Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 661: Kiêng kỵ người trẻ tuổi này (1)

Chương 661: Kiêng kỵ người trẻ tuổi này (1)
Thương nhân kinh doanh ngọc thạch nhao nhao mở miệng, vẻ đắc ý trên mặt Trương Nghiễm Đức càng sâu, "Người trẻ tuổi, tôi nói rồi lần này Hoa Bảo Lâu tôi ăn chắc, cho dù cậu có thể lấy ra đủ tiền, vậy thì thế nào? Đã không có ngọc thạch, Hoa Bảo Lâu còn có thể mua bán cái gì?"
"Tổng giám đốc Trương, tôi cảm thấy Hoa Bảo Lâu người ta vẫn còn đồ có thể bán, không phải nghe nói ông chủ Hoa rất có hứng thú với mấy vật dưới đất sao, không chừng ông chủ Hoa xoay người lập tức đi đào mộ tổ nhà người ta."
"Cái gì phần mộ tổ tiên, người ta đây là có nghề nghiệp, tên gì gì Kim..."
"Mạc kim giáo úy (1)."
(1) Mạc kim giáo úy: Mạc kim giáo úy là một chức vị thời xưa. Vào thời Đông hán, nhà quân sự và nhà chính trị Tào Tháo đề xuất chức “Mạc kim giáo úy” trong quân, chủ yếu chịu trách nhiệm tìm kiếm lăng mộ, lùng kho báu, qua đó hỗ trợ tài chính cho quân đội
"Đúng đúng đúng, chính là Mạc kim giáo úy."
Mấy vị thương nhân kinh doanh ngọc thạch cũng phụ họa, trải qua khoảng thời gian vừa rồi bọn họ cũng đã nhìn ra, Trần Lợi Dân cùng lão Hứa đã quyết tâm phải đứng ở bên phía người trẻ tuổi kia, vậy bọn họ liền lựa chọn Nghiễm Đức Hiên, cho tổng giám đốc Trương một ấn tượng tốt, đến lúc đó phân ngạch của Trần Lợi Dân cùng lão Hứa ở Ma Đô không chừng liền để bọn hắn lấy được. Mỗi năm xuất hàng nhiều hơn chục triệu, cũng liền có nghĩa có thể kiếm nhiều hơn vài triệu, đây không phải một số lượng nhỏ.
Sắc mặt của Hoa Bác Vinh rất khó coi, muốn phát hỏa, chẳng qua lại bị ánh mắt của Phương Minh ngăn lại.
"Hắn... Còn có hắn... Trần Lợi Dân, lai lịch của mấy người kia hẳn ông đều biết đi."
Phương Minh chỉ chỉ mấy thương nhân kinh doanh ngọc thạch vừa mở miệng giễu cợt, Trần Lợi Dân gật đầu, tất cả mọi người đều là người trong nghề, nền tảng của mấy người này hắn tự nhiên rất rõ ràng.
"Tốt lắm, hiểu rõ là được rồi, đến lúc đó ông nói nguồn gốc của mấy người này cho tôi biết là được."
Nghe được lời nói của Phương Minh, mấy thương nhân kinh doanh ngọc thạch kia ngơ ngác một chút, chẳng qua theo sau chính là giễu cợt: "Người trẻ tuổi, không nên làm ra vẻ giống như bản thân rất lợi hại, cho dù cậu có lai lịch, nhưng chúng tôi cũng không phải ăn chay."
"Không sai, biết lai lịch của chúng tôi thì có thể làm gì? Chúng tôi một không trốn thuế, hai không làm chuyện phạm pháp, cậu có thể làm gì được chúng tôi?"
"Không cần Trần Lợi Dân nói cho cậu biết, hiện tại tôi có thể nói cho cậu biết, tôi là tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn Ngọc Thạch Như Ý, công ty của tôi ở Tháp Mộc Nhĩ."
Mấy vị thương nhân kinh doanh ngọc thạch này không hề sợ hãi như vậy là có nguyên nhân, công ty của bọn họ vốn không ở Ma Đô, chẳng qua chỉ là có qua lại làm ăn với Ma Đô bên này mà thôi, mặt khác bọn họ là người dân tộc thiểu số, hơn nữa còn đến từ chính một nơi cực kỳ đặc thù là Tân Giáng.
Tân Giáng cái chỗ này bởi vì đặc thù, chính sách của phía trên cũng khác với những nơi khác, chỉ cần không phạm pháp, bình thường cấp trên sẽ không chủ động trêu chọc bọn hắn, cho nên một số địa đầu xà như bọn họ căn bản cũng không sợ rồng từ phía bên ngoài tới.
Thấy những người này trào phúng Phương Minh, Trần Lợi Dân không thể ngồi yên, hắn biết chuyện hắn nghe lời Trương Nghiễm Đức tới đây tìm Hoa Bảo Lâu đòi nợ, nhất định cậu Phương đã rất khó chịu, mà lúc này đây đúng là cơ hội tốt để hắn lập công chuộc tội.
"Phùng Minh, ông nói gì vậy, sao có thể không tôn kính với cậu Phương như thế?"
"Nha, sao Trần Lợi Dân ông lại gấp gáp nịnh bợ thế, tôi thấy tuổi của mẹ người trẻ tuổi kia cũng chỉ cỡ ông, nghe nói bà xã của ông mới chết năm kia, chẳng lẽ ông muốn làm cha ghẻ của tên nhóc này sao?"
"Phùng Minh!"
Trần Lợi Dân vừa nghe thấy lời này vẻ mặt tràn đầy lửa giận, lời của Phùng Minh không chỉ mắng vợ hắn, quan trọng nhất là còn liên quan tới mẹ của cậu Phương, cậu Phương có thân phận tôn quý tới mức nào, mình có thể có quan hệ gì với mẹ của người ta sao?
Sắc mặt Phương Minh cũng triệt để âm trầm lạnh lẽo, trong mắt mang theo ý lạnh, nói gằn từng chữ từng chữ một: "Từ hôm nay trở đi, tại ngành nghề ngọc thạch này, tôi sẽ khiến ông nửa bước khó đi."
"Để cho tôi nửa bước khó đi tại ngành nghề ngọc thạch này? Cậu là đang nằm mơ sao? Cậu cho rằng cậu là ai, là thái tử gia nhà họ Trần ở Thụy Lệ, Trần Dương?"
Vẻ mặt Phùng Minh tràn đầy châm chọc, muốn phong sát hắn tại ngành nghề ngọc thạch này, trong nước chỉ có một nhà có khả năng, đó chính là nhà họ Trần ở Thụy Lệ. Mà ở cái tuổi này người có thể có khả năng nói ra được lời như thế trong nhà họ Trần ở Thụy Lệ, chính là đời thứ ba nhà họ Trần, Trần Dương.
"Trần Dương?"
Phương Minh không nói gì, chỉ lấy di động ra, bấm gọi một số điện thoại, không bao lâu sau bên kia lập tức truyền tới âm thanh.
"Tôi là Trần Dương, cậu là?"
Phương Minh vừa gọi liền mở loa ngoài, cho nên đám người ở đây đều nghe được âm thanh truyền tới từ trong điện thoại, sau khi nghe được Tần Dương tự báo danh tính bên trong, những thương nhân kinh doanh ngọc thạch đang ở đây đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sẽ không trùng hợp như thế chứ, Phùng Minh mới vừa nói tới thái tử gia nhà họ Trần, người trong điện thoại này liền tự xưng mình là Trần Dương.
Lẽ nào cái người trong điện thoại kia chính là thái tử gia nhà họ Trần, Trần Dương?
Trong số những người ở đây, chỉ có Trần Lợi Dân xác định, đều bên kia điện thoại khẳng định chính là Trần Dương, chẳng qua điều khiến hắn nghi ngờ là, lấy sự tôn kính của nhà họ Trần đối với cậu Phương, vì sao di động Trần Dương lại không lưu số điện thoại của cậu Phương?
Đương nhiên Trần Lợi Dân không biết Phương Minh đã đổi số điện thoại, đã không còn dùng dãy số ban đầu, mà với trí nhớ của Phương Minh, những số điện thoại vốn được lưu bên trong điện thoại cậu đã sớm ghi tạc trong đầu.
"Là tôi, Phương Minh."
Khi Phương Minh nói ra tên mình, đầu bên kia điện thoại trầm mặc khoảng chừng ba giây, ngay sau đó mới là giọng nói kinh hỉ cùng kích động của Trần Dương truyền tới.
"Cậu Phương, thật là cậu Phương, ông nội đã gọi điện thoại cho cậu nhiều lần nhưng đều không gọi được, tôi sẽ đi nói cho ông nội ngay bây giờ, nhất định ông nội sẽ rất vui vẻ."
Giọng điệu kích động của Trần Dương bên trong điện thoại tất cả mọi người ở đây đều nghe được, thậm chí còn nghe được tiếng bước chân chuyển động, điều này nói rõ Trần Dương ở đầu bên kia điện thoại hẳn là đang chạy.
Không bao lâu, di động bên kia liền đổi một tiếng nói già nua truyền đến, "Cậu Phương, không ngờ cậu lại có thể gọi điện thoại tới cho tôi, đoạn thời gian trước trong nhà tổ chức tiệc mừng thọ cho tôi, còn nghĩ mời cậu Phương đến Thụy Lệ ngồi một hồi, nể mặt ăn một bát mì mừng thọ của lão già họm hẹm này..."
Nghe đến đó, sắc mặt đám người ở đây đã là triệt để thay đổi.
Đã có người nghe được đây chính là giọng nói của Trần Bách Vạn, Trần hội trưởng hiệp hội ngọc thạch của bọn họ, mà cho dù không nghe ra được, thế nhưng Trần Dương, Thụy Lệ, ông nội, mấy từ ngữ quan trọng này cũng có thể để cho bọn họ suy đoán ra thân phận của ông lão ở đầu bên kia điện thoại di động.
Thân thể Phùng Minh đang phát run, hắn không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mắt kia vậy mà lại thực sự có quan hệ với nhà họ Trần, quan trọng nhất là, liền Trần hội trưởng đều dùng cách gọi kính trọng với hắn, hơn nữa lại vẫn tự xưng là lão già họm hẹm, điều này nói rõ thân phận của người trẻ tuổi này không thể thấp hơn Trần hội trưởng.
"Trần lão, gần đây có chút việc phải xử lý, cho nên đổi một số điện thoại di động, nếu như có cơ hội tôi sẽ đi Thụy Lệ một chuyến." Phương Minh chậm rãi đáp, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Tốt, vậy lão già họm hẹm tôi nhất định sẽ quét dọn giường chiếu mà đợi." Bên kia điện thoại Trần Bách Vạn cười ha ha một tiếng, chẳng qua theo sau lập tức tiếp tục nói: "Cậu Phương gọi cú điện thoại này qua đây là có chuyện gì đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận