Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 779: Sai rồi, là bốn người

Chương 779: Sai rồi, là bốn người
Trong nháy mắt khi Thanh Y nhìn thấy Đa Bảo quỷ sư, vẻ mặt liền tràn đầy đề phòng, giống như một con mèo nhỏ gặp phải nguy hiểm vậy, bộ lông cả người phảng phất dựng đứng cả lên, tự hồ chỉ cần Đa Bảo quỷ sư có cử động nguy hiểm gì, cô ấy cũng sẽ lập tức hành động.
"Thanh Y, đã nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn ghi hận cha coo còn có trại này."
Nhưng mà khiến ba người Phương Minh không nghĩ tới là, vậy mà Đa Bảo quỷ sư lại không nổi giận, ngược lại, trong giọng nói có chút uể oải, ánh mắt nhìn về phía Thanh Y tràn đầy tình cảm phức tạp.
"Đúng, tôi vẫn luôn hận thù cái trại này, nếu như không phải quy củ chết tiệt của cái trại nát này, làm sao người trong trại lại ngày sẽ càng ít đi? Nếu như không phải quy củ chết tiệt kia, làm sao chị tôi lại chết? Ở trong mắt người cha kia của tôi chỉ có trại, căn bản không có thân tình, nếu ông ấy đã quan tâm trại như thế, tôi đây sẽ hủy diệt cái trại này."
"Cho nên cô tìm tên nhóc họ Lăng kia đến, để cho tôi đưa cậu ta đến núi Thiên Táng, nếu như cậu ta thông qua được khảo nghiệm trở thành trại chủ, cậu ta sẽ tuân thủ lời hứa với cô lúc trước hủy diệt trại."
Nghe thấy những lời Đa Bảo quỷ sư nói, Thanh Y sửng sốt một chút, cô ấy không nghĩ tới vậy mà kế hoạch của chính mình sẽ bị Quỷ sư biết đến rõ rõ ràng ràng, chẳng qua hiện tại cô ấy cũng không quan tâm nữa, cười lạnh nói: "Không sai, đây chính là kế hoạch của tôi, chẳng qua bây giờ không cần, bởi vì nguyền rủa đã đến, không cần tôi ra tay, trại sẽ hủy diệt."
"Đừng quên, cô cũng là người trong trại, trại hủy diệt, cô cũng đừng mơ có thể chạy thoát một kiếp này." Đa Bảo quỷ sư dùng giọng điệu phức tạp nói.
"Từ khoảnh khắc mà chị gái tôi chết đi kia, trong lòng của tôi cũng chỉ còn báo thù, vì báo thù tôi có thể giao thứ quý giá nhất của mình cho tên khốn kiếp không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết ăn uống vui đùa kia, ông cảm thấy tôi còn có thể sợ chết sao?"
Khi Thanh Y nói câu này giọng điệu rất là quyết nhiên, nhưng mà sau khi Phương Minh nghe xong khóe miệng lại co quắp một cái, không biết nếu như Lăng Duy biết đánh giá về bản thân ở trong lòng Thanh Y là như thế, sẽ có cảm tưởng thế nào.
Vẻ mặt Lăng Sở Sở có chút quái dị, biết em không ai bằng chị, em trai mình là thứ đồ chơi gì cô ấy sao có thể không rõ ràng, không có bất kỳ khác biệt gì so với những lời Thanh Y nói, chính là một tên khốn nạn bại gia tử không thuốc nào cứu nổi.
Đa Bảo quỷ sư không nói gì, hồi lâu sau mới trịnh trọng nói: "Tôi lấy thân phận người đảm nhiệm chức Quỷ sư thứ bảy mươi sáu của cổ trại Ba Toa tuyên bố, từ hôm nay trở đi Thanh Y cô sẽ không còn là người của cổ trại, nếu như bước vào cổ trại Ba Toa nửa bước, giết chết bất luận tội."
Nghe thấy những lời Đa Bảo quỷ sư nói, trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu không nghĩ tới vậy mà Đa Bảo quỷ sư lại sẽ bỏ qua cho Thanh Y, lấy lòng dạ của Đa Bảo quỷ sư, vì tìm bản thân mình báo thù mà bố trí một bố cục như vậy, thiết nghĩ cũng không phải cái loại người rộng rãi, làm sao có thể sẽ bỏ qua cho Thanh Y?
Trên mặt Thanh Y cũng có vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cô ấy và Phương Minh đều có suy nghĩ giống nhau.
"Lão phu bỏ qua cho cô, đó là bởi vì cái gọi là kế hoạch của cô lão phu đã biết từ trước, chẳng qua là tương kế tựu kế mà thôi, lão phu nói rồi, trong toàn bộ cổ trại Ba Toa không có bất kỳ chuyện gì có thể giấu giếm được lão phu."
Trên mặt Đa Bảo quỷ sư mang theo vẻ ngạo mạn, giải thích một câu sau đó đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, nói: "Hiện tại nên khởi hành đi tới núi Thiên Táng."
Phương Minh nhún vai không nói gì thêm, có Đa Bảo quỷ sư ở, hẳn là hình ảnh trên tấm bia đá cuối cùng kia cậu không thể thấy được, chẳng qua cũng không có gì phải lo, nếu những bia đá vẫn được để ở chỗ này, như vậy sau này kiểu gì cũng sẽ có cơ hội, hiện tại quan trọng nhất chính là cứu Lăng Duy ra.
Đa Bảo đạo nhân nhìn chằm chằm nhất cử nhất động ba người Phương Minh giống như cảnh sát đang nhìn phạm nhân chằm chằm vậy, thẳng đến khi thấy ba người Phương Minh đi ra khỏi nhà đá, Đa Bảo Đạo Nhân đột nhiên đóng cửa đá lại, nhốt bản thân mình vào bên trong.
Cửa đá bị đóng lại, Phương Minh muốn nhìn một chút cử động của Đa Bảo quỷ sư ở trong nhà đá, nhưng cậu lại phát hiện nhà đá này giống như là một vật cách điện, căn bản là cảm giác của cậu không cảm ứng được tình huống bên trong phòng đá này.
Cũng chính bởi vì không cảm ứng được, cho nên Phương Minh không nhìn thấy Đa Bảo quỷ sư đứng ở trước tấm bia đá cuối cùng nhất, đây là một tấm bia đá hoàn toàn khác với những tấm bia đá phía trước, bởi vì tấm bia đá này có hai mặt, một mặt ở cạnh cửa đi, phía trên được khắc những Miêu văn cổ xưa, cổ xưa đến ngay cả Đa Bảo quỷ sư cũng không nhận ra.
Mà ở một mặt khác của bia đá thì lại có khắc một bộ đồ án, trong bản vẽ có ba bóng người đứng ở trước một loạt tấm bia đá, từ trong ba bóng người cao gầy này có thể rõ ràng nhìn ra là một nam hai nữ.
"Tiên đoán thực sự được thực hiện, nhưng đối với người Miêu ta tới nói đây rốt cuộc là tốt hay xấu, mà rốt cuộc một mặt bia đá được khắc Miêu văn kia có ý nghĩa gì?"
Đa Bảo quỷ sư nói nhỏ, về tấm bia đá này từ khi hắn tiếp nhận chức vụ Quỷ sư kia trở đi, sư phó của hắn liền nói cho hắn biết, bên trên tấm bia đá cuối cùng này là một tiên đoán, bóng người xuất hiện trong tấm bia đá sẽ cải biến tương lai của cổ trại Ba Toa bọn họ, có lẽ là tân sinh, nhưng cũng có lẽ là hủy diệt, bởi vì Miêu văn trên tấm bia đá này có nội dung gì không một vị Quỷ sư nào biết được, cho dù là người đầu tiên đảm nhiệm Quỷ sư cũng là như thế.
"Khi tiên đoán xuất hiện, một màn này sẽ vĩnh viễn phong trần hậu thế."
Đa Bảo quỷ sư nghĩ đến sư phó mình dặn dò, bàn tay già nua xoa lên trên mặt tấm bia đá này, đồ án phía trên bắt đầu từ từ tiêu tán, nhưng mà ngay khi bàn tay của hắn xoa tới bóng dáng người đàn ông kia, đột nhiên đôi mắt già nua co rút lại một chút, phảng phất như đã thấy được cảnh tượng khó tin.
"Không phải ba người, sai rồi, đều sai rồi..."
Bên ngoài cửa đá, Phương Minh không cứ vậy rời đi, nhưng Thanh Y lại trực tiếp đi, về phần Lăng Sở Sở lại dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Phương Minh, đang đợi Phương Minh giải thích về thân phận của Thanh Y.
"Lộ Lộ kia chính là Thanh Y, cha cô ấy là trại chủ tiền nhiệm, mà chị cô ấy bởi vì làm trái với trại quy củ bị cha cô ấy hại chết, cho nên trong lòng cô ấy vẫn luôn tràn đầy oán hận đối với cổ trại, muốn hủy diệt cái cổ trại này, vì thế cô ấy mới cố ý hấp dẫn em trai cô đến đây, khiến Quỷ sư kia đưa em trai cô vào núi Thiên Táng, nếu như em trai cô thực sự có thể trở thành trại chủ, dựa theo ước định của cô ấy cùng em trai cô, sẽ thay cô ấy hoàn thành mục tiêu hủy diệt cổ trại."
Phương Minh nói ngắn gọn đơn giản, giải thích lại đầu đuôi một lần, lấy chỉ số thông minh của Lăng Sở Sở tự nhiên có thể nghe hiểu, sau khi biết rõ chân tướng sự tình, trong lòng cô ấy càng cảm thấy tức giận em trai mình hơn, ngay cả câu trên đầu chữ sắc có cây đao cũng không biết sao?
"Vậy có phương pháp phá giải nào hay không, nếu như em trai tôi không hoàn thành yêu cầu của cô gái đó thì thế nào?"
"Không được tốt lắm, máu chảy ngược, thoát dương mà chết, về phần phương pháp phá giải, chí ít tôi là không làm được."
Phương Minh lắc đầu, nếu như mình có thể phá giải, vậy lấy thực lực của Đa Bảo quỷ sư đương nhiên cũng có thể phá giải, Thanh Y không thể nào không nghĩ đến điểm này.
"Nhìn như vậy chỉ có thể thực sự trông cậy vào cậu có thể đưa em ấy ra khỏi núi Thiên Táng kia, tốt nhất là đừng cho em ấy trở thành trại chủ."
Lăng Sở Sở cũng không biết rõ nên làm gì bây giờ, mà lúc này cửa đá truyền đến tiếng vang, Đa Bảo quỷ sư từ trong nhà đá đi ra, vẻ mặt yên tĩnh như nước giếng, chỉ đưa mắt nhìn Phương Minh rồi nói ra: "Đi theo tôi."
Đa Bảo quỷ sư dẫn theo Phương Minh cùng Lăng Sở Sở lại về tới cổ trại, mà giờ khắc này bầu không khí trong cổ trại lại tràn đầy sợ bóng sợ gió, tất cả trại dân đều tụ tập ở trước tổ từ.
Người thay mặt Quỷ sư là Mạc Khả thấy sư phụ mình xuất hiện, vội vã đi lên nghênh đón, hai người dùng Miêu Ngữ nói gì đó với nhau, vẻ mặt Mạc Khả càng nói càng lo lắng, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Phương Minh bên này mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn bị Đa Bảo quỷ sư thuyết phục, ủ rũ cúi đầu lui về phía đoàn người.
Mạc Khả lui về phía đoàn người, dùng Miêu Ngữ trao đổi cùng trại dân, mà vẻ mặt của trại dân này cũng giống hệt với Mạc Khả lúc trước, đầu tiên là lo lắng, cuối cùng lại là ủ rũ không nói một lời.
"Từ giờ khắc này cổ trại Ba Toa không chào đón người ngoài, hiện tại cô có thể rời đi."
Những lời này của Đa Bảo quỷ sư là nói cho Lăng Sở Sở nghe, Lăng Sở Sở đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, mà Phương Minh thì lại quay qua gật gật đầu với cô ấy, núi Thiên Táng thần bí khó lường thực sự không thể dẫn theo Lăng Sở Sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận