Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 755: Gặp lại đồ án kia

Chương 755: Gặp lại đồ án kia
Mấy bệnh nhân tâm thần thấy có người nhà tới thăm bệnh, nguyên vốn còn muốn tới gần, mà sau khi thấy mấy bác sĩ nam này ở đây, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi, sôi nổi lui thật xa.
Thấy cử động của những bệnh nhân tâm thần này, đôi mắt của Phương Minh hơi híp lại một chút, nhưng lại không nói gì thêm, hắn có thể tưởng tượng được, ngày bình thường những bệnh nhân tâm thần này đã bị mấy bác sĩ kia đánh không ít lần, cho nên dù tinh thần đã hỗn loạn, nhưng bởi vì trên sinh lý đau đớn, theo bản năng sẽ rời xa mấy vị bác sĩ này.
Đối với loại hiện tượng này Phương Minh cũng không biết nên nói cái gì, đây không phải là chuyện cậu có thể quản được, mỗi một ngành nghề đều có một chuyện khó xử riêng, khi cậu đối mặt với một người điên điên khùng khùng không nghe lời, phải chăng tâm tình cũng sẽ cáu bực nóng nảy?
Ngược lại nếu như không chấn nhiếp những bệnh nhân tâm thần này, sao bệnh viện tâm thần có thể có đủ người quản lý chứ? Một bệnh nhân tâm thần phát cuồng đều phải cần 4 5 bác sĩ cùng tiến lên, bệnh viện này tối thiểu cũng có hơn mười bệnh nhân, chẳng lẽ còn phải phân phối mấy trăm bác sĩ?
Tầng nằm viện!
Ở dưới sự dẫn dắt của Từ Duệ, đoàn người Phương Minh rất nhanh liền đi tới trước một phòng bệnh đơn, phòng bệnh rất đơn giản, bốn phía là tường trắng, bên trong có một cái ghế cùng một cái bàn, ngoài ra cũng chỉ có một giường lớn, mà giờ khắc này trên giường kia có một bệnh nhân đang nằm cuộn tròn, bởi vì đưa lưng về phía cửa nên không cách nào nhìn rõ mặt người này.
Một vị bác sĩ trong đoàn người mở cửa ra, sau đó mấy vị bác sĩ cẩn thận phòng bị đi vào trước, chẳng qua Trương Hạo nằm ở trên giường lại vẫn không nhúc nhích, hình như không có chút nào nhận ra được có người vào phòng rồi vậy.
"A Hạo."
Trương Vĩnh không nhịn được hô một câu, Trương Hạo trên giường vẫn không có phản ứng.
"Tổng giám đốc Trương, tinh thần của Trương Hạo cực kỳ hỗn loạn, căn bản không nhớ nổi thân phận của mình rồi, hắn còn nói chính hắn là thần, ông xem bức tranh trên tường này."
Từ Duệ hiểu rất rõ tình huống của Trương Hạo, dù sao sau lưng Trương Hạo còn có một kim chủ lớn, mà thuận theo ngón tay Từ Duệ, đám người Trương Vĩnh cũng chú ý tới, ở trên tường bên cái giường kia vẽ đầy đồ án, mà ở vị trí trung tâm nhất của hình vẽ này là một người, nhan sắc đỏ tươi rất bắt mắt người nhìn.
"Tổng giám đốc Trương không nên hiểu lầm, đây là thuốc màu đỏ do chúng tôi chế ra, bởi vì Trương Hạo thường xuyên phát cuồng, nhưng chỉ cần cho hắn vẽ tranh hắn sẽ an tĩnh lại, cho nên chúng tôi liền cung cấp thuốc màu cùng bút vẽ cho cậu ấy, chẳng qua Trương Hạo không thích dùng bút vẽ, mà là trực tiếp dùng ngón tay vẽ bức tranh."
Nghe được lời giải thích của Từ Duệ, sắc mặt Trương Vĩnh mới dễ nhìn một điểm, mà mấy vị bác sĩ đang muốn đi lên đánh thức Trương Hạo, nhưng bị Phương Minh ngăn cản.
Phương Minh cản lại cử động của mấy vị bác sĩ, trực tiếp đi về phía giường bên kia, Từ Duệ đang đứng bên cạnh có chút lo lắng nói: "Hiện tại Trương Hạo có bệnh trạng gián đoạn, cậu Phương tới gần chỉ sợ sẽ có nguy hiểm."
"Viện trưởng Từ yên tâm, cậu Phương không có việc gì." Từ Phú Hào ở một bên ngược lại không chút lo lắng, đừng đùa, cao nhân như cậu Phương sẽ bị một người bị bệnh tâm thần gây thương tổn sao? Không cần nghĩ cũng biết này là chuyện không thể nào.
Đi tới gần Trương Hạo, khi Phương Minh đi tới trước giường bệnh, vẫn cuộn tròn bất động đột nhiên Trương Hạo có phản ứng, cả người mạnh mẽ xoay người, một gương mặt bệnh tật tái nhợt cứ như vậy nhìn chằm chằm Phương Minh, trong hai con ngươi còn hiện lên mấy tia máu đỏ, nếu như đổi lại một người khác nhất định đã bị dọa giật mình nhảy dựng, nhưng vẻ mặt Phương Minh đều không thay đổi lấy một chút, chỉ có điều mày hơi nhíu lại.
"Bọn nó sắp tới, chết, đều phải chết."
Nhưng mà, biểu tình dữ tợn của Trương Hạo không duy trì được mấy giây sau, đột nhiên hai tay ôm chặt lấy đầu, cả người cuộn rút thành một đoàn, mấy bác sĩ nam đang canh chừng bên cạnh chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, thấy thế hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Bọn nó là ai?"
Phương Minh nhìn Trương Hạo, nhẹ giọng nói: "Trương Hạo, nhìn con mắt tôi, nói cho tôi biết, bọn nó là ai?"
Thanh âm của cậu phảng phất như có một loại ma lực, vậy mà Trương Hạo lại thực sự ngẩng đầu lên, vậy đôi vằn vện tia máu mắt cứ như vậy nhìn chòng chọc vào Phương Minh, mà lúc này Phương Minh cũng đối mắt cùng ánh mắt Trương Hạo, ở trong ánh mắt vằn vện tia máu đó, hắn thấy được một loại ánh mắt quen thuộc.
Loại ánh mắt này trước đây không lâu cậu cũng đã từng nhìn thấy, bà cụ nhà họ Kiều kia, khi chết bất đắc kỳ tử đã mang ánh mắt như vậy trên mặt, đó là một loại tuyệt vọng sợ hãi.
Sau khi đối mặt cùng Phương Minh, ánh mắt Trương Hạo chậm rãi bình tĩnh trở lại, trong miệng cũng bắt đầu nỉ non nói: "Bọn nó, bọn nó là chuyển thế..."
Rầm!
Thế nhưng đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền đến âm thanh, thanh âm này khiến cho thân thể Trương Hạo run lên, đầu lại một lần nữa rụt trở về, hai tay ôm chặt đầu, như thể rùa cuốn rúc vào góc giường thượng.
Sắc mặt Phương Minh cũng có chút khó coi, vừa hắn vận dụng thuật pháp khiến cho thần hồn của Trương Hạo an tĩnh lại, đôn đốc Trương Hạo buông lỏng đề phòng trong lòng, mắt thấy sắp muốn thành công, nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
"Các người đi ra xem một chút."
Viện trưởng Từ quay qua phân phó cho hai vị bác sĩ, mấy vị bác sĩ nam kia lập tức đi ra ngoài, mà Phương Minh thì lại dự định lập lại chiêu cũ, tiếp tục trầm giọng hô lên: "Trương Hạo, nhìn con mắt tôi..."
Nhưng mà lần này Trương Hạo cũng không lại ngẩng đầu lên, thậm chí trực tiếp xốc chăn mềm, ở bên dưới chăn đó có một bãi chất lỏng màu đỏ tươi, không phải máu của hắn, mà là thuốc màu màu đỏ bác sĩ đã chuẩn bị cho hắn.
Trương Hạo trực tiếp đưa tay đặt lên thuốc màu, sau đó cầm tay dính đầy thuốc màu tiếp tục vẽ lung tung trên tường, Từ Duệ muốn ngăn cản, chẳng qua Phương Minh lại giơ tay lên một cái, ra hiệu đám người Từ Duệ không nên khinh cử vọng động, mà chính cậu thì lại nhìn chằm chằm bức tranh Trương Hạo vẽ lúc này.
Bức tranh rất tùy ý, thậm chí có thể nói là rất trừu tượng, tay Trương Hạo chính là đang không ngừng vẽ lấy vòng tròn, không hề có logic gì đáng nói, đám người Trương Vĩnh lại không rõ vì sao Phương Minh nhìn nghiêm túc như vậy.
Nguyên một đám vòng tròn, giao nhau tổ hợp, rậm rạp chằng chịt giống như một đoàn bóng, khiến người nhìn rối mắt ngán ngẫm, nhưng mà Phương Minh lại nhìn tới say mê.
Không ai chú ý tới, khi đang vẽ tranh, vẻ mặt Trương Hạo rất bình tĩnh, không một chút luống cuống, thậm chí ánh mắt kia cũng khôi phục lại sự trong sáng, tơ máu cũng tiêu lui xuống.
Chẳng qua, khi Trương Hạo vẽ được một nửa đột nhiên dừng lại, mà tại thời khắc này Phương Minh lại lập tức mở miệng nói: "Trương Hạo, nỗ lực lên, tiếp tục vẽ xuống đi."
Đối với cái hình vẽ Trương Hạo vẽ này, Phương Minh vô cùng để ý, bởi vì đồ án này chính là đồ án trước đây cậu phát hiện ở trong óc bà cụ nhà họ Kiều, chỉ có điều cái đồ án trong đầu bà cụ nhà họ Kiều đã bị hủy diệt, mà bây giờ Trương Hạo lại một lần nữa có thể vẽ lại đồ án kia như cũ.
Tranh này đã hoàn thành phân nửa, trực giác nói cho Phương Minh, nếu như cái hình vẽ này triệt để hiện ra rõ ràng, cậu sẽ phát hiện một cái bí mật lớn bằng trời, có lẽ bí mật dính tới trường sinh cùng chuyển thế vô cùng bí ẩn kia.
Trước đây bên phía nhà họ Kiều, theo bà cụ nhà họ Kiều tử vong đầu mối cũng bị chặt đứt, Phương Minh cũng chỉ có thể tiếc nuối buông tha, nhưng cậu không nghĩ tới, rốt cục lại có thể tiếp xúc tới bí mật này ở ngay trên người Trương Hạo nơi đây, cơ hội tốt như vậy lần này cậu tuyệt đối sẽ không buông tha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận