm: "Chúa nhân từ của con, A-men!"
James đứng ở sau lưng Phương Minh thấy một màn như vậy, trên mặt phủ đầy vẻ khâm phục, không hổ là thần tử điện hạ, trong nháy mắt liền đã thu phục được lòng tin của đông đảo tín đồ, nhất là mấy lời cuối cùng kia, thật sự là thật lợi hại, đã chèn ép Triệu Nham Tâm, lại nâng lên bản thân mình.
"Thần tử điện hạ, chư vị anh chị em."
Nhìn tín đồ cuồng nhiệt, Phó Thiên Dưỡng mở miệng, hắn biết nếu như lúc này bản thân không mở miệng, đợi khi Phương Minh nắm giữ chủ động, đến lúc đó nương chuyện của lão Triệu bão nổi, cướp giật quyền phụ trách của mấy người bọn họ, rất có thể các tín đồ sẽ đồng ý.
Phó Thiên Dưỡng có danh vọng cực cao ở trong lòng tín đồ, vì thế hắn vừa nói ra, mọi người liền đưa mắt nhìn về phía hắn.
"Người tổng giám mục như tôi thật sự quá xấu hổ, vì không thể quản lý tốt để Triệu Nham Tâm làm ra chuyện như vậy, là tôi phụ sự kỳ vọng của mọi người, phụ sứ mạng Chúa ban tặng cho tôi, cho nên tôi xin từ chức vị tổng giám mục, sau này chuyên tâm phụng dưỡng Chúa."
Lời Phó Thiên Dưỡng nói khiến cho toàn bộ tín đồ ngạc nhiên một trận.
Dưới cái nhìn của bọn họ, đây là chuyện do mình Triệu Nham Tâm làm, không hề có liên quan gì tới Phó giáo chủ, căn bản Phó giáo chủ không cần phải tự nhận lỗi từ chức, lúc trước còn có một chút tín đồ cảm thấy Triệu Nham Tâm đã bị Phó Thiên Dưỡng sai sử, chẳng qua bây giờ những tín đồ này đều bỏ đi ý nghĩ kia.
"Lấy lùi làm tiến sao?"
Phương Minh ngược lại hơi có thâm ý liếc nhìn Phó Thiên Dưỡng, chỉ là căn bản mấy người này cũng không biết, dự định chân chính của bản thân mình là cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận