Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 713: Mật thất

Chương 713: Mật thất
Sau khi chú ý đến chi tiết này của Diệp Mai, Phương Minh mới đưa lực chú ý đặt lên trên tấm hình kia.
Quả thật, trong hình Diệp Mai rất đẹp, nhất là sau khi mặc vào bộ giá y đỏ cổ điển này, càng tôn lên khí chất cao quý xinh đẹp nho nhã, nhưng mà đôi mắt Phương Minh lập tức lại chú ý tới mặt của Diệp Mai.
"Chị Diệp Mai, lúc đó khi chị chụp hình đã vẽ nùng trang (1) sao?" Đột nhiên Diệp Tử Du mở miệng nói.
(1) Nùng trang: trang điểm đậm
Bởi vì trong hình này tuy rằng Diệp Mai rất đẹp, nhưng mặt của Diệp Mai rất trắng, trắng tới không chút màu máu nào, kiểu trang điểm như vậy chỉ có thiên kim đại tiểu thư thời dân quốc mới thích.
Nếu như lật xem ảnh của một số nữ danh viện thời dân quốc sẽ phát hiện, mười cái có chín đều trang điểm như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, thời đại kia người trẻ tuổi hướng tới cuộc sống phương Tây, cho nên rất nhiều phương diện đều học tập theo người nước ngoài, mà da của mấy cô gái nước ngoài đều rất trắng, cái này cũng đưa đến ngay lúc đó danh viện cùng các tiểu thư đều tự mình thoa rất nhiều son phấn lên mặt, giống hệt như những người trang điểm đậm bây giờ.
"A, không có, lúc đó mình chỉ trang điểm nhẹ thôi."
Diệp Mai lắc đầu, dù sao thì lúc đó cô ấy không thích Kiều Mậu lắm, đi nhà họ Kiều cũng không có khả năng trang điểm cầu kỳ mỹ lệ, dù sao cái này còn liên quan đến mặt mũi nhà cô ấy.
"Đồ trang sức trang nhã sao?"
Trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ suy tư, một lúc sau hỏi: "Chị Diệp Mai, bộ giá y kia chị có mang về không?"
"Ừm, chẳng qua y phục này không đặt ở nhà chị, mà là đặt ở trong phòng cưới của chị và Kiều Mậu."
Phương Minh cho Lăng Sở Sở một ánh mắt, Lăng Sở Sở hiểu ý của Phương Minh, quay qua nói với Diệp Mai: "Diệp Mai, bộ giá y này quá đẹp, dù sao thì buổi chiều chúng ta cũng không có chuyện gì làm, hay là đi phòng tân hôn của các cậu thăm quan một chút."
"Hay đấy, chúng ta cơm nước xong liền đi qua."
Diệp Mai không cự tuyệt, bạn thân mình muốn xem phòng tân hôn của mình, cô ấy cảm thấy rất tốt, tốt nhất là có thể đưa ra một số ý kiến, nhìn xem có cần lắp ráp sửa đổi gì hay không.
Vì vậy đoàn người sau khi cơm nước xong, liền cưỡi ba chiếc xe rời đi.
Lăng Sở Sở tự lái xe, chở hai người bạn thân của cô ấy, mà đương nhiên Phương Minh vẫn đi xe của Trần Trạch, về phần Lăng Duy thì là một người lẻ loi lái một chiếc xe, không có biện pháp, ai kêu Tô Diệu Tình đã đi rồi.
Phòng tân hôn của Diệp Mai cùng Kiều Mậu ở Tam Hoàn, cách đây không phải rất xa, nửa giờ sau, xe của mọi người liền lái vào khu dân cư, cuối cùng dừng trước một ngôi biệt thự.
Lấy năng lực kinh tế của nhà họ Kiều, mua một ngôi biệt thự cũng không phải vấn đề khó khăn gì, hơn nữa biệt thự cũng đã được sửa xong rồi, Diệp Mai lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, đập vào mi mắt của đám người Phương Minh chính là một loạt vật dụng gia đình cổ điển.
Dụng cụ gia đình bằng gỗ lim phục cổ, cái bàn, bình phong còn có đèn trang trí mang theo hơi thở cổ xưa, toàn bộ giống như là về tới thời đại Minh Thanh.
"Diệp Mai, thẩm mỹ quan của cậu thay đổi từ lúc nào vậy? Không phải cậu không thích phong cách cổ điển sao?"
Trương Thư Thần không có bị thiết bị cổ điển được lắp đặt ở nơi này làm khiếp sợ, điều cô ấy kinh ngạc chính là vậy mà Diệp Mai lại đồng ý chuyện tu sửa phòng ở thành như vậy, Diệp Mai thích hẳn là phong cách hiện đại mới đúng, sàng phải mềm, bởi vì như vậy một khi về nhà cô ấy có thể trực tiếp nằm trên đó, mà không phải loại sàng cứng rắn được làm bằng gỗ lim trước mắt.
"Ngày trước là do mình không hiểu rõ vẻ đẹp cổ điển, hiện tại mình cảm thấy thiết kế thiết bị theo kiểu phục cổ rất tốt, người cuối cùng là sẽ biến đổi nha."
Lời Diệp Mai nói khiến Phương Minh từ chối cho ý kiến, ngay khi mới vừa vào nhà, ánh mắt của cậu liền quan sát đánh giá bốn phía, chẳng qua cũng không có phát hiện dị thường gì.
"Anh Phương Minh, phòng tân hôn này của chị Diệp Mai không có vấn đề gì sao?" Diệp Tử Du cũng đã nhận ra ánh mắt Phương Minh đang quan sát, ở một bên nhỏ giọng hỏi.
"Hiện nay còn chưa phát hiện, cái nhà này hẳn là không có vấn đề."
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, Diệp Tử Du suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: "Chị Diệp Mai, đưa bọn em đi xem bộ giá y kia đi, bộ giá y kia thật đẹp, em muốn nhìn thấy nó ngay bây giờ."
"Có thể, giá y ở trong phòng làm việc của Kiều Mậu trên tầng hai."
Diệp Mai không cự tuyệt, sau khi gật gật đầu, dẫn theo mọi người đi về phía tầng hai, tầng hai chỉ có hai gian phòng, một phòng ngủ cùng một phòng làm việc.
Diệp Mai cùng Kiều Mậu còn chưa vào ở phòng tân hôn này, chẳng qua dụng cụ trong phòng này đều đã đầy đủ hết, mở phòng làm việc, trên giá sách được bày đầy sách, mà ánh mắt của Phương Minh lập tức liền bị bộ giá y treo ở trên tường kia hấp dẫn.
Trong phòng làm việc được bài biện rất đơn giản, một tủ sách, một cái ghế cùng với một giá sách, điều này nói rõ phòng làm việc này của Kiều Mậu hoàn toàn được chuẩn bị vì chính anh ta, không có ý định chiêu đãi bạn bè ở chỗ này, mà ở bên cạnh giá sách, trên tường dựa vào cửa sổ bên kia thì lại treo một bộ giá y, chính là bộ giá y được chuẩn bị cho lễ đính hôn của Diệp Mai.
Tường trắng hồng y, là bắt mắt như thế, ánh mắt mọi người đều lập tức bị hấp dẫn lấy.
"Đừng nói, từ ánh mắt đầu tiên khi mới vừa đẩy cửa ra mình đã thấy bộ giá y này, nhưng lại bị nó làm hoảng sợ, thiếu chút nữa mình còn tưởng rằng có một người phụ nữ mặc hồng y đứng ở bên tường."
Đường Diễm vỗ vỗ bộ ngực của mình, biểu tình trên mặt toàn là hoảng sợ khiếp đảm, mà Phương Minh lại chậm rãi đi về phía bộ giá y đó, khi đi đến trước mặt giá y, trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười lạnh, quả nhiên như cậu suy đoán, giá y này cũng không đơn giản.
Đinh linh linh!
Chẳng qua đúng lúc này, điện thoại của Diệp Mai vang lên, sau khi nhận điện thoại, trên mặt Diệp Mai đầu tiên là kinh ngạc, chẳng qua lập tức trở nên có chút bắt đầu không vui vẻ, cuối cùng sau khi cúp điện thoại càng là rầu rĩ không vui quay qua nói với đám người Lăng Sở Sở: "Mới vừa Kiều Mậu gọi điện thoại qua đây, biết mọi người đến phòng tân hôn, anh ấy lập tức trở về ngay, mặt khác nói chúng ta đừng làm rối loạn phòng làm việc của anh ấy, để cho chúng ta đi tham quan những căn phòng khác."
"Vì sao Kiều Mậu biết chúng ta tới đây? Lại làm sao biết chúng ta vào phòng làm việc của anh ấy?" Trương Thư Thần có chút không hiểu hỏi.
"Em nghĩ có thể là bởi vì cái này đi."
Một ngón tay của Diệp Tử Du chỉ một món đồ gì đó nhìn giống như viên cầu bày ở trên giá sách, phía trên có một điểm sáng màu đen.
"Nếu không đoán sai, đây hẳn là hệ thống camera trí năng trong nhà, kỳ thật chẳng khác gì là một cameras, chỉ cần tải phần mềm xuống điện thoại di động, có thể thấy được hình ảnh camera thu được từ xa."
Lúc trước, mọi người bởi vì bị giá y hấp dẫn, cho nên không chú ý tới viên cầu nhỏ được đặt ở trên giá sách này.
"Trong nhà các cậu còn thả cameras sao?"
"Không đâu, bên ngoài cũng không có máy thu hình gì hết." Diệp Mai lắc đầu, biểu thị cô ấy cũng không biết.
"Bên ngoài không cameras, trái lại trong phòng làm việc lại có cameras, Kiều Mậu đây là đầu óc có vấn đề sao?"
Lăng Sở Sở hơi kinh ngạc, mặc dù bây giờ rất nhiều người cũng sẽ lắp đặt loại cameras trí năng trong nhà, nhưng phần lớn đều lắp đặt ở phòng khách, như vậy chỉ cần có trộm hoặc là có gì ngoài ý muốn trong nhà cũng có thể phát hiện ngay lập tức, thế nhưng lắp đặt camera trong phòng làm việc là có ý gì?
"Lắp camera trong trong phòng làm việc, tự nhiên bởi vì trong phòng làm việc này có một vật trân quý mà anh ta cực kỳ để ý."
Phương Minh mở miệng, mắt ngầm thâm ý liếc nhìn cameras, cậu tin tưởng giờ khắc này ở bên kia máy thu hình, vị kia cũng đang dùng di động nhìn nhất cử nhất động của bọn cậu.
"Đồ gì?" Lăng Sở Sở hiếu kỳ hỏi.
"Tự nhiên bộ giá y này." Lúc nói lời này, giọng điệu của Phương Minh cố ý dừng lại một chút, sau đó mới đáp: "Dù sao bộ giá y này thế nhưng là do bà nội Kiều tự tay may, là quà tặng cho cháu dâu tương lai."
"Cậu nói cái này sao."
Lăng Sở Sở tức giận trắng mắt nhìn Phương Minh, còn cần cậu nói, đây là chuyện mọi người đều biết mà, nhưng nếu quả thật Kiều Mậu rất để ý giá y này, vậy hoàn toàn có cất bộ giá y này đi, không cần phải treo trên tường khiến người ta chú ý như thế.
"Chị Diệp Mai, em tò mò hỏi thăm, nhà họ Kiều là ai đương gia?" Phương Minh không để ý đến ánh mắt ghét bỏ của Lăng Sở Sở, mà là quay qua hỏi Diệp Mai.
"Điểm này cũng chỗ mà chị nghi hoặc, đương gia của nhà họ Kiều hiện nay chính là bà nội Kiều, hơn nữa có người nói lúc trước là bà cố Kiều đương gia, chị nghĩ có thể là vì nhà họ Kiều là thế gia may mặc, tuy rằng bà nội Kiều cùng bà cố Kiều đều mang họ khác gả vào."
"Thì ra là vậy..."
Phương Minh gật đầu, hiện tại cậu càng thêm tin tưởng phán đoán trong lòng mình, sau một khắc, đột nhiên đưa tay vỗ vào trên giá sách, giá sách lay động, trực tiếp nghiêng qua một bên
"Phương Minh, cậu làm cái gì vậy? Thiếu chút nữa nện vào tôi rồi."
Vẻ mặt Trần Trạch tràn đầy bất mãn, chẳng qua không ai phản ứng đến cậu ta, bởi vì ánh mắt của đám người Diệp Tử Du đều bị mặt tường ở phía sau giá sách hấp dẫn, ở nơi này có một cái cửa kéo, Lăng Sở Sở đi lên trước, nhẹ nhàng vặn, trên mặt tường này liền xuất hiện khe cửa, lại sau đó đẩy ra, một cái mật thất xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Ôi trời ơi, vậy mà Kiều Mậu lại còn làm một cái mật thất trong phòng làm việc, đột nhiên tôi có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy."
Trương Thư Thần sờ sờ cánh tay của mình, chỉ cảm thấy cái cổ đều lạnh run. Thử nghĩ một chút, một người ở loại địa phương bí ẩn như phòng ngủ này còn lại muốn làm một cái mật thất, còn làm ra một cameras giám thị lấy, loại đàn ông này không phải biến thái chính là có vấn đề.
"Tôi... Tôi cũng không biết." Diệp Mai cũng mang vẻ mặt mê man, căn bản cô ấy cũng không biết phòng làm việc còn có một mật thất như thế.
"Anh Phương Minh, sao anh có thể phát hiện ở đây sẽ có mật thất?" So sánh với bọn họ, Diệp Tử Du ngược lại tương đối bình tĩnh, cô ấy nghi ngờ là sao Phương Minh biết sau giá sách này sẽ có mật thất.
"Rất đơn giản, biệt thự này không nhỏ, toàn bộ tầng hai hoàn toàn có thể xây thêm vài căn phòng, nhưng không phải mấy người cũng biết ấy ư, tầng hai này chỉ có một phòng ngủ cùng một phòng làm việc, không gian trong toàn bộ tầng hai căn bản không được lợi dụng xong, như vậy không gian còn lại đi đâu?"
Phương Minh tùy tiện tìm một cái cớ, đương nhiên chân tướng cũng không phải như thế, bởi vì biệt thự chính là càng lên cao càng hẹp, cho nên người bình thường sẽ không nhìn ra, trừ phi là người theo nghề kiến trúc hay thiết kế.
Sở dĩ có thể phát hiện phía sau cái giá sách này có một mật thất, đó là bởi vì Phương Minh vừa cảm giác được đấy, lấy thực lực của Phương Minh hiện tại, mật thất sau giá sách này căn bản không thể gạt được cậu.
Cửa mật thất mở, bên trong đen kịt một màu, cho dù là mở đèn trong phòng làm việc ra, nhưng vẫn không cách nào thấy rõ tình huống trong mật thất, cuối cùng đám người Lăng Sở Sở chỉ có thể lấy điện thoại di động ra mở công năng đèn pin lên, lợi dùng ánh sáng của điện thoại di động chiếu hướng mật thất.
Mật thất hắc ám được giấu ở phía sau giá sách kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận