Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 740: Vậy thì không ẩn giấu nữa

Chương 740: Vậy thì không ẩn giấu nữa
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Xin lỗi? Không thể nào!
Phương Minh vừa nói ra những lời này, vẻ mặt của đám người ở đây lại trở nên cổ quái.
Trong lời nói của Phương Thiên có ý muốn bao che cho Phương Minh, tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm giác được, chẳng qua tất cả mọi người không hề cảm thấy có gì không đúng, lấy thực lực Phương Minh triển lộ ra, tuyệt đối là tiền đồ vô lượng, sao những người như Phương Chiến cùng Phương Giác có thể so sánh.
Về phần Phương Toàn, mặc dù là trưởng bối, nhưng tới tuổi này mà khó khăn lắm mới bước vào Địa Cấp tầng bảy, mặc dù đối với với giới tu luyện đến nói cũng được coi như là cường giả, thậm chí đặt trong một số môn phái nhỏ cùng thế lực nhỏ, đã được coi là tồn tại đứng đầu, thế nhưng ở trong Thập đại môn phái lại không nổi bật như vậy.
Có thể được cao tầng của Thập đại môn phái hết mực coi trọng, chỉ có những thiên tài có tiềm lực trở thành cường giả Thiên Cấp.
Trong giới tu luyện, có một tổng kết đối với cường giả Thiên Cấp, đó chính là toàn bộ cường giả Thiên Cấp khi ở chừng ba mươi tuổi đều có thể đạt tới cảnh giới Địa Cấp tầng bốn, nếu như ở chừng ba mươi tuổi vẫn không thể đạt tới Địa Cấp tầng bốn, gần như rất khó có khả năng bước vào cấp bậc Thiên Cấp, ngoại trừ một số ít người rất tài giỏi nhưng trưởng thành trễ hoặc là nhân sĩ vô tình nhận được kỳ ngộ vô cùng lớn.
Nói cách khác, cho dù là Chu Thương cùng Mục Võ một trong tứ đại công tử, trên thực tế cũng không nhất định có thể trở thành cường giả Thiên Cấp.
Trong giới tu luyện có một câu như vậy, cường giả Thiên Cấp đều đã từng là Tứ Đại Công Tử, nhưng Tứ Đại Công Tử không nhất định đều có thể trở thành cường giả Thiên Cấp, bởi vậy có thể tưởng tượng, nếu muốn trở thành cường giả Thiên Cấp rốt cục khó khăn tới cỡ nào.
Mà hiện tại Phương Minh vẫn chưa tới ba mươi tuổi, nhưng đã có được thực lực Địa Cấp tầng năm, loại thiên phú này chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai chắc chắn có thể tiến vào hàng ngũ cường giả Thiên Cấp, hơn nữa còn là người có thực lực dẫn đầu trong số những cường giả Thiên Cấp.
Đối với nhà họ Phương, loại gia tộc môn phái trong Thập đại môn phái này tới nói, bọn họ không thèm cường giả Địa Cấp, cái bọn họ cần chính là cường giả Thiên Cấp, hoặc là đệ tử có thiên phú, có khả năng trở thành cường giả Thiên Cấp.
Phương Thiên có thể xác định, chắc chắn các trưởng lão sẽ đáp ứng quyết định hắn mới đưa ra, Phương Minh tuyệt đối là một trong những đệ tử thiên tài mà tương lai nhà họ Phương cần phải toàn lực bồi dưỡng, mặc dù nói Phương Chiến cũng là đối tượng được bồi dưỡng mạnh, nhưng giữa toàn lực cùng mạnh lại có khác biệt rất rõ ràng.
Cho nên, dưới cái nhìn của Phương Thiên, chỉ cần Phương Minh nói lời xin lỗi, chuyện này liền được giải quyết, thế nhưng khiến hắn không nghĩ tới là, dĩ nhiên Phương Minh lại quật cường như vậy, sẽ nói lời như thế.
"Đại cả, ca có nghe hay không, căn bản người này không hề đặt trưởng bối vào mắt, cho dù thiên phú có cao tới đâu, nhưng đây cũng không phải thiên tài nhà họ Phương chúng ta mong muốn."
Lúc trước Phương Toàn còn một bụng oán khí, thế nhưng sau khi nghe thấy những lời Phương Minh nói, trong lòng hắn mừng như điên, ngay cả quyết định của đại ca mình mà Phương Minh cũng dám phản bác, thật sự là muốn chết.
Không sai, Phương Minh cậu thực sự là thiên tài siêu cấp, ngày sau có khả năng trở thành cường giả Thiên Cấp, nhưng một gia tộc ngoại trừ cần thiên tài, càng cần một thiên tài trung tâm hơn.
Một thiên tài nếu như không trung tâm, dù gia tộc kia có bồi dưỡng toàn lực nhưng làm vậy có ý nghĩa gì?
Làm sao mới có thể bình phán một thiên tài có trung tâm hay không? Đương nhiên một phần rất quan trọng nằm ở thái độ của thiên tài này đối với trưởng bối.
Thiên tài có thể cậy tài khinh người, nhưng nhất định phải có mức độ, ngay cả khi đối mặt với trưởng bối mà cậu còn không tôn kính, cũng không nghe theo mệnh lệnh của trưởng bối, vậy gia tộc kia còn dám bồi dưỡng cậu sao? Ai biết chờ khi cậu đủ lông đủ cánh, còn có đặt trưởng bối của gia tộc vào trong mắt hay không?
Cũng chính bởi vì điểm này, Phương Toàn có thể kết luận, dù cho Phương Minh có thiên tài hơn nữa, cũng nhất định sẽ khiến các trưởng lão không yêu thích, thậm chí sẽ còn tiến hành chèn ép một phen, ít nhất là muốn ma luyện bỏ đi vẻ kiệt ngạo bất tuần này trên người hắn, cho nên bản thân mình ức hiếp Phương Minh, các trưởng lão không chỉ không trách cứ, ngược lại còn có thể âm thầm khen ngợi.
"Đại ca, để đệ tới giáo huấn hắn một chút, khiến hắn biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ."
Sắc mặt Phương Thiên cũng có chút do dự, Phương Minh cự tuyệt cũng khiến lòng hắn có chút mất hứng, nhưng còn chưa tới mức vô cùng nóng giận, với tư cách nhân vật thủ lĩnh một đời trung niên nhà họ Phương, hắn càng nhiều hơn chính là suy xét lợi ích của toàn bộ nhà họ Phương.
Phương Minh một thiên tài như vậy hẳn nhà họ Phương sẽ không buông tha, nhưng tính tình của Phương Minh cũng thực sự cần mài giũa, khiến lão Cửu ra tay dạy dỗ một chút, dường như cũng không phải một chuyện xấu, dù sao thì có mình ở, cũng sẽ không khiến lão Cửu thực sự làm Phương Minh bị thương.
Phương Minh nhìn Phương Toàn nóng lòng muốn thử, trong lòng lại âm thầm cười lạnh, vốn là cậu không có ý định bại lộ thực lực chân thật của mình, dù sao ẩn dấu thực lực có thể khiến đối thủ của mình sẽ tê liệt cùng sơ suất khi đối mặt với chính mình, đừng quên cậu còn có một kẻ địch lớn trong giới tu luyện là nhà họ Mục.
Chẳng qua sau khi chuyện ngày hôm nay phát sinh, Phương Minh đã thay đổi suy nghĩ, nếu bản thân mình chỉ để lộ ra thiên phú cao hơn những thiên tài khác một chút, mà thiên phú như vậy đối với nhà họ Phương đến nói kỳ thực cũng không tính là kinh diễm đến cỡ nào, cũng không phải nói thiên phú của cậu không được, mà là đối với nhà họ Phương đến nói, thiên phú như vậy nhiều lắm cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Vâng, Phương Minh cậu có thiên phú để trở thành cường giả Thiên Cấp, nhưng nhà họ Phương có mười vị cường giả Thiên Cấp, thậm chí cho dù tệ nhất, cũng đã là không tới hai mươi năm lại sinh ra một vị cường giả Thiên Cấp, một thiên tài có thiên phú trở thành cường giả Thiên Cấp, đối với thế lực khác đến nói có thể đã đủ kinh diễm, nhưng đối với nhà họ Phương đến nói liền không nhất định.
Những trưởng lão kia tối đa cũng chỉ cảm thấy, ừm, thằng nhóc này có thiên phú, tương lai có thể đi tới độ cao như chúng ta, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ có cùng một suy nghĩ, chính là dưới cái nhìn của bọn họ, loại thiên tài ưu tú như mình cũng không tính là gì.
Thật giống như một học phách, bình thường đều thi được hơn chín mươi điểm, bọn họ sẽ có hứng thú vô cùng với một bạn học cũng thi được hơn chín mươi điểm giống như mình sao?
Sẽ không, bởi vì bọn họ cảm thấy thi được hơn chín mươi điểm vốn chính là một chuyện quá mức bình thường, dùng một câu nói rất phổ biến chính là: thế giới của học phách mấy tên học cặn bã không thể hiểu được.
Vốn Phương Minh chỉ muốn giả dạng mình thành một học phách bình thường thôi, thế nhưng cậu phát hiện cho dù đã trở thành học phách, vẫn không cách nào tránh khỏi bị một số người ngấp nghé, vậy thì đem thực lực chân thật của mình triển lộ ra đi.
Mỗi năm, một trường học đều sẽ có một số học sinh khá giỏi, bọn họ có thể không thèm để ý tới mấy học phách thi được hơn chín mươi điểm, nhưng khi đối mặt với học phách đạt điểm tối đa, lại còn có thể thi mấy kỳ thi quốc tế nhận được giải, còn có thể chỉ hơi hơi gật đầu một cái, nói một câu bình thản như: "Còn có thể, phải tiếp tục cố gắng…" sao?
Khi thiên phú của mình kinh diễm đến trình độ có thể nghiền ép tất cả mọi người, dĩ nhiên trưởng lão nhà họ Phương sẽ coi trọng mình, loại tình huống giống Phương Chiến này cũng sẽ không lại xuất hiện.
"Phương Minh, tôi thừa nhận cậu đủ thiên tài, nhưng bây giờ cậu còn chưa thể lộ ra răng nanh đâu."
Phương Toàn mang theo vẻ âm lãnh nhìn về phía Phương Minh, thiên tài, nhà họ Phương không thiếu thiên tài, cho dù là Mãnh Nhân cùng thế hệ với hắn, chính là cái người đã biến mất kia, khi ở cái tuổi này vẫn không thể nào đối kháng với trưởng bối.
"Thật sao?" Ngược lại vẻ mặt Phương Minh không thay đổi, mà tất cả mọi người ở đây lại đều nghi ngờ, không biết Phương Minh lấy sức mạnh từ đâu tới, dù sao đối thủ của cậu nhưng là một vị cường giả Địa Cấp tầng bảy đấy.
"Hừ, chỉ cần cậu có thể tiếp được một đấm này của tôi, tôi sẽ tha thứ cho cái lỗi bất kính kia của cậu."
Có nhiều người như vậy ở đây, đương nhiên Phương Toàn vẫn phải giữ lại chút thể diện, dù sao thì hắn cũng là trưởng bối, dưới cái nhìn của hắn, một đấm đã là quá đủ rồi, Địa Cấp tầng bảy cùng Địa Cấp tầng năm, đó chính là chênh lệch như lạch trời.
"Nói nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ra tay đi."
Thấy Phương Minh vẫn mang trên mặt vẻ coi thường, sắc mặt Phương Toàn càng thêm khó coi, lần này không nói gì nữa, bước ra một bước, khí thế cả người kéo lên, lại sau đó liền đánh một quyền ra.
Một quyền này, so với một kiếm lúc trước Phương Chiến đánh ra kia lại càng thêm kinh khủng, thậm chí có thể thấy không gian đều hơi vặn vẹo, điều này làm cho vẻ mặt Phương Thiên đang đứng bên cạnh cũng ngưng lại, tay phải khẽ nâng lên.
Trong giới tu luyện, tất cả mọi người đều biết chỉ có cường giả Thiên Cấp mới có năng lực khiến không gian sụp đổ, đó là người có thể khống chế năng lượng trời đất chân chính, mà cường giả Địa Cấp tối đa chỉ có thể là làm đến mức khiến không gian vặn vẹo, nhưng có thể khiến không gian vặn vẹo ngay lập tức thì cũng chỉ có cường giả Địa Cấp hậu kỳ mới làm được.
Trước Địa Cấp hậu kỳ, bất kể thực lực mạnh tới mức nào, chiêu thức cùng pháp thuật xa hoa tới cỡ nào, vậy cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, căn bản không thể nào chân chính ảnh hưởng đến toàn bộ không gian từ trường đấy, một quyền này của lão Cửu, tối thiểu là dùng tám phần mười sức mạnh.
Trong lòng Phương Thiên không cho rằng Phương Minh có thể tiếp được một chiêu này, cho nên hắn muốn ngăn cản ngay nháy mắt trước khi Phương Minh tan tác, bằng không, dưới một quyền này, chắc chắn Phương Minh sẽ bị trọng thương.
Nghĩ tới đây ánh mắt Phương Thiên nhìn phía Phương Giác cũng có chút lửa giận, thân làm trưởng bối lại xuống tay nặng với tiểu bối như vậy, đây là chuyện mà tộc quy nhà họ Phương không cho phép.
Quả thật một quyền này của Phương Thiên rất mạnh, chí ít đối với những người tuổi trẻ kia, chỉ cảm nhận được năng lượng đều để cho bọn họ cảm thấy tim đập nhanh, nhưng mà vẻ mặt Phương Minh không thay đổi, thậm chí ở bên trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, trực tiếp đánh ra một quyền nghênh đón.
Khác biệt chính là, một quyền này của Phương Minh không có bất kỳ hoa mỹ gì, thoạt nhìn cực kỳ giản dị tự nhiên, song khi hai quyền đầu đụng vào nhau, cũng không hề xuất hiện hình ảnh mà mọi người đã dự đoán.
Thân thể Phương Minh cũng không lui lại, thậm chí biểu tình trên mặt đều không có thay đổi, cũng ngay một khắc này, nhất cỗ khí thế kinh khủng đột nhiên từ trên người Phương Minh kéo lên, cổ khí thế này dĩ nhiên ngang ngửa với lực lượng của Phương Toàn, kéo về phía toàn bộ đám người trong giới tu luyện
Uy áp của cường giả Địa Cấp tầng bảy mạnh mẽ không?
Đối với Phương Thiên đến nói đương nhiên không coi vào đâu, thậm chí đối với không ít cường giả tại đây đến nói đều không coi vào đâu, bởi vì bản thân bọn họ cũng đang ở cảnh giới này, nhưng đối với người tu luyện trẻ tuổi đến nói, này không thua gì dời non lấp biển, nếu như không phải có trường bối của bọn hắn bảo vệ bọn hắn, lúc này đã sớm lui về sau.
"Hắn... Hắn là Địa Cấp tầng bảy!"
Có người ở đây run rẩy nói ra những lời này.
Biểu tình trên mặt Lữ Chính Dương từ tràn ngập chiến ý đột nhiên trở nên không thể tin tưởng, lại đến sau cùng mê man, mà kỳ thật vẻ mặt của mấy cường giả trẻ tuổi ở đây cũng không khá hơn bao nhiêu, về phần Phương Thiên, bàn tay đang vươn ra của hắn cương cứng trong không trung, thậm chí bởi vì khiếp sợ đều quên thu hồi.
Khuôn mặt Niệm Dao Băng đã không có vẻ lo lắng, bởi vì căn bản cô ấy còn chưa kịp phản ứng, nhưng mà khiếp sợ khiến đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, về phần vẻ mặt của Minh Nguyệt tiên tử cùng Trần Thiền Thiền bên người cô ấy cũng giống hệt cô ấy.
Mọi người, đều bị khí thế giờ khắc này Phương Minh thả ra chấn động, đến mức một màn trước mắt này phảng phất đã trở thành vĩnh hằng trong mắt bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận