Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 744: Cửa hàng Vu Đạo khai trương lại

Chương 744: Cửa hàng Vu Đạo khai trương lại
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
"Cửu trưởng lão."
Phương Thiên không tới một mình, sau lưng hắn còn có Phương Toàn cùng Phương Chiến, về phần Phương Giác lúc này còn đang nằm trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu.
Phương Chân đã sớm nhận ra đám người Phương Thiên xuất hiện, chẳng qua hắn cũng không hề để ý, mà Phương Toàn cũng nhìn thấy một lọ Địa Lộ Hoàn Cửu trưởng lão đưa cho Phương Minh kia, trên mặt càng lộ ra vẻ sợ hãi.
Thiên phú của hắn ở nhà họ Phương chỉ có thể coi là lớp giữa, cho nên loại thuốc viên trân quý như Địa Lộ Hoàn này, hàng năm hắn chỉ nhận được một viên, nhưng cho dù là như vậy hắn vẫn cực kỳ vui vẻ, dù sao trừ nhà họ Phương bọn họ ra, môn phái khác cũng có nhưỡng chế Địa Lộ Hoàn này.
Mà bây giờ thì sao, Cửu trưởng lão trực tiếp cho Phương Minh một lọ, điều này nói rõ cái gì, nói rõ ở trong lòng Cửu trưởng lão, Phương Minh có sức nặng gấp mấy chục lần so với hắn, nghĩ tới đây trong lòng hắn liền có chút phát lạnh, anh cả đã nói chuyện hắn cùng Phương Chiến cướp đoạt pho tượng Phương Minh với trưởng lão, hiện tại lại đưa bọn họ tới đây, chính là muốn giao cho Cửu trưởng lão xử lý.
Trong gia tộc, tứ trưởng lão có trách nhiệm xử phạt tộc nhân, nhưng bây giờ Cửu trưởng lão lại đứng ra làm thay, này rõ ràng chính là muốn xử phạt bọn họ ở ngay trước mặt Phương Minh, mà mục đích làm như vậy là cái gì, Phương Toàn không cần nghĩ cũng biết, làm vậy là muốn cho Phương Minh một câu trả lời.
Phương Toàn có thể nghĩ đến, đương nhiên Phương Chiến sau lưng Phương Toàn cũng có thể nghĩ đến, tuy rằng cúi đầu, nhưng trên mặt của hắn có vẻ âm tàn cùng không cam lòng, thái độ của Cửu trưởng lão dành cho Phương Minh, cho tới bây giờ hắn còn chưa được hưởng thụ lần nào, cho dù hắn là thiên tài đứng đầu một đời trẻ tuổi nhà họ Phương.
"Hừ!"
Đợi khi Phương Toàn cùng Phương Chiến đi vào, vẻ ôn hoà trên mặt Phương Chân liền biến mất, chỉ một tiếng hừ nhẹ như thế liền khiến Phương Toàn lạnh lẽo, cả người mồ hôi nhễ nhại, mà Phương Chiến cũng không tốt hơn chút nào.
"Thật là tốt lắm, thân làm đệ tử nhà họ Phương, dĩ nhiên mưu đồ cướp đoạt tài nguyên của người cùng tộc, công khai vi phạm tộc quy, thậm chí còn khiến toàn bộ người trong giới tu luyện thấy chuyện xấu này."
Phương Chân là một cường giả Thiên Cấp, dù cho không toả ra uy áp, nhưng chỉ vẻn vẹn một câu nói như vậy liền để cho Phương Toàn cùng Phương Chiến không chịu nổi, nhất là Phương Toàn, trực tiếp không có cốt khí quỳ sụp xuống.
"Cửu trưởng lão, tôi biết lỗi rồi, tôi chỉ xuất phát từ suy nghĩ vì gia tộc, nghĩ sau khi Phương Chiến được pho tượng, thực lực có thể có được đột phá, đến lúc đó chắc chắn có thể đánh bại Lữ Chính Dương của Thái Ất Lâu, một lần nữa đoạt lại danh hiệu đứng đầu Tứ Đại Công Tử, tìm về mặt mũi cho nhà họ Phương chúng ta, tôi làm đây hết thảy cũng là vì suy nghĩ cho nhà họ Phương, thật sự không có chút tư tâm."
Vốn là Phương Toàn còn muốn nói, ai kêu Phương Minh thích giả heo ăn thịt hổ như thế, nếu như Phương Minh trực tiếp triển lộ ra thực lực, hắn cũng sẽ không giúp Phương Chiến làm vấn đề này.
Chẳng qua sau khi thấy được thái độ của Cửu trưởng lão khi đối xử với Phương Minh, Phương Toàn rất sáng suốt nuốt những lời này vào trong bụng, hắn đã thấy rõ, lúc này tuyệt đối là không thể nói xấu Phương Minh dù chỉ là một câu, chỉ có thể nắm chắc việc bản thân mình làm vậy là vì suy nghĩ cho gia tộc.
"Chết tiệt, còn dám nguỵ biện cho bản thân, nếu muốn làm gia tộc vẻ vang thì nên nỗ lực tu luyện, mà không phải dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này. Phương Toàn, từ hôm nay trở đi, trong vòng mười năm ngươi sẽ không được hưởng thụ bất kỳ tài nguyên tu luyện gì của gia tộc, nếu như trong mười năm này không thể đột phá cảnh giới, cách chức trở thành đệ tử tạp sự."
Nghe được Cửu trưởng lão mà nói, Phương Toàn mặt xám như tro tàn, hắn đột phá đến Địa Cấp tầng bảy chẳng qua mới thời gian hai năm, cho dù có gia tộc tài nguyên ủng hộ, mười năm đều không nhất định có thể đột phá đến Địa Cấp tầng tám, mà không có gia tộc tài nguyên tu luyện, vậy thì càng không thể nào đột phá cảnh giới, kết cục sau cùng liền là trở thành đệ tử tạp sự.
Nhà họ Phương là gia tộc đứng đầu giới tu luyện, nhưng không có nghĩa mỗi người nhà họ Phương đều là người tu luyện, tuy rằng nhà họ Phương gia đại nghiệp đại không sai, nhưng cũng có rất nhiều người, đối với những người không có thiên phú tu luyện này, nhà họ Phương sẽ trực tiếp buông tha.
Đương nhiên cái gọi là buông tha cũng không phải không nhận đệ tử này, mà là để những người này phụ trách công việc khác trong nhà họ Phương, tài sản ở thế tục của nhà họ Phương, còn có mấy việc vặt vãnh trong nhà họ Phương đều cần có người làm, đây là nguyên nhân khiến Tạp Sự Đường có thể tồn tại.
Đệ tử tạp sự là tầng lớp người có địa vị thấp nhất trong nhà họ Phương, là những người sống để phục vụ những đệ tử có thiên phú tu luyện, để cho mình trở thành đệ tử tạp sự, vậy thì đồng nghĩa với việc tước đoạt tư cách tu luyện của mình.
Phương Chân không liếc Phương Toàn thêm lần nào nữa, ánh mắt rơi vào trên người Phương Chiến, trong đôi mắt già nua có một tia phức tạp thoáng qua.
Phương Chiến, là thiên tài đứng đầu một đời trẻ tuổi nhà họ Phương, cũng là người mà đám trưởng lão bọn họ nhìn trúng, nếu tiếp tục bồi dưỡng hẳn sẽ có cơ hội trở thành cường giả Thiên Cấp đấy, đương nhiên không phải Phương Toàn có thể so sánh.
Nếu như Phương Chiến đắc tội những người khác, hắn còn có thể bao che một chút, nhưng lúc này Phương Chiến đắc tội với Phương Minh, mà thiên phú của Phương Minh lại hoàn toàn nghiền ép Phương Chiến, hai người nên lựa chọn ai, trong lòng Phương Chân hết sức rõ ràng.
"Phương Chiến, ngươi thân là người dẫn đầu một đời trẻ tuổi nhà họ Phương ta, không bảo vệ người cùng thế hệ, trái lại mưu đoạt bảo vật của tộc nhân cùng thế hệ, trái với tộc quy, hiện tại phạt ngươi diện bích mười năm trong từ đường tổ nhà họ Mục, trong mười năm này tài nguyên tu luyện giảm phân nửa."
Phương Chiến ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Phương Chân, bởi vì hắn không nghĩ tới Cửu trưởng lão sẽ trừng phạt hắn nghiêm khắc tới như vậy
Từ đường tổ là cấm địa của nhà họ Phương, bên trong cung phụng lịch đại tổ tiên nhà họ Phương, tộc nhân bình thường không được bước vào, nói cách khác trong mười năm này hắn chỉ có thể làm bạn với linh vị, xem như là hoàn toàn rời xa trung tâm quyền lực nhà họ Phương.
Nhưng cái này cũng chưa tính cái gì, quan trọng nhất là tài nguyên tu luyện bị giảm thiếu mất một nửa, cái tuổi này của hắn chính là tuổi cần tài nguyên tu luyện nhanh chóng tăng thực lực lên, tài nguyên giảm phân nửa mà hắn lại không cách nào rời khỏi từ đường tổ, cũng liền có nghĩa chênh lệch giữa hắn cùng đám người Lữ Chính Dương sẽ càng kéo càng lớn, Cửu trưởng lão làm vậy là hoàn toàn không để cho hắn có cơ hội trở mình.
Kỳ thực, Phương Chiến cũng không biết là, sở dĩ Phương Chân làm ra hình phạt nghiêm khắc như vậy cũng vì có nguyên nhân khác, dưới cái nhìn của Phương Chân, Phương Minh không mượn tài nguyên của nhà họ Phương đều có thể tu luyện tới Địa Cấp tầng tám, Phương Chiến cháu dựa vào tài nguyên nhà họ Phương mà vẫn chỉ tới cảnh giới này, nếu muốn khiến nhà họ Phương lại coi trọng cháu, vậy trong thời gian mười năm này nhất định thực lực phải tăng mạnh.
Thậm chí đều không cần Phương Chiến có thể đuổi theo bước chân Phương Minh, chỉ cần Phương Chiến có thể ở trong thời gian mười năm này đột phá đến Địa Cấp tầng sáu, gia tộc sẽ một lần nữa cho hắn cơ hội.
Nhưng nếu như không thể làm được, gia tộc cũng sẽ hoàn toàn buông tha Phương Chiến, điểm này không cần Phương Chân nói rõ, nhưng hắn tin tưởng trong lòng Phương Chiến có thể rõ ràng.
Phương Minh nhìn ánh mắt không cam lòng của Phương Chiến, trong lòng lại không có quá nhiều rung động, cho dù Phương Chiến có hận mình nhiều hơn nữa thì có thể làm gì được mình đây, sự chênh lệch giữa hắn và Phương Chiến sẽ chỉ càng kéo càng lớn.
Phương Thiên dẫn Phương Toàn cùng Phương Chiến đi, mà Phương Chân cũng không ở Ma Đô lâu, mục đích hắn tới nơi này đã đạt đến, trực tiếp lên đường quay về tộc.
Phương Chân đi, Phương Thiên cũng đi, vốn là Phương Minh cho rằng bản thân mình sẽ khôi phục thanh tĩnh, nhưng mà trên thực tế sau khi Phương Thiên đi không bao lâu, liền có vô số thiệp mời đưa đến trước mặt của cậu.
Thiếp mời của các thế lực lớn trong giới tu luyện, đại điển do một gia tộc nào đó có lão tổ xuất quan tổ chức, một thế lực nào đó mừng đại thọ 200 năm, được lựa chọn làm người xem cuộc tranh tài của đệ tử môn phái nào đó, thậm chí còn có thiệp mời đầy tháng cháu trai của một cường giả nào đó.
Nhìn những thiệp mời này Phương Minh cũng rất bất đắc dĩ, đây là mười năm gian khổ học tập không người hỏi, nhất cử thành danh thiên hạ biết.
Đối với mấy loại thiệp mời này đương nhiên Phương Minh sẽ bỏ mặc, mấy ngày nay cậu muốn khai trương lại cửa hàng Vu Đạo, Đại Trụ cũng quay về đến giúp đỡ, cuộc sống lại từ từ khôi phục thanh nhàn.
Về phần vì sao lại mở cửa hàng Vu Đạo ngay lúc này, Phương Minh có tính toán của chính mình, nhưng cậu nhớ được bản thân đã từng đã đáp ứng một vị Âm Sai bắt nhiều ác quỷ tới Âm Phủ cho hắn hơn, mắt thấy thời hạn sắp đến, mà ngay cả một ác quỷ cậu cũng chưa bắt được.
Chẳng qua đầu năm nay ác quỷ thật sự là quá quý hiếm, cho dù Phương Minh cũng không thể xác định bản thân mình có thể gặp được ác quỷ dễ dàng, đã như vậy hắn cũng chỉ có thể đổi một biện pháp khác, đó chính là chờ đợi ác quỷ tới cửa.
Đương nhiên, cái ác quỷ tới cửa này cũng không phải nói cửa hàng Vu Đạo của cậu mở ra, có thể khiến ác quỷ chủ động tới, mà là chờ đợi những người bị ác quỷ quấy phá tới cửa hàng Vu Đạo nhờ giúp đỡ.
Muốn khiến những người này chủ động qua đây xin giúp đỡ, đầu tiên là muốn mở rộng danh khí của cửa hàng Vu Đạo, nghĩ tới đây Phương Minh lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
Hàng Thành, trong một hội triển lãm, một nam thanh niên đang được phóng viên phỏng vấn, nghe đến tiếng chuông điện thoại di động, liếc nhìn dãy số sau đó vốn muốn dập máy, chẳng qua người phóng viên kia vội vàng nói: "Anh Tần, anh cứ nghe máy trước đã."
"Có thể là mấy người quảng cáo gì gì đó."
Tần Lỗi không để ý, chẳng qua cũng nhấn xuống nút trả lời, nghe được âm thanh từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, trực tiếp từ trên ghế đứng lên.
"Vâng, không có vấn đề, khẳng định không có vấn đề, này là việc tôi phải làm, lúc rảnh rỗi tôi sẽ đi tới vấn an cậu."
Phóng viên thấy giọng nói và biểu tình của Tần Lỗi cung kính như vậy, trên mặt lộ ra vẻ tò mò, Tần Lỗi chính là tác giả sáng tác truyện kinh dị nổi tiếng nhất gần đây, mấy bộ tiểu thuyết huyền nghi ma quái do cậu ta viết cực kỳ đắt khách, càng là leo lên bảng tác gia phú hào đấy, cũng coi là một nhân vật tầng lớp trên trong xã hội, nhân vật như vậy lại có thể nói chuyện cung kính với người khác như thế, thậm chí sau khi cúp điện thoại, vẻ cung kính trên mặt đó vẫn không tán đi, điều này nói rõ sự cung kính Tần Lỗi đối với người trong điện thoại kia là phát ra từ nội tâm.
"Phóng viên Vương, lúc nãy không phải ông muốn hỏi sách mới của tôi sẽ viết về nội dung gì sao?"
"Đúng, chẳng qua không phải anh Tần đã nói vẫn chưa nghĩ ra sao?"
"Đột nhiên tôi nghĩ tới, bộ tiểu thuyết mới của tôi có tên “Cửa hàng Vu Đạo”, ừm, đây chính là tên tiểu thuyết, còn nội dung trong cuốn tiểu thuyết, tôi giới thiệu cho phóng viên Vương một chút luôn, ở trong thế tục có một cửa hàng có tên như vậy, tọa lạc ở phố đồ cổ Đông Đài của Ma Đô, bên trong có một ông chủ họ Phương, là một cao nhân..."
...
Cửa hàng Vu Đạo bên này, Phương Minh cúp điện thoại, vừa lúc cậu có số điện thoại của Tần Lỗi, nghĩ đến Tần Lỗi là tác giả chuyên viết tiểu thuyết thần quái, hơn nữa danh khí cũng không thấp, liền để Tần Lỗi tuyên truyền giúp một chút, bình thường sau khi đọc xong loại tiểu thuyết ma quái đều tin tưởng phương diện này, hắn lại có nhiều độc giả nhiều như vậy, có lẽ liền vừa vặn có người gặp phải vấn đề trên phương diện này, hơn nữa mượn dùng tiểu thuyết tuyên truyền cũng không trái pháp luật.
Mặc dù Hàn Kiều Kiều có danh khí lớn hơn nhiều, nhưng minh tinh là không thể tuyên truyền loại chuyện này, ngoại trừ Hàn Kiều Kiều ra...
Phương Minh nhìn mấy dãy số bên trong danh bạ điện thoại, đột nhiên nghĩ đến một người, dường như cô ấy vừa lúc cũng có thể giúp cậu tuyên truyền một chút.
Nghĩ tới đây, Phương Minh không do dự, trực tiếp bấm bấm trên màn hình tải một phần mềm nào đó về máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận