Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 714: Đoạt mệnh giá y

Chương 714: Đoạt mệnh giá y
Ánh đèn từ điện thoại di động không cách nào chiếu sáng cả mật thất, tầm nhìn hạn hẹp như thể ếch ngồi đáy giếng khiến vẻ mặt đám người Lăng Sở Sở trở nên khẩn trương hẳn lên, thậm chí nếu như không phải bởi vì có Phương Minh cùng Trần Trạch còn có Lăng Duy ba người đàn ông này ở đây, chưa chắc các cô ấy đã dám đi vào.
"Làm sao lại không có đèn?"
Ánh đèn từ điện thoại của Trương Thư Thần chiếu lên tường, muốn tìm thấy công tắc đèn, chỉ là chiếu khắp tường một lượt rồi, căn bản không hề có công tắc điện gì cả, điều này làm cho Trương Thư Thần có chút không hiểu.
Có thể nói rằng, đa số công tắc điện đều sẽ được lắp đặt ở bên mép tường gần cửa, ở vị trí tay có thể chạm tới, này là thiết kế thông thường của tất cả công tắc điện, nhưng điểm cổ quái của mật thất này chính là công tắc đèn dĩ nhiên không ở bên cạnh cửa.
"Ở đây không hề có đèn điện."
Phương Minh mở miệng, tuy rằng mật thất rất tối, nhưng lấy tầm mắt của cậu tự nhiên có thể nhìn rõ rõ ràng ràng, trực tiếp đi vào bên trong, sau một khắc, mật thất u ám này sáng lên, phía trước Phương Minh có một ngọn đèn bị đốt sáng.
Một, hai, ba cái...
Toàn bộ mật thất tổng cộng có bảy ngọn đèn, phân biệt ở bảy vị trí khác nhau trong mật thất, mà theo bảy ngọn đèn này bị Phương Minh thắp sáng, sau đó, miệng đám người Lăng Sở Sở đều há thật to nhìn mật thất trước mắt.
Không có bí mật hèn hạ bẩn thỉu gì, cũng không có mấy thứ dọa người gì đó, càng không có bảo bối giá trị liên thành gì, toàn bộ trong mật thất cũng chỉ có một cái bàn, mà ở trên cái bàn này thì lại để đủ loại kéo cùng với chỉ, ở nơi cách bàn không xa thì lại để vài cuộn vải.
"Đây không phải là một phòng may ấy ư, mấy thứ này đều là đồ thợ may dùng mà…"
Trên mặt Trần Trạch có vẻ không thể nào hiểu nổi, Kiều Mậu này làm một mật thất ở trong phòng làm việc, ở trong mật thất lại để mấy thứ thợ may chuyên dùng, này là muốn làm gì?
"Kiều Mậu làm trò gì vậy? Một phòng may thôi, tại sao phải khiến cho thần thần bí bí như vậy?"
Đám người Lăng Sở Sở cũng mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, trong số mọi người ở đây, chỉ có Phương Minh nhìn mấy thứ trong mật thất này, khóe miệng hơi hơi cong lên, trên mặt có vẻ suy tư.
"Diệp Mai, có phải Kiều Mậu có vấn đề tâm lý gì đó không? Mình cảm thấy cậu phải hỏi rõ ràng, đây chính là chuyện liên quan đến tương lai cả đời cậu đó."
Trương Thư Thần nhìn về phía Diệp Mai, chẳng qua ngay khi giọng nói của cô ấy truyền ra, có một bóng người xuất hiện đứng ở ngay cửa mật thất, bóng người này đứng tại cửa, vừa lúc che khuất ánh đèn trong phòng làm việc, dẫn đến cường độ ánh sáng của toàn bộ mật thất lại tối thêm vài phần.
"Ai?"
Cường độ ánh sáng biến hóa khiến cho đám người ở đây đều cảm nhận được, cũng lập tức đưa mắt nhìn về phía cửa bên kia, chỉ là bởi vì khuất bóng ngược sáng, cho nên mọi người không thấy rõ mặt của bóng người này.
"Kiều Mậu?"
Diệp Mai nhẹ nhàng hô một câu, dáng người chồng chưa cưới của mình đương nhiên cô ấy có thể nhớ được đấy, tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng từ trên hình dáng cũng có thể đoán được.
"Ừm." Tiếng đáp lại trầm thấp từ trong miệng bóng người ấy truyền ra.
"Đệt mợ nó, cậu muốn hù dọa người khác sao? Trở về rồi mà không nói lấy một câu, cứ đứng im ở cửa không rên lấy một tiếng."
Vẻ mặt Trần Trạch tràn đầy bất mãn, vốn tâm tình của mọi người đã tương đối khẩn trương, anh còn đứng ở cửa không rên một tiếng, không phải dọa người là muốn làm gì?
"Không phải tôi cho mọi người đi ra bên ngoài chờ tôi sao? Tại sao phải vào mật thất?"
Mặc dù không cách nào thấy biểu tình trên mặt Kiều Mậu, nhưng từ trong giọng nói trầm thấp của Kiều Mậu cũng có thể biết anh ta đang đè nén tức giận, hiển nhiên mật thất này bị đám người Phương Minh phát hiện, khiến cho trong lòng của anh ta tức giận vô cùng.
"Kiều Mậu, tôi cảm thấy phải bây giờ không phải lúc để chúng ta thảo luận vấn đề có vào mật thất hay không, vẫn là anh nên giải thích cho chúng tôi một chút, tại sao muốn làm một mật thất trong phòng làm việc, còn đặt nhiều công cụ may vá như vậy ở trong mật thất này, chẳng lẽ anh còn muốn làm một thợ may sao?"
Lăng Sở Sở bất mãn, với tư cách là bạn thân của Diệp Mai, đương nhiên cô ấy không muốn bạn thân mình gả cho một người đàn ông có quá nhiều bí mật, nguyên nhân là một người đàn ông có quá nhiều bí mật, vậy có nghĩa là trong lòng người đàn ông này ít nhiều gì cũng phải có chút biến thái đấy, này đối với tương lai của bạn mình đến nói cũng không phải chuyện tốt, bởi vì sống chung với một người đàn ông như vậy, sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề.
"Làm thợ may không được sao?"
Rốt cục Kiều Mậu cũng rời khỏi cửa, đi vào bên trong, chẳng qua đám người Lăng Sở Sở đều bởi vì câu trả lời này của Kiều Mậu mà ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
"Nhà họ Kiều tôi vốn chính là thế gia may mặc, là lập nghiệp từ nghề thợ may này, tôi với tư cách là người nhà họ Kiều, học tập kỹ thuật may mặc có lỗi gì sao?"
Kiều Mậu đi tới trước mặt Diệp Mai, sờ sờ đầu Diệp Mai, mang trên mặt vẻ cưng chìu, "Sở dĩ anh sẽ làm một cái mật thất như vậy, kỳ thực chính là vì không muốn lộ chuyện này ra ngoài, dù sao thì một người đàn ông lại làm mấy việc may may vá vá, cuối cùng sẽ khiến cho người ta cười nhạo."
Lúc nói lời này, vẻ mặt Kiều Mậu có chút bất đắc dĩ, mà trên mặt Diệp Mai lại lộ ra vẻ lý giải, quả thật, Kiều Mậu là tổng giám đốc của xí nghiệp nhà họ Kiều, nếu một người đàn ông như vậy bị người ngoài biết bản thân thích may vá, thích thêu thùa... Những thứ mà chỉ có phụ nữ mới làm, sợ rằng danh vọng liền hoàn toàn không có.
"Diệp Mai, em cũng biết tình huống của nhà anh, anh là được bà nội dẫn dắt, khi đó bà nội chỉ là một thợ may, mà từ nhỏ anh đã mưa dầm thấm đất, quen thuộc những công việc của thợ may này, lúc đó anh cảm thấy bà nội chỉ dựa vào tay nghề có thể nuôi sống người một nhà thật là quá vĩ đại, cho nên từ khi còn bé anh đã thích làm thợ may."
Vẻ mặt Kiều Mậu có chút cay đắng, chẳng qua lần này đám người Lăng Sở Sở ngược lại không cười nhạo Kiều Mậu, tính cách cùng thói quen của một người thực sự rất dễ dàng bị hoàn cảnh khi còn bé ảnh hưởng, từ nhỏ Kiều Mậu đã bị bà nội anh ta ảnh hưởng, do đó thích may vá tới như vậy cũng có thể hiểu được.
Một người đàn ông to cao lại thích cuộc sống may vá, quả thật không phải là một chuyện vinh quang gì, vì thế việc Kiều Mậu không muốn để người ngoài biết cũng liền có thể lý giải.
"Anh Kiều, nghề thợ may lưu truyền cho tới bây giờ đã biến thành một loại chức nghiệp khác, đó chính là chuyên gia thiết kế thời trang, mà theo tôi được biết, cái nghề này cũng không thiếu nhân viên nam, hơn nữa rất nhiều người đều có thể đạt đến cấp bậc cao nhất, dường như cũng không có gì hèn hạ bẩn thỉu."
Phương Minh mở miệng, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn về phía Kiều Mậu, tiếp tục nói: "Lời giải thích này của anh Kiều tựa hồ có hơi không thể nào nói nổi."
"Vị này chính là?"
Ánh mắt Kiều Mậu nhìn về phía Phương Minh, bởi vì lúc trước thông qua máy thu hình trên điện thoại di động, anh ta đã thấy hết hình ảnh trong phòng làm việc, biết chính là người thanh niên trước mắt này đẩy ngã giá sách, khiến mật thất của bản thân bại lộ ở trước mặt mọi người.
"Cậu ấy tên Phương Minh, là bạn của tôi." Lăng Sở Sở ở một bên giới thiệu, "Vị này chính là bạn gái của Phương Minh, mặt khác hai người này cũng là bạn của Phương Minh."
Ánh mắt Kiều Mậu đảo qua Diệp Tử Du còn có trên người hai người Đường Diễm cùng Trần Trạch, trong số những người ở đây, chỉ có bốn người Phương Minh là anh ta chưa từng gặp qua, về phần Lăng Sở Sở cùng Lăng Duy anh ta đã từng thấy, dù sao thì vợ chưa cưới của anh ta cũng chỉ có mấy người bạn thân như vậy.
"Cậu Phương, đối với người bình thường đến nói, nhà thiết kế quả thật xem như là một nghề nghiệp cao thượng, nếu như có thể trở thành nhà thiết kế nổi danh trong nghề càng là một chuyện đáng để kiêu ngạo, nhưng tình huống của tôi khác biệt, tôi là người thừa kế nhà họ Kiều, quản lý toàn bộ sản nghiệp của cả nhà họ Kiều, từ nhỏ cha tôi đã không muốn để tôi chạm tay vào mấy việc may vá này, bởi vì cha tôi sợ tôi sẽ mê muội tới mất cả ý chí."
Đối với một vài gia tộc lớn đến nói, bất kể cái nghề nhà thiết kế này nổi tiếng cùng cao thượng tới mức nào, trong mắt bọn họ cũng chỉ là một người thợ may, cái này rất giống những minh tinh hiện tại, bất kể có ánh hào quang rực rỡ tới mức nào, thu nhập cao tới cỡ nào, thế nhưng ở trong mắt một số cao tầng cùng một số người già có tư tưởng cổ hủ, minh tinh chính là con hát, là không ra gì.
"Thì ra là vậy..."
Giọng nói của Phương Minh cố ý kéo dài, không tiếp tục cái đề tài này nữa, mà là đi tới nhìn trong giỏ trúc ở ngay bên cạnh bàn, bên trong có một số quần áo, là Kiều Mậu may, khi Phương Minh cầm những quần áo ở bên trong giỏ trúc này lên, sắc mặt Kiều Mậu biến hóa mấy lần.
"A, thì ra anh Kiều thích may giá y!"
Quần áo bên trong giỏ trúc này chính là giá y đỏ, được may rất khéo, chẳng qua hiển nhiên Kiều Mậu không quá hài lòng, nếu không anh ta cũng sẽ không ném hết chúng vào trong giỏ rác rưởi này.
"Khụ khụ, đúng vậy."
"Giá y vật này là có hàm nghĩa đấy, nếu tôi nhớ không lầm, chị Diệp Mai đã có một bộ giá y, anh Kiều còn may giá y nữa, không biết ý nghĩa ở nơi nào?"
Khi Phương Minh hỏi lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều Mậu, mà Kiều Mậu thì lại ấp úng có chút không trả lời được, cuối cùng dứt khoát tránh né không đối diện với Phương Minh.
"Anh Kiều không muốn nói nguyên nhân, vậy thì để tôi tới nói đi."
Gặp được Kiều Mậu, Phương Minh đã có thể hoàn toàn chắc chắn đối với phán đoán của mình, mà việc cậu cần phải làm bây giờ là đánh bại phòng tuyến trong lòng Kiều Mậu.
"Phương Minh, cậu muốn nói gì?"
Tầm mắt của đám người Lăng Sở Sở đều nhìn về phía Phương Minh, mà Phương Minh chỉ cười nhạt một tiếng, đặt giá y trong tay lên trên bàn, chậm rãi mở miệng nói: "Lúc trước tôi đã từng nghe chị Diệp Mai nói, nhà họ Diệp cùng nhà họ Kiều là thế giao, khi còn bé chị Diệp Mai cùng Kiều Mậu cũng đều có quen biết nhau, lúc ấy chị Diệp Mai còn rất thích quấn quít lấy anh Kiều Mậu, giống như một kẻ theo đuôi đi theo sau lưng Kiều Mậu."
Nghe được lời của Phương Minh, khuôn mặt Diệp Mai đỏ lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, bởi vì quả thật khi còn bé cô ấy thường xuyên quấn quít lấy Kiều Mậu.
"Nếu như cố sự chính là như vậy mà nói, hẳn đó phải là một câu chuyện tình yêu hạnh phúc, sau khi hai đứa bé vô tư lớn lên lại thành một cặp, đây là một câu chuyện tình yêu khiến người khác hâm mộ tới cỡ nào."
Phương Minh khe khẽ thở dài, đưa mắt nhìn Kiều Mậu, tiếp tục nói: "Thế nhưng trong câu chuyện cũ này, với tư cách vai nam chính anh Kiều nhưng lại không có bao nhiêu cảm giác đối với chị Diệp Mai, chí ít khi còn bé là như thế, mà sau khi nhà họ Diệp dời khỏi nhà cũ, người hai nhà cũng từ từ lạnh nhạt, trước đây chuyện những người lớn đùa giỡn hứa hôn cũng không còn người nào nhắc lại nữa."
Về chuyện cũ giữa Diệp Mai cùng Kiều Mậu, lúc trước khi đang ăn cơm, Phương Minh nói bóng nói gió cũng đã biết không ít từ trong miệng Diệp Mai còn có đám người Lăng Sở Sở, hoàn toàn có thể suy đoán được chuyện cũ giữa hai người.
"Vốn là như vậy cũng không có gì, nếu mấy đứa bé lúc nhỏ thích chơi với nhau lớn lên đều sẽ cùng nhau, vậy trên đời này tất cả đều là tình yêu thanh mai trúc mã, sau khi nhà họ Diệp rời khỏi, hai nhà cũng liền giảm bớt lui tới, chị Diệp Mai cũng đã sớm quên khi còn bé thích thằng bé kia, cho nên sau khi biết mình phải đính hôn với anh Kiều, trong lòng tràn đầy kháng cự, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ đào hôn trong đầu."
Chuyện cũ giữa Diệp Mai cùng Kiều Mậu rất đơn giản, hai người bạn chơi thân từ bé sau lại xa nhau, sau đó nhà gái đã không còn ấn tượng gì đối với nhà trai, thẳng đến nhiều năm về sau, nhà họ Diệp một lần nữa về tới thủ đô, gia trưởng hai nhà lại một lần nữa nhấc lên chuyện của mấy đứa bé hai nhà, đều biết gốc tích, cuối cùng liền có cuộc hôn nhân này.
Nhưng mà Phương Minh lại xác định một điểm, đó chính là có một chi tiết chị Diệp Mai không để mắt đến, chi tiết này chính bản thân chị Diệp Mai cũng không biết, mà ngay cả Phương Minh sau khi thấy giá y bên trong giỏ làm bằng trúc này mới nghĩ tới.
"Hẳn là anh Kiều rất yêu chị Diệp Mai, thậm chí từ khi còn bé đã thích chị Diệp Mai."
Phương Minh nhìn về phía Kiều Mậu, khóe miệng Kiều Mậu co quắp một cái, nhưng mà Diệp Mai lại cắt đứt lời nói của Phương Minh ngay lúc này, kinh hô: "Cái này không thể nào, khi còn bé anh ấy rất chán ghét chị, cũng không chơi đùa với chị."
"Anh ấy không chơi đùa với chị, không có nghĩa là anh ấy không thích chị, tương phản chỉ có yêu mến chị anh ấy mới có thể không đùa với chị, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ chị, anh Kiều, tôi nói có đúng không?"
Đối mặt với với câu hỏi của Phương Minh, Kiều Mậu không nói một lời, chỉ là sắc mặt trở nên âm trầm.
"Phương Minh, cậu nói cái gì mà làm chúng tôi loạn hết cả não, nếu Kiều Mậu đã thích Diệp Mai từ khi còn bé, vậy tại sao khi còn bé lại không chơi đùa cùng với Diệp Mai?" Lăng Sở Sở cũng đang một bên nhíu mày hỏi.
"Tôi biết rồi, cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, rõ ràng rất thích một cô gái, lại cố ý làm bộ không thấy hứng thú đối với cô ấy, như vậy liền sẽ dẫn tới lòng hiếu kỳ của phụ nữ, khiến người phụ nữ này chủ động nhích lại gần mình." Lăng Duy ở một bên lại đột nhiên hô lên, mà lời của cậu ta được Trần Trạch tán thành, theo gật đầu.
Ách...
Phương Minh có chút nghẹn lời, Lăng Sở Sở thì lại tức giận trừng mắt liếc em trai mình một cái, thời điểm đó Diệp Mai chẳng qua chỉ bốn năm tuổi, mà Kiều Mậu cũng chưa tới mười tuổi, đứa bé nhỏ như vậy nào biết cái gì là lạt mềm buộc chặt.
"Phương Minh, ý của anh là nói anh Kiều không thể biểu hiện ra bản thân mình yêu thích chị Diệp Mai, nếu không thì sẽ mang đến nguy hiểm cho chị Diệp Mai, cho nên anh Kiều mới cố ý giả ra dáng vẻ không có hứng thú với chị Diệp Mai." Diệp Tử Du suy nghĩ một chút, nói.
"Không sai, chính là nguyên nhân này."
Phương Minh gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Kiều Mậu như cũ, chẳng qua lúc này Kiều Mậu lại nở nụ cười, trên mặt có vẻ châm chọc, nói: "Thật sự là lời nói vô căn cứ, nếu như tôi thích Diệp Mai sẽ mang đến nguy hiểm cho Diệp Mai, như vậy vì sao tôi lại đáp ứng trong nhà đính hôn cùng Diệp Mai?"
"Đó là bởi vì anh cảm thấy anh có năng lực giải quyết nguy hiểm chị Diệp Mai sẽ gặp phải, cho nên anh mới chịu đáp ứng lần đính hôn này." Phương Minh nói ra từng chữ từng chữ.
Thân thể Kiều Mậu hơi lay động một chút, chẳng qua vẫn ngậm miệng không nói một lời.
"Phương Minh, cậu đã nói phải nói cho rõ ràng, mấy lời hai người nói khiến chúng tôi đây càng ngày càng hồ đồ." Trần Trạch ở một bên có chút bất mãn, Phương Minh thằng này là cố ý treo hứng thú của mọi người sao?
"Kỳ thực mấy món giá y thất bại này cũng đã có thể nói rõ vấn đề, lẽ nào các người không phát hiện, loại đồ anh Kiều may trong mật thất này chính là bộ giá y mà bà nội anh ấy may cho chị Diệp Mai sao?"
"Cho dù anh Kiều thích may, lại thậm chí trùng hợp tới mức ưa thích giá y, như vậy cũng không cần may ra bộ giá y giống như đúc bộ mà bà nội anh ấy đưa ra, nguyên nhân duy nhất chính là anh Kiều nhất định muốn làm như thế, mà mục đích anh ấy phải làm như vậy kỳ thực cũng rất đơn giản..."
Sau khi nói đến đây, khóe miệng Phương Minh khơi gợi lên một vòng thâm ý, nhìn về phía Kiều Mậu, nói gằn từng chữ từng chữ một: "Mục đích của anh Kiều chính là muốn tráo đổi bộ giá y mà bà nội anh ấy đã may cho chị Diệp Mai kia, bởi vì anh ấy biết, bộ giá y kia sẽ là xiêm y đoạt mệnh chị Diệp Mai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận