Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 809: Âm binh xuất chinh

Chương 809: Âm binh xuất chinh
Ba đám hỏa diễm, chiếu sáng hơn phân nửa nơi này, đồng thời cũng làm cho mọi người thấy rõ thứ vừa tập kích bọn họ là gì.
Đó là từng con từng con vượn và khỉ màu xanh biếc, không sai, lớn lên rất giống vượn và khỉ, nhưng quỷ dị chính là lại có bộ lông màu xanh biếc, lúc này đang không ngừng đánh về phía ba đám hỏa diễm trên bầu trời kia.
"Đây là Lục Si!"
Thấy những con vượn và khỉ màu xanh này, Tiêu Ngọc Nhi cùng đám người Trương lão đầu đồng thời lên tiếng kinh hô, mà sắc mặt Vương lão kia cũng trở nên có chút ngưng trọng lên.
"Ngọc Nhi, cái gì là Lục Si?" Lý Như ở một bên truy hỏi.
"Chị Như, Lục Si là một loại vượn biến dị, có một số vượn và khỉ khi đang mang thai lại nuốt phải đồ ăn có độc, dẫn đến trong cơ thể mấy con vượn và khỉ có chứa virus từ khi mới sinh, mà thông thường mấy con vượn và khỉ này không thể sống quá ba ngày, mà những con có vận khí tốt có thể sống tiếp, sẽ trở thành Lục Si."
"Toàn bộ lông trên người Lục Si đều là độc, càng sống lâu thì độc tính lại càng mạnh mẽ, người bình thường chỉ cần dính vào một chút độc này, lập tức da thịt thối rữa, nếu như em đoán không nhầm, những khí độc kia hẳn chính là trên người Lục Si tản mát ra."
"Ngoại trừ độc, tốc độ di chuyển của Lục Si cũng rất nhanh, mà thứ duy nhất bọn nó sợ chính là ánh sáng, cho nên cho dù có Lục Si cũng gần như không ai có thể thấy rõ, ban ngày không thấy được, mà những người thấy Lục Si buổi tối thì đã bị độc của nó hại chết."
Lời Tiêu Ngọc Nhi nói khiến cho vẻ mặt ba vệ sĩ bên cạnh Lý Như cũng trở nên ngưng trọng lên, càng thêm bảo vệ Lý Như vào chính giữa, sợ hãi những con Lục Si này lại đột nhiên tập kích đến.
"Một đám súc sinh lông lá mà thôi, cũng dám làm càn ở trước mặt lão phu."
Vương lão hừ lạnh một tiếng, không biết trong tay đã xuất hiện một cây kiếm đào mộc từ lúc nào, mặc dù đã là lão đầu tuổi xế chiều, nhưng động tác không hề chậm hơn mấy con Lục Si này chút nào, đánh ra từng kiếm từng kiếm một, chỉ cần Lục Si trúng kiếm đều sẽ ngã gục trên mặt đất.
Cùng lúc đó, đám người Trương lão đầu cũng bắt đầu hành động, sôi nổi bày ra bản lãnh của mình, có người bấm niệm pháp quyết, mà có người thì hành động giống như Vương lão, trực tiếp đối mặt Lục Si.
Bởi vì có ánh sáng, hành động của mấy con Lục Si này bị hạn chế lớn, trong vòng mấy phút ngắn ngủi, mười mấy con Lục Si đã bị đánh bại, đến cuối cùng chỉ còn lại một con Lục Si cuối cùng bị mấy người bao vây.
"Không nên làm nó bị thương, cho con súc sinh này chạy trốn đi, cho dù là Lục Si cũng cần ăn uống, nói cách khác nơi này có mật đạo."
Vương lão phân phó một câu, đám người Trương lão đầu bức con Lục Si này đi về phía góc tường, Lục Si gầm gừ, huy động móng vuốt, vẻ mặt dữ tợn, nhưng chính như Vương lão đoán, đến cuối cùng nó lại xoay người một cái, nhảy xuống cây trụ đá ngay bên cạnh, rất nhanh liền biến mất không thấy bóng dáng gì nữa.
"Thông đạo ở chỗ này."
Đám người Trương lão đầu chạy tới chỗ sau cột đá rất nhanh, kết quả phát hiện ở phía dưới cột đá có một cửa động, giờ phút này cửa động đang chậm rãi khép lại, chẳng qua không sao, bọn họ đã phát hiện vị trí của cơ quan, chính là ở trên trụ đá kia.
"Đi xuống trước, độc khí của nơi này không ngừng tràn ngập, mặt nạ phòng độc cũng sắp vô dụng rồi."
Cửa động phía dưới đen kịt một màu, một thuộc hạ của Quyền Hoằng dẫn đầu nhảy xuống, sau khi xác định an toàn, mọi người mới theo xuống phía dưới, Phương Minh cùng Lăng Phong vẫn đi cuối cùng.
Cửa động này cao chừng hơn hai mét, mọi người nhảy xuống ngược lại không bị tổn thương gì.
Đợi khi Phương Minh nhảy xuống, thuộc hạ của Quyền Hoằng đã mở đèn pha lên, chiếu sáng bốn phía xung quanh.
Trong nháy mắt khi nhảy xuống, sắc mặt Phương Minh liền biến hóa một chút, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng về phía trước, mà giờ khắc này đèn pha cũng chiếu sáng phương hướng kia.
"A, có ánh sáng, hình như thật sự có người giơ đèn lồng đỏ đi về phía chúng ta."
Một thuộc hạ của Quyền Hoằng lẩm bẩm một câu, nhưng mà lời của hắn khiến cho tất cả mọi người ở đây đều quay đầu trừng trắng mắt, đây là lăng mộ của Huệ Đế, người ở đâu ra? Thật sự có người ở đây, thì đó tuyệt đối là địch nhân.
"Đi!"
Mà đúng vào lúc này, Phương Minh lại bắt lấy tay Lăng Phong, đồng thời cũng mở miệng nhắc nhở những người khác một câu, sau khi nói xong lời này liền xoay người chạy nhanh về một phương hướng khác.
"Lăng Phong, trợ lý của ông này làm gì, ở đây không nên đi lung tung, nếu như chạm phải cơ quan gì thì chết chắc."
Quyền Hoằng có chút phì phò tức giận, mà Tiêu Ngọc Nhi thấy hành động của Phương Minh cùng nghe được tiếng nhắc nhở, cũng không hề nghĩ ngợi liền lôi kéo tay Lý Như xoay người chạy.
Đừng đùa, ngay cả vị này cũng phải xoay người chạy, có thể tưởng tượng được phía trước nguy hiểm tới cỡ nào.
Phương Minh lôi kéo Lăng Phong đi tuốt đằng trước, mà Tiêu Ngọc Nhi thì lại lôi kéo Lý Như, Lý Như bị lôi đi, đương nhiên ba vị vệ sĩ của cô ấy cũng phải đuổi theo, trong lúc nhất thời tại chỗ chỉ còn lại đoàn người Quyền Hoằng.
"Cô Lý, không phải là cô cố ý muốn bỏ rơi chúng tôi đó chứ?"
Quyền Hoằng sai thuộc hạ của mình ngăn Lý Như lại, nhưng mà lúc này đây hai tia sáng đỏ kia cũng trôi dạt đến vị trí cách mọi người mười mét, mà mọi người cũng thấy rõ rốt cuộc hai tia sáng đỏ này là cái gì.
Chính như người thuộc hạ kia của Quyền Hoằng nói, đây đúng là hai chiếc đèn lồng, chỉ hai chiếc đèn lồng đỏ này không có người cầm, cứ như vậy chậm rãi lơ lửng về phía bọn họ.
Mặt khác điều quỷ dị là, tuy rằng trong đèn lồng tản ra tia sáng đỏ, nhưng đèn lồng này lại có màu trắng.
"Đèn xếp trắng, ánh nến đỏ... Không tốt, chạy mau."
Sắc mặt Vương lão thay đổi, biểu hiện trên mặt càng khó coi hơn so với lúc đụng tới con đường âm ti kia, quan trọng nhất là trong biểu tình kia còn lộ ra kinh hoảng.
Chạy!
Ở dưới sự dẫn dắt của Vương lão, toàn bộ đội ngũ cũng bắt đầu chạy trốn, chỉ là rốt cục thì Quyền Hoằng cũng đã lớn tuổi, rất nhanh liền chạy không nổi, hướng phía Vương lão kêu cứu: "Vương lão, tôi... Tôi có chút chạy không nổi rồi."
"Chạy không nổi cũng phải chạy, biết phía sau là cái gì không, Âm binh... Đây là Âm binh xuất chinh, ở phía sau đèn lồng đỏ này chính là Âm binh tới từ cõi âm, chỉ cần bị đụng phải hậu quả không đơn giản là bệnh nặng một trận, mà là hồn phi phách tán chân chính."
Nếu như chỉ là Âm binh lạc đàn, hắn còn có thể đối phó một chút, nhưng một đội Âm binh, căn bản không phải người như hắn có thể đối phó được, một khi đụng phải vậy chỉ có một con đường chết.
"Đầu tiên là con đường âm ti, hiện tại lại là Âm binh xuất chinh, rốt cuộc lăng mộ của Huệ Đế này có bí mật gì?"
Giờ khắc này trong lòng Vương lão bắt đầu sinh ý hối hận, nếu như cho hắn thêm một lần lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ không đến lăng mộ của Huệ Đế, dù cho trong này có thứ tốt mà hắn mong muốn.
Lúc này trong đầu Phương Minh cũng xuất hiện câu hỏi giống y hệt, con đường âm ti còn có thể nói là vừa khớp, nhưng bây giờ lại xuất hiện Âm binh xuất chinh, cái này tuyệt đối không thể nào là trùng hợp.
"Phương Minh, cái gì là Âm binh xuất chinh?"
Lăng Phong nghe được phía sau truyền tới tiếng rống giận dữ, có chút khó hiểu hỏi Phương Minh một câu.
"Âm binh xuất chinh, chính là chỉ binh sĩ ở cõi âm xuất hiện chinh phạt, những Âm binh này sẽ tiêu diệt tất cả sinh vật không phải cõi âm mà nó gặp được."
Phương Minh giải thích một câu đơn giản, về Âm binh chinh phạt bản thân cậu cũng chỉ biết được từ trong miệng sư phụ mình, dựa theo sư phụ mình đã nói, chỉ có một loại tình huống khiến Âm binh xuất hiện ở dương gian, đó chính là dương gian có tồn tại uy hiếp đến trật tự của cõi âm.
Nhưng một lăng mộ của Huệ Đế mà thôi, có thể uy hiếp được toàn bộ trật tự của cõi âm?
Trung Quốc trên dưới năm nghìn năm, từng sinh ra bao nhiêu vị đế hoàng chứ? Căn bản là Huệ Đế còn không thể xếp top trong những hoàng để này, chỉ là một hoàng đế bị chú mình cướp đi ngôi vị, chẳng lẽ còn cất giấu bí mật động trời gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận