Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 833: Người đứng đầu dưới Thiên Cấp

Chương 833: Người đứng đầu dưới Thiên Cấp
Đợi khi Phương Minh hồi tỉnh lại, phát hiện trước mặt mình có một người giống bản thân mình như đúc, cậu lập tức sửng sốt một chút.
Bất kể là ai, khi thấy người giống hệt bản thân mình đều sẽ là sửng sốt, chẳng qua Phương Minh lập tức liền kịp phản ứng, đây chính là phân thân của mình.
Phân thân nhận chủ thành công.
Rầm!
Sau một khắc, Phương Minh đấm một đấm về phía phân thân, mà phân thân đồng dạng cũng đấm ra một đấm về phía cậu, nắm tay của hai người va chạm, song phương đều tự lui về phía sau môt bước.
"Đây là thao túng sao?"
Sau khi Phương Minh đánh ra một quyền cũng không tiếp tục ra quyền nữa, một quyền vừa rồi này, cũng không phải là vì muốn thử dò xét thực lực của phân thân, quan trọng hơn chính là cậu muốn nghiệm chứng một chút xem phải làm sao mới có thể thao túng phân thân.
Một quyền vừa rồi của phân thân này cũng không phải theo cử động của cậu, mà là khi trong lòng cậu vừa nảy sinh một ý niệm, đồng thời phân thân cũng đánh ra một quyền.
"Không phải nhất tâm nhị dụng, hẳn là tâm thần tương thông."
Phương Minh tự nói, hành động của phân thân cũng không phải kết quả do cậu thao túng, cậu cũng không hề phân thần dính lên trên người phân thân kia, mà là ngay khi trong đầu cậu hiện lên ý niệm này, phân thân liền cảm ứng được.
"Phân thân của Vu Sư nhất mạch các người thật đúng là quá biến thái."
Giọng nói của khí linh bảo tháp lại vang lên ngay lúc này, nếu như đổi lại là phân thân của những người khác, nếu muốn thao túng phân thân chỉ có cách phân ra một bộ phận tâm thần để ở trên người phân thân, nếu muốn đạt tới cảnh giới phân thân và bản thể tâm thần tương thông, cần một quá trình khá dài, nhưng phân thân của Vu Sư lại không giống vậy, chỉ cần phân thân nhận chủ, ngay sau đó phân thân và bản thể liền tâm thần tương thông.
Nói cách khác khi Phương Minh và phân thân đồng thời tham gia chiến đấu, căn bản không cần phân thần đi thao túng phân thân, tự phân thân sẽ chiến đấu, Phương Minh chỉ cần truyền lại một số ý niệm cho phân thân là được rồi.
Sự ăn ý giữa hai người tuyệt đối không phải một cộng một đơn giản như vậy, dù sao nếu như đổi lại là hai người khác mà nói, không thể nào làm được tới mức tâm thần tương thông, cũng sẽ không thể làm được trình độ phối hợp hoàn mỹ.
"Nếu như phân thân của cậu cũng có thể bước vào cảnh giới cường giả Thiên Cấp như cậu, như vậy trong cảnh giới Thiên Cấp sơ kỳ, cậu nằm ở thế bất bại."
Khí linh bảo tháp trực tiếp nói ra một câu khẳng định, thậm chí hiện tại bởi vì có phân thân, có thể nói dưới Thiên Cấp, Phương Minh là vô địch chân chính, là người đứng đầu dưới Thiên Cấp chân chính.
"Tên nhóc này, chưa tới ba mươi tuổi đã có được thực lực đứng đầu trong số cường giả dưới Thiên Cấp, nếu như truyền đi, sợ rằng toàn bộ giới tu luyện đều sẽ chấn động."
Những lời này khí linh bảo tháp cũng không nói ra, chẳng qua Phương Minh cũng không thèm để ý, thời khắc này Phương Minh đang đắm chìm trong sự vui sướng khi có phân thân, hơn nữa từ phân thân bên kia truyền tới tin tức nói cho cậu biết, năng lượng bên trong hạt giống Vu Sư kia cũng không bị nó hấp thu hết hoàn toàn, một khi hấp thu xong, tuyệt đối là có thể bước vào cấp bậc cường giả Thiên Cấp.
Hồi lâu sau, Phương Minh mới có thể thoát khỏi tâm tình thư sướng, mở miệng hỏi: "Tôi đã ở trong này bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm, cũng chỉ khoảng hai ngày."
Nghe thấy những lời khí linh bảo tháp nói, Phương Minh quay đầu trừng trắng mắt, hai ngày còn không nhiều? Bản thân mình biến mất hai ngày, đoán chừng nhất định là đám Đại Trụ rất gấp gáp, nghĩ tới đây Phương Minh không do dự nữa, trực tiếp xoay người chọn rời khỏi bảo tháp.
Khi Phương Minh trở lại cửa hàng Vu Đạo, toàn bộ tầng hai cũng không có người, chẳng qua Phương Minh có thể cảm ứng được Đại Trụ đang ở tầng một, hơn nữa hiện tại đã là đêm tối, Đại Trụ vẫn không rời đi.
Không cần nghĩ Phương Minh cũng biết, nhất định là Đại Trụ không nhìn thấy thân thể của mình, nhưng nghĩ tới lời mình dặn, cho nên mới lựa chọn ở trong tiệm trông coi.
Nghĩ tới đây trên mặt Phương Minh có vẻ xấu hổ, vội vã đi xuống tầng, cũng không ẩn giấu tiếng bước chân của mình, mà Đại Trụ nghe được tầng hai truyền đến tiếng bước chân, cũng mở mắt, thấy Phương Minh xuất hiện, trên mặt có sợ hãi lẫn vui mừng.
"Phương Minh, ngày hôm qua lúc tôi lên tầng phát hiện cậu không ở tầng hai, Hoa Minh Minh cùng lão Chu nói hẳn là cậu đã rời đi."
"Ừm, nếu như sau này phát hiện tôi không có ở đây, không cần phải ở lại cửa hàng chờ tôi."
Phương Minh khuyên một câu, đột nhiên cậu tỉnh ngộ một điểm, theo cảnh giới của cậu tăng cao, sau này một lần tu luyện 3-5 ngày đều là chuyện rất bình thường, cho nên cần phải nói cùng Đại Trụ một chút.
"Kỳ thực tôi cũng không bận chuyện gì, dù sao thì trong nhà cũng không có ai, về phần hai thằng cha Lão Hoàng cùng Tiểu Hắc này, lại không cần tôi phải cho ăn, tôi ở lại trong tiệm hay ở trong nhà không có gì khác nhau." Đại Trụ lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói.
Nghe được Đại Trụ nhắc tới hai thằng cha Lão Hoàng cùng Tiểu Hắc này, Phương Minh cũng có chút đau đầu, có một câu là người phân theo nhóm vật họp theo loài, Lão Hoàng cùng Tiểu Hắc thật đúng là cùng một giuộc, hai vị này cả ngày không thấy bóng dáng trong nhà, cũng không biết làm gì ở bên ngoài, chẳng qua cậu có thể xác định một điểm, hai thằng cha này tuyệt đối là sẽ không lỗ lả.
"Đừng nói cậu không có chuyện gì làm, cậu cũng lớn rồi, không còn nhỏ gì nữa, nên suy tính một chút tới chuyện kết hôn."
Phương Minh nghĩ đến đoạn thời gian trước cha Đại Trụ gọi điện thoại cho mình, trong lời nói lộ ra ý muốn để Đại Trụ về nhà kén rể, thật ra cái tuổi này của Đại Trụ cũng thực sự tới tuổi nên kết hôn rồi.
Trước kia là trong nhà nghèo khó, nhưng kể từ sau khi mở cửa hàng, đối với kẻ có tiền ở Ma Đô đến nói, chút tiền này của Đại Trụ cũng không tính là gì, thế nhưng ở thôn Diệu Hà, Đại Trụ coi như là thanh niên đầy hứa hẹn.
Đoạn thời gian trước Đại Trụ gởi tiền về để gia đình xây nhà, kết cấu của căn nhà ba tầng này đều đã làm xong, mà đối với dân quê đến nói, mục đích lớn khiến người dân xây nhà chính là vì lấy vợ.
Bằng không, nói khó nghe một chút, người tuổi trẻ bây giờ quanh năm suốt tháng cũng không ở nhà được quá hai tháng, hoàn toàn có thể tiết kiệm số tiền này, đợi khi dư dả một chút lại đầu tư mối làm ăn khác, cần gì phải xây nhà chứ? Phải xây nhà chính là vì cưới vợ.
Điểm này cũng tương đối giống như người thành phố, nếu không có nhà ở đây, làm gì có con gái nhà ai nguyện ý gả cho cậu?
Hiện tại Đại Trụ đã có nhà, mà thành tích học tập của em gái của cậu, Kỳ Kỳ cũng rất xuất sắc, có thể nhận học bổng, căn bản không cần Đại Trụ gửi thêm tiền, cho nên hiện tại vấn đề duy nhất Đại Trụ cần bận tâm chính là vấn đề của bản thân cậu ta.
"Đừng tìm lý do, tôi nói cho cậu biết, sắp hết năm rồi đấy, nếu như cậu còn không tìm được bạn gái, tôi cũng không dám quay về thôn Diệu Hà nữa, đoán chừng chú Vương sẽ mắng tôi chết mất."
Thấy Đại Trụ muốn cãi lại, Phương Minh trực tiếp trừng mắt, Đại Trụ chỉ có thể hậm hực cười cười, quả thật cha mình đã nhắc tới vấn đề này từ rất lâu rồi, nhắc nhiều tới mức mà chỉ nghe thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
"Vấn đề này cậu cần phải ghi nhớ trong lòng, tôi thấy hay là như vậy, dù sao thì trong tiệm cũng không phải thường xuyên có khách, không phải cậu muốn học hành sao? Hay là báo danh mấy lớp bổ túc ban đêm đi, mở rộng mạng lưới quan hệ một chút."
Phương Minh cũng đã nghĩ kỹ, trông cậy vào cái hũ nút như Đại Trụ này chủ động đi tìm con gái có chút không thực tế, vòng tròn cuộc sống của cậu ta còn nhỏ hơn cả chính bản thân mình, cũng chỉ quen biết đám người Hoa Minh Minh, nhưng Hoa Minh Minh lại không đáng tin cậy tới cỡ nào, nói cậu ta giới thiệu đối tượng cho Đại Trụ, hơn phân nửa là sẽ giới thiệu một người phụ nữ hám tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận