Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 698: Dương Thiên (1)

Chương 698: Dương Thiên (1)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt!
Chí ít ở trong mắt Tiêu Cẩn, Phương Minh chính là kẻ thù của hắn, là kẻ thù cướp đi cô gái hắn thích, ở trong lòng Tiêu Cẩn, nếu như không có Phương Minh ở đây, hắn đã sớm ôm được mỹ nhân về.
Căn bản Tiêu Cẩn cũng không nghĩ tới, liệu Diệp Tử Du có cự tuyệt hắn hay không.
Ánh mắt của đám học sinh ở đây đảo qua đảo lại trên người Phương Minh cùng Diệp Tử Du, với tư cách là nữ thần của trường học, các cô ấy chưa từng thấy nữ thần thân mật với một người khác phái nào như vậy.
"Không đúng, hình như tôi đã gặp người thanh niên này."
"Tôi nhớ ra rồi, một năm trước, một năm trước người thanh niên này đã từng xuất hiện, lúc đó cậu ta rất thân mật với Diệp Tử Du, người ta chính là bạn trai Diệp Tử Du đó."
"Vừa nói như vậy tôi cũng nghĩ tới, Diệp Tử Du đã có bạn trai từ sớm, vậy nói như vậy, há chẳng phải Tiêu chủ tịch là..."
Không ít người đưa mắt nhìn sang Tiêu Cẩn, nếu như nói ngay từ đầu là đồng tình, nhưng khi nhớ lại Phương Minh chính là người nam sinh xuất hiện ở vườn trường đồng thời tạo thành oanh động một năm trước kia, đột nhiên mọi người lại không đồng tình với Tiêu Cẩn.
Diệp Tử Du người ta đã có bạn trai, hơn nữa còn ở chung vui vẻ thân mật tới thế, cho dù Tiêu Cẩn cậu là chủ tịch, cũng không thể quang minh chánh đại thọc gậy bánh xe như thế.
Những nữ sinh kia có chút đau lòng cho Tiêu Cẩn, cảm thấy Tiêu Cẩn quá si tình, nhưng không ít nam sinh lại cảm thấy không thoải mái trong lòng, ngày thường Tiêu Cẩn hắn cả ngày trang bức biểu hiện một mặt ưu tú trước mặt mấy nữ sinh, hiện tại rốt cục cũng có lúc kinh ngạc mất mặt xấu hổ đi à nha.
"Đường Diễm, Phương Minh trở lại rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, cậu gọi điện thoại cho Thục Kỳ."
Trần Trạch bên kia chào hỏi Phương Minh, mà Diệp Tử Du thì lại đi tới trước mặt Đường Diễm, từ đầu tới đuôi cũng không hề liếc nhìn Tiêu Cẩn lấy một lần, sắc mặt Tiêu Cẩn đỏ bừng, hai tay nắm chặt nắm tay, đó là bị tức, hắn lớn tới mức này nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng mất mặt như vậy, tự mình chuẩn bị màn tỏ tình với thanh thế thật lớn, kết quả cô gái mình thích dĩ nhiên lại bị người đàn ông khác ôm trong ngực, cơn tức này làm sao hắn có thể nuốt xuống?
"Diệp Tử Du, đây là cô tự tìm, chớ có trách tôi thủ đoạn độc ác!"
Tiêu Cẩn không tiếp tục ở đây, cũng không thể giữ vững cái gọi là phong độ, vung tay hất hết hoa tươi xuống đất, lạnh mặt đi về phía cửa trường học, mà sau khi những người nam sinh theo hắn đến sửng sốt xong, cũng liền vội vàng đuổi theo.
Học sinh ở đây tản đi rất nhanh, Đường Diễm nhìn bóng lưng Tiêu Cẩn rời đi, có chút lo lắng nói: "Tuy rằng tên Tiêu Cẩn này nhìn bề ngoài phong độ nhanh nhẹn, nhưng căn cứ theo hiểu biết của mình, trên thực tế hắn lại là một người cực kỳ hẹp hòi, lần này hắn mất mặt lớn như vậy, sợ rằng sẽ tiến hành trả thù."
Đường Diễm đã từng có một người bạn học là đồng hương, đồng hương này đã học cùng cô ấy thời trung học phổ thông, giữa hai bên cũng rất quen thuộc, trước đây người đồng hương này của cô ấy cũng là thành viên hội học sinh, nhưng vì trong lần bầu chủ tịch hội sinh viên, cô ấy không bỏ phiếu cho Tiêu Cẩn, sau đó không chỉ bị hội học sinh xa thải, hơn nữa ngay cả học bổng hằng năm của trường học cũng đều mất đi.
Có một lần trong buổi họp đồng hương, người đồng hương này uống quá nhiều mới tiết lộ những tin tức này cho Đường Diễm, cô ấy mới biết được tên Tiêu Cẩn này cũng không ưu tú như hắn biểu hiện ra bên ngoài, cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, mặc dù biết Tiêu Cẩn theo đuổi Tử Du, nhưng cho tới bây giờ cô ấy vẫn không giúp Tiêu Cẩn nói bất kỳ một lời hữu ích nào.
"Sợ gì, nếu hắn dám trả thù, anh trực tiếp đánh hắn một trận, xem hắn còn có năng lực tới cỡ nào."
Vẻ mặt Trần Trạch rất hờ hững, mà con mắt Phương Minh thì lại hơi híp, tới Đường Diễm cũng có thể phát giác ra được gì đó làm sao cậu lại không cảm giác được, thế nhưng hôm nay là ngày lành, cậu được đoàn tụ với Diệp Tử Du, tạm thời để tên Tiêu Cẩn kia ở đó đi, ngược lại dù sao mình cùng đang ở thủ đô, không sợ mấy thủ đoạn trả thù của Tiêu Cẩn.
...
Khi đoàn người Phương Minh rời khỏi trường học, giờ khắc này ở bên ngoài vườn trường cách đó không xa, Tiêu Cẩn cung kính đứng ở bên cạnh một người thanh niên mập mạp, người thanh niên mập mạp đang nhìn ảnh chụp trong điện thoại, cặp mắt tỏa sáng.
"Tiêu Cẩn, tên nhóc cậu không gạt tôi? Cô gái đó thật sự xinh đẹp như vậy sao?"
"Dương ca, làm sao em dám lừa gạt anh, cô ấy là người được trường học của chúng em công nhận là giáo hoa, bản thân còn xinh đẹp hơn trong hình nhiều."
"Nếu xinh đẹp như vậy, vậy vì sao cậu không xuống tay, tên nhóc cậu thật sự có lòng tốt lưu lại cho tôi như vậy sao?" Dương Thiên ngẩng đầu, Tiêu Cẩn là mặt hàng gì sao hắn không rõ đây? Biểu hiện ra vẻ đường hoàng, nhưng một bụng ý xấu không kém gì so với bọn hắn, bọn họ là xấu ngoài sáng, thằng này là ngầm âm người.
"Nếu Dương ca nói như vậy em đây cũng không che giấu, vốn là em coi trọng cô ấy, hơn nữa còn theo đuổi cô ấy rồi, thế nhưng người phụ nữ này lại không đáp ứng, rất khó chơi, Dương ca anh cũng biết gia thế của em, ở thủ đô nơi này còn không có cách nào dùng sức mạnh, không thể nào ép buộc cô ấy được, thế nhưng Dương ca anh thì khác, mảnh đất nhỏ như thủ đô này có cái gì là Dương ca anh không giải quyết được."
Tiêu Cẩn vuốt mông ngựa, hắn biết rõ người thanh niên tai to mặt lớn trước mắt này có bao nhiêu năng lượng ở thủ đô, đây là một tên ăn chơi trác táng chánh tông, nhưng lại có thế lực gia tộc cực kỳ mạnh mẽ, mấy năm nay không biết có bao nhiêu phụ nữ bị hắn chơi qua, chỉ cần là người bị hắn coi trọng sẽ không có người nào có thể chạy thoát, cho dù là dùng sức mạnh cũng muốn chiếm được, mà sau khi chuyện thành những người phụ nữ này hoặc là nén giận, hoặc là triệt để trầm luân, cho dù báo án cũng sẽ rút đơn kiện rất nhanh.
Tiền bạc cùng uy hiếp, trên đời này rất ít người chạy trốn khỏi hai thứ này, cho dù đương sự liều mạng muốn kiện, nhưng người nhà thì sao? An nguy của người nhà bị uy hiếp, các thân thích bị uy hiếp, thực sự có thể vì kiện mà không quan tâm tất cả những thứ đó sao?
Tiêu Cẩn biết đã từng có một người phụ nữ muốn kiện Dương Thiên, nhưng sau lại rút đơn không tố cáo nữa, nguyên nhân rất đơn giản, gia đình người phụ nữ này chỉ là gia đình bình thường, mà toàn gia tộc lại có một người thân thích làm quan nhỏ trong cục cảnh sát, ngày bình thường vị thân thích này có danh vọng rất cao trong gia tộc, sau khi hắn mở miệng khuyên bảo, cuối cùng người phụ nữ này cũng phải bỏ qua, mà chỗ tốt chính là, hai năm sau người thân thích của cô gái này đã trở thành cục trưởng cục cảnh sát đó.
Đây là sự tàn khốc cùng thực tế của xã hội, Dương Thiên chỉ cần gây sự, xảy ra chuyện đã có gia tộc sau lưng giải quyết giúp hắn, nguyên nhân rất đơn giản, nhà họ Dương tới thế hệ Dương Thiên này chỉ có một nam độc đinh là hắn, tất cả những người còn lại đều là con gái, dù cho lại quần áo lụa là, gia tộc cũng nhất định sẽ bảo vệ hắn.
Xã hội hiện đại chú ý nam nữ bình đẳng, nhưng trên thực tế ở bên trong một vài gia tộc lớn, địa vị của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn không giống nhau, vấn đề kéo dài hương hỏa cực kỳ quan trọng, dù cho Dương Thiên không có bản lãnh gì, nhưng Dương Thiên là nam, con hắn sinh ra cũng mang họ Dương, đời này không được liền bồi dưỡng đời sau, chỉ cần hương khói nhang đèn không đoạn tuyệt là được rồi.
Chỉ cần Dương Thiên nhìn trúng Diệp Tử Du, Diệp Tử Du kia liền không thể chạy thoát, về phần gia thế của Diệp Tử Du hắn cũng biết rõ, chính là con của một thương nhân ở Ma Đô bên kia, căn bản không có cách nào so với nhà họ Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận