Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 791: Ân cứu mạng

Chương 791: Ân cứu mạng
Cổ trại Ba Toa, Phương Minh dẫn theo Lăng Duy tới đây thêm lần nữa, dọc theo đường đi Lăng Sở Sở không ngừng hỏi Phương Minh cùng Lăng Duy, rốt cục hai người gặp cái gì trên núi Thiên Táng, chẳng qua Lăng Duy lại che che lấp lấp không chịu nói rõ, chỉ nói ba xạo khỏa lấp đi, nhất là về chuyện chính bản thân mình trở nên già nua lại càng không nhắc lấy một lời.
Nhìn Lăng Duy che trên giấu dưới nói chuyện này ra, trên mặt Phương Minh thoáng qua vẻ suy tư, chẳng qua theo sau chính là khôi phục như lúc ban đầu.
Cổ trại Ba Toa thực sự phong trại, ở ngoài toàn bộ trại không nhìn thấy bất kỳ người nào, thậm chí ngay cả rau dưa bên trong những ruộng đất kia đều không có ai đi ngắt lấy, toàn bộ cổ trại nhìn từ đàng xa nhìn không khác gì một trại chết, trên đường nhỏ trong trại cũng không nhìn thấy bóng người.
Khi Phương Minh dẫn theo Lăng Duy lại bước vào cổ trại Ba Toa, chính Lăng Duy cũng đã nhận ra bầu không khí trong trại khác hẳn với ngày trước, nếu như nói trước đây cổ trại Ba Toa cho cậu ta một loại cảm giác già nua tiêu điều, như vậy hiện tại cổ trại Ba Toa cho cậu ta một loại cảm giác không khí trầm lặng.
"Người đâu, mọi người đi nơi nào?"
Lăng Duy hơi nghi hoặc một chút, nhìn chung quanh lại không nhìn thấy bất kỳ trại nhân nào khác, chẳng qua ánh mắt của Phương Minh lại rơi vào một đầu ngõ hẻm, nơi đó có một bóng người xuất hiện.
Cổ trại Ba Toa, đệ tử Đa Bảo quỷ sư Mạc Khả.
Mạc Khả từ góc đi tới, khi nhìn thấy Phương Minh đầu tiên là kinh ngạc vô cùng, song khi hắn thấy trên lưng Lăng Duy có cõng tấm bia đá, cả miệng hơi há hốc, hình như là đã thấy được thứ đồ không thể tưởng tượng nổi gì đó, sau một khắc đột nhiên hét lên.
Đúng vậy, chính là tiếng la khi người ta không thể tưởng tượng nổi nhất, dùng Miêu Ngữ, ba người Phương Minh đều nghe không hiểu.
Sau khi hô lên vài tiếng, Mạc Khả nhanh chóng chạy về phía Lăng Duy, Lăng Sở Sở đang đứng bên cạnh sợ Mạc Khả sẽ gây bất lợi cho em trai mình, cực kỳ phòng bị đứng ở bên cạnh em trai mình.
Nhưng mà khiến Lăng Sở Sở cũng không nghĩ tới là, khi Mạc Khả đi tới vị trí chỉ còn cách em trai mình khoảng hai mét, đột nhiên quỳ xuống, trong miệng nỉ non Miêu Ngữ, tuy rằng không hiểu, thế nhưng qua nét mặt của Mạc Khả có thể phán đoán ra, đây là một loại cử chỉ thần phục.
"Anh quỳ xuống trước mặt tôi làm gì vậy?"
Lăng Duy cũng trợn tròn mắt, đang yên đang lành một người quyền cao chức trọng quỳ xuống trước mặt mình làm gì chứ? Nếu như cậu ta không nhớ lầm, trước đây lần đầu tiên Lộ Lộ đưa mình quay về trại, người này chưa từng bày ra sắc mặt tốt khi đối mặt với mình, thế nào lần này đột nhiên biến hóa lớn như vậy.
Phương Minh nhìn Mạc Khả vừa quỳ xuống, nhìn lại Lăng Duy đang sững sờ, trong lòng lại hiểu rõ, biết đại khái vì sao Mạc Khả sẽ quỳ xuống.
Cùng lúc đó, vốn là đường nhỏ quạnh quẽ không có người nào, đột nhiên đã tuôn ra rất nhiều trại dân, những trại dân này đều hành xử hệt như Mạc Khả, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lăng Duy, trong miệng nỉ non Miêu Ngữ.
"Phương Minh, đây là có chuyện gì?"
Một người đột nhiên nhao nhao quỳ xuống trước mặt mình, Lăng Duy cũng đã có chút không biết phải làm gì cho đúng, phát hiện trước mặt nhiều người quỳ xuống như vậy, cậu ta càng có chút trở tay không kịp không biết làm cái gì.
"Hẳn là cậu sẽ phải làm trại chủ. Nếu như tôi đoán không nhầm, sở dĩ những trại dân này quỳ xuống trước mặt cậu, là vì nhận cậu làm trại chủ."
Ngay từ đầu từ trong miệng Đa Bảo quỷ sư nghe được muốn bắt Lăng Duy làm trại chủ, Phương Minh còn ôm hoài nghi, cảm thấy đây là âm mưu Đa Bảo quỷ sư bày ra đợi mình nhảy vào, muốn Lăng Duy làm trại chủ chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi.
Nhưng mà khi nhìn đến biến hóa của cổ trại Ba Toa, đã trải qua hành trình tới núi Thiên Táng, Phương Minh tin tưởng Đa Bảo quỷ sư, chỗ thần bí như núi Thiên Táng, Đa Bảo quỷ sư tuyệt đối không thể thoải mái thả mình và Lăng Duy đi vào.
Hiện tại thái độ của những trại dân này cũng đã nói rõ tất cả.
"Bọn họ nhận tôi làm trại chủ?"
Miệng Lăng Duy cũng há thật to, tuy rằng cậu ta cũng từng có hứa hẹn với lão già kia, nhưng cậu ta không thực sự nghĩ tới làm cái trại chủ gì cả, cổ trại Ba Toa lớn chừng cái rắm này, lại lạc hậu như vậy, làm trại chủ nơi này thật sự là không có chút vẻ vang nào.
"Tôi không làm cái trại chủ nát gì hết, tôi chỉ muốn Lộ Lộ của tôi là được rồi."
Lăng Duy điên cuồng lắc đầu, mà giờ khắc này những trại dân đang quỳ kia cũng đứng lên, hướng phía Lăng Duy cung kính nói: "Trại chủ, Quỷ sư đã đang chờ ngài, mời đi theo tôi."
"Tạm thời quan sát trước rồi lại nói."
Phương Minh vỗ vỗ bả vai Lăng Duy, cổ trại Ba Toa cũng không thiếu bí mật, cũng nên tới lúc hóa giải.
Mạc Khả ở phía trước dẫn đường, Lăng Duy vẫn cõng tấm bia đá, dọc theo đường đi trại dân này đều dùng ánh mắt sùng kính nhìn hướng Lăng Duy, mặc kệ Lăng Duy lớn hay nhỏ tuổi, mặc kệ Lăng Duy từ đâu đến, ở cổ trại Ba Toa, chỉ cần có thể trở thành trại chủ, vậy thì có được quyền lực chí cao vô thượng, đây là quy củ đã được truyền xuống từ không biết bao nhiêu đời trước
Mấy phút đồng hồ sau, Mạc Khả dẫn đám người Phương Minh tới phía sau núi, đi tới trước tòa nhà đá kia.
"Sư phụ ở bên trong chờ ngài!"
Ánh mắt Mạc Khả nhìn về phía Lăng Duy, Lăng Duy thì lại đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, lúc này cậu ta đã không thể làm chủ nữa, chỉ có thể dựa vào Phương Minh.
"Vào đi thôi."
Phương Minh vỗ vỗ bả vai Lăng Duy, đang muốn đi theo Lăng Duy vào chung, nhưng mà Mạc Khả lại cản cậu.
"Sư phụ muốn nói chuyện riêng cùng trại chủ."
Vẻ mặt Mạc Khả nghiêm túc, chẳng qua Lăng Duy lại không mặc kệ, đểu cậu ta đơn độc đối mặt với lão già kia, không phải cậu ta lại sẽ bị lão già kia bán đi sao? Vấn đề này tuyệt đối không thể mặc kệ.
"Anh ấy không vào chỗ đó tôi cũng không đi vào, để lão già kia vẫn đợi ở bên trong là được." Lăng Duy trực tiếp biểu lộ thái độ của mình.
"Trại chủ, này..."
Trên mặt Mạc Khả lộ ra vẻ khó xử, nếu như đổi lại người khác nói như vậy, hắn đã sớm nổi giận, nhưng bây giờ Lăng Duy là trại chủ, ở trong trại, địa vị của trại chủ còn cao hơn so với Quỷ sư...
"Mà thôi, cậu Phương, tôi chỉ muốn nói vài câu với trại chủ mới, yên tâm đi, sẽ không làm thương tổn cậu ấy."
Đúng lúc này, trong nhà đá truyền ra giọng nói của Đa Bảo quỷ sư, so sánh với trước đây, trong thanh âm này không còn ngạo khí, thậm chí Phương Minh còn nghe ra được ý khẩn cầu.
Lăng Duy trơ mắt nhìn Phương Minh, ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía nhà đá, một lúc sau quay qua gật gật đầu với Lăng Duy.
"Phương Minh, anh đừng hại tôi đó, một hồi nếu tôi hô lên một tiếng, anh phải lập tức xông vào đó, chậm một chút nói không chừng lão già kia đã làm thịt tôi rồi."
Nghe thấy những lời Lăng Duy nói, vẻ mặt Mạc Khả đang đứng bên cạnh có chút bất đắc dĩ, nếu như đổi lại những người khác kêu sư phụ mình là lão già, hắn đã sớm thả cổ trùng, nhưng người trước mắt này có thân phận không tầm thường, hắn chỉ có thể xem như không nghe thấy.
"Yên tâm đi, không xảy ra chuyện gì đâu."
Phương Minh cho Lăng Duy một ánh mắt an ủi, đồng thời cũng ra hiệu Lăng Sở Sở không cần lo lắng, mà có Phương Minh bảo đảm, lúc này Lăng Duy mới cõng tấm bia đá đi vào nhà đá.
Theo Lăng Duy đi vào nhà đá, cửa đá liền đóng lại, mà bởi vì tính đặc thù của nhà đá này, chuyện đã xảy ra trong phòng, người ở bên ngoài căn bản không thể nào biết được.
Cho nên nói, lúc trước lời Phương Minh an ủi Lăng Duy căn bản chính là giả dối, chẳng qua cậu tin tưởng Đa Bảo quỷ sư không thể nào nảy sinh ác niệm gì với Lăng Duy, sở dĩ không để cho mình đi vào, rất có thể là Đa Bảo quỷ sư muốn nói một chuyện dính tới bí ẩn của cổ trại Ba Toa.
"Lần này tôi biến mất bao lâu?" Trong lúc chờ đợi, Phương Minh cũng quay qua mở miệng hỏi Lăng Sở Sở.
"Bảy mươi ba ngày, nếu như cậu còn không ra, tôi cũng không biết phải bàn giao sao với cô tôi."
Lăng Sở Sở dùng ánh mắt oán trách nhìn về phía Phương Minh, bảy mươi ba ngày đó không biết cô mình đã gọi điện thoại tới hỏi tung tích của Phương Minh bao nhiêu lần rồi, chỉ là cô ấy không dám nói tình hình thực tế cho cô mình biết, sợ cô mình quá lo lắng lại sẽ chạy tới, vì thế chỉ tiết lộ tin tức cho cha mình.
"Lâu như vậy?"
Phương Minh cũng hơi kinh ngạc, chuyến hành trình tới núi Thiên Táng này lại kéo dài tới hai tháng rưỡi, như vậy dường như không lâu nữa là tới tết rồi.
"Chứ lại còn không ấy à, đúng rồi, trong khoảng thời gian này không ít người gọi vào số của cậu đấy, trong đó còn có điện thoại của bạn gái cậu, tôi nói cho cô ấy cậu đang ở nơi không có tín hiệu điện thoại, cô ấy ngược lại không nói gì, chỉ nói sau khi cậu ra ngoài thì gọi điện thoại cho cô ấy."
Lăng Sở Sở lấy điện thoại di động của Phương Minh ra, đây là trước khi Phương Minh tiến vào núi Thiên Táng đã giao cho cô ấy, Phương Minh nhận lấy điện thoại di động nhìn lướt qua, phía trên quả nhiên có quá nhiều cuộc gọi, có cuộc đã nghe máy cũng có cuộc gọi nhỡ.
Những cuộc đã nhận đều là điện thoại từ số cậu có lưu, là Lăng Sở Sở nhận thay cậu, mà những cuộc gọi nhỡ kia toàn là từ số lạ.
Đại Trụ, chú Hoa, mẹ mình, Tử Du... Trần Minh, Hoa Minh Minh... Mấy người Hàn Kiều Kiều này đều gọi điện thoại qua đây.
"Mấy số mà cậu có lưu tên thì tôi đều tiếp, bởi vì tôi sợ có chuyện quan trọng gì, cũng may là những người này đều không có chuyện gì lớn cả."
Phương Minh gật đầu, lấy điện thoại bỏ vào trong túi, toàn bộ cổ trại Ba Toa cũng không tín hiệu.
...
Sau nửa giờ, thạch đá được mở ra, Lăng Duy từ bên trong đi ra, khi đi vào cậu ta có cõng theo tấm bia đá, mà lúc đi ra, tấm bia đá trên lưng Lăng Duy đã biến mất rồi, đồng thời thứ thay đổi còn có vẻ mặt cậu ta.
Khi đi vào, vẻ mặt Lăng Duy là đề phòng cùng khó chịu, lúc đi ra, lại biến thành bất đắc dĩ cùng với trầm trọng.
"Phương Minh, Quỷ sư nói muốn nói chuyện với anh."
Ánh mắt Lăng Duy nhìn về phía Phương Minh, mà dựa vào lời nói của Lăng Duy Phương Minh lập tức phát hiện thái độ của Lăng Duy đối với Đa Bảo quỷ sư đã thay đổi, từ lúc mới bắt đầu gọi là lão già đến hiện tại xưng hô Quỷ sư, thái độ của Lăng Duy đối với Đa Bảo quỷ sư đã hoàn toàn thay đổi.
"Ừm."
Phương Minh gật đầu đi về phía bên trong nhà đá, ngược lại cậu có chút hiếu kỳ, rốt cục Đa Bảo quỷ sư đã nói cái gì với Lăng Duy, khiến cho thái độ của Lăng Duy thay đổi lớn tới như vậy.
Đi vào nhà đá, khác với lần trước, lần này ánh sáng bên trong cực kỳ lờ mờ, mà tấm bia đá Lăng Duy mang vào kia được đặt ở vị trí trung tâm nhất, mà ở phía sau tấm bia đá này, lại có thêm một người già nua lưng còng.
"Đa Bảo quỷ sư?"
Nhìn Đa Bảo quỷ sư gần như đã biến thành một người già nua còng yếu, trên mặt Phương Minh hiện lên vẻ kinh ngạc, bảy mươi ba ngày, Đa Bảo quỷ sư lại giống như đã già đi mười mấy tuổi, ngay cả nốt ban của người già cũng hiện lên đầy mặt Đa Bảo quỷ sư.
"Thế nào, có chút không thể tin được đúng không, khụ khụ... Không hù đến cậu Phương đi."
Giọng nói của Đa Bảo quỷ sư cũng trầm thấp hơn so với ban đầu, liền giống như một ông lão gần đất xa trời, lúc này đôi mắt già nua nhìn về phía Phương Minh, ôm quyền nói: "Cảm ơn ân cứu mạng của cậu Phương đối với cổ trại Ba Toa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận