Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 926: Cởi chuông phải do người buộc chuông

Chương 926: Cởi chuông phải do người buộc chuông
Mười phút sau!
Khi Trần Phúc Hải cúp di động, vẻ mặt trở nên phức tạp, trên gương mặt già nua có vẻ kinh hoảng, mà mọi người cũng thấy được đáp án từ biểu tình trên mặt hắn.
"Lão Trần, cây tử đằng này thật sự quỷ quái như vậy sao?" Một lão già khác không nhịn được mở miệng hỏi một câu.
"Vừa rồi hắn đã thừa nhận, sở dĩ hắn bán cây tử đằng này cho ta với giá rẻ như vậy cũng không phải vì nguyên nhân gì khác, cũng là vì cây tử đằng này rất tà môn, bằng không mà nói, mới năm trước hắn dùng 80 vạn để mua cây tử đằng này, làm sao có thể qua tay người khác với giá 20 vạn."
Lời Trần Phúc Hải nói khiến ở đây một mảnh xôn xao, mặc dù mọi người đã đoán được đáp án, thế nhưng khi nghe chính Trần Phúc Hải mở miệng thừa nhận vẫn cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi.
Ánh mắt của Phương Minh nhìn Trần Phúc Hải, tiếp tục nói: "Thật ra muốn tìm một người có thuộc tính Mộc tương đối vượng trong ngũ hành cũng không khó, thế nhưng còn thêm điều kiện người này nhất định phải yêu thích hoa cỏ, hơn nữa còn phải có đủ năng lực kinh tế để mua chậu hoa này, kể ra cũng không dễ dàng, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn tình nguyện lỗ vốn vài chục vạn cũng phải vội vã không chờ nổi bán chậu hoa này cho ông, bởi vì chờ đợi thêm nữa, cũng không biết có thể gặp người thỏa mãn điều kiện nữa hay không..."
Nghe được lời của Phương Minh, Trần Phúc Hải gật đầu, bởi vì trong điện thoại, nguyên chủ của cây tử đằng cũng đã thẳng thắn nói với hắn như thế.
"Về lai lịch của cây tử đằng này, hắn nói như thế nào?"
Phương Minh nhìn về phía Trần Phúc Hải, đây là vấn đề mà cậu quan tâm nhất, dựa theo lẽ thường, cho dù cây tử đằng này có linh trí của mình cũng không nhất định sẽ hại người, giống như như mấy cây đại thụ trong thôn làng vậy, thậm chí phần lớn đều có thiện tâm.
"Cây tử đằng này hắn đã chăm sóc một năm, chẳng qua bản thân hắn mới biết cây tử đằng này có gì đó quái lạ từ trong miệng một người ba tháng trước, mà sau khi hắn điều tra cẩn thận đã phát hiện, kỳ thực lai lịch của cây tử đằng này cũng không đơn giản."
Đối mặt với mấy lời chất vấn của Trần Phúc Hải ở trong điện thoại, đối phương lựa chọn thẳng thắn thành khẩn trả lời, hẳn hắn thẳng thắng như vậy cũng là vì thấy hổ thẹn với Trần Phúc Hải.
"Cây tử đằng này thực sự đã trải qua rất nhiều đời chủ, mà trong đó có hơn phân nửa chủ đều không được chết tử tế, sau khi ông Trương biết cây tử đằng này có vấn đề lập tức bắt đầu tìm người điều tra lai lịch của cây tử đằng, hao phí thời gian mấy tháng mới tra được."
Ông Trương, chính là người chủ tiền nhiệm của cây tử đằng này.
Người có thể tiêu tốn hơn 50 vạn để mua chậu hoa đương nhiên có bối cảnh không đơn giản, sau khi dốc hết sức lực điều tra, cuối cùng cũng đã điều tra xong lai lịch của cây tử đằng này.
"Lúc mới bắt đầu cây tử đằng này sinh trưởng trên đất, được người ta phát hiện ở trong rừng, người chủ đầu tiên của cây tử đằng này thấy hình dáng của cây tử đằng không tệ, cho nên mới đào cây tử đằng này lên dời vào trong chậu, mang về nhà cẩn thận chăm sóc bồi dưỡng, nhưng người chủ đầu tiên này không sống quá ba năm đã tạ thế, sau đó con cháu của người chủ đầu tiên này xuất ngoại, vì thế mới bán cây tử đằng này cho hàng xóm nhà mình, sau này lại dần dần chuyển qua tay của rất nhiều người."
Dựa vào tin tức mà ông Trương kia đã điều tra được, cây tử đằng này giống hệt như đồ cổ, không ngừng luân phiên đổi chủ, đương nhiên trong quá trình này cũng có một đoạn trống không, nhưng cái này không có ảnh hưởng quá lớn.
"Sau khi ông Trương kia được người khác chỉ điểm, đã biết cây tử đằng này có gì đó quái lạ, ngay từ đầu vốn ông ấy muốn hủy diệt cây tử đằng, nhưng vị cao nhân kia nói cho ông ấy biết cây tử đằng này không hủy được, bằng không sẽ mang đến tai họa khổng lồ, mà nếu như ông ấy muốn thoát khỏi cũng chỉ còn cách tìm cho cây tử đằng một người chủ khác mà thôi."
Cây tử đằng này đã từng nhận nhiều chủ như vậy, những người chủ này chia làm hai loại, một loại là phát hiện cây tử đằng này cổ quái nên mau chóng bán cây tử đằng cho người khác, một loại là không thể phát hiện điểm cổ quái của cây tử đằng, cuối cùng vì vậy mà chết, mà cây tử đằng lại từ từ rơi vào tay của những người khác.
"Từ trong miệng của người đã chỉ điểm kia, ông Trương biết có thể quá trình sinh trưởng của cây tử đằng này không tầm thường, thậm chí rất có thể nó đã lớn lên từ một nơi tà ác nào đó cho nên mới phải hại người."
"Không đơn giản như vậy."
Phương Minh lắc đầu, thấy biểu tình nghi hoặc của Trần Phúc Hải, giải thích nói: "Trong nhiều đời chủ nhân của cây tử đằng này, kỳ thực có thể chia làm hai loại, một loại chính là loại người giống như ông Trương kia, biết cây tử đằng có gì đó quái lạ, mà một loại thì không hề hay biết gì, mà trong số những người không biết gì này lại phân ra hai loại tình huống, một loại là phù hợp với điều kiện, một loại là không phù hợp với điều kiện."
"Không phù hợp với điều kiện?"
Trần Phúc Hải lập lại lời nói của Phương Minh, mà đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử Du cũng sáng ngời, nói: "Em hiểu được, những người chủ không phù hợp với điều kiện này đều là loại trở thành chủ của chậu hoa sau khi người chủ tiền nhiệm phụ hợp với điều kiện chết đi."
Ngay khi Phương Minh nói dứt lời Diệp Tử Du đã hiểu ý trong lời nói của Phương Minh, mượn nhà họ Trần làm ví dụ, nếu như không có anh Phương Minh chỉ điểm, có lẽ ông cụ Trần sẽ không phát hiện được cây tử đằng này có điểm cổ quái, như vậy chờ khi ông cụ Trần già đi, chậu hoa tử đằng sẽ rơi xuống trên tay hậu bối của ông cụ Trần, mà đám hậu bối của ông cụ Trần cũng không biết cây tử đằng này có điểm cổ quái.
Không biết cây tử đằng cổ quái, hơn nữa cũng có thể ngũ hành không phù hợp, như vậy liệu đám hậu bối của ông cụ Trần có rơi vào kết cục giống ông cụ Trần hay không? Mặt khác vì không biết tình hình thực tế mà đám hậu bối nhà họ Trần lựa chọn bán cây tử đằng này đi, liệu theo đó họ có bị cây tử đằng này trả thù hay không?
"Người có ngũ hành không phù hợp hẳn sẽ không bị cây tử đằng trả thù, bởi vì giữa hai người không cách nào hình thành cảm ứng, thẳng đến khi cây tử đằng lại rơi vào tay người chủ có ngũ hành đáp ứng đủ điều kiện."
Phương Minh đưa ra đáp án.
Lương Chính Kiều trầm ngâm một lát, nói: "Nếu là như vậy, lão Trần có thể coi như không biết, sau đó mau chóng bán cây tử đằng này cho người khác được không?"
"Không đơn giản như vậy, chỉ cần là người có ngũ hành phù hợp đồng nghĩa với đã thành lập liên hệ là cùng cây tử đằng, bọn họ chỉ có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất chính là chăm sóc cây tử đằng này đến chết đi, nói như vậy liên hệ sẽ được tự động hóa giải, hoặc chính là tìm được người phù hợp kế tiếp, sau đó chuyển dời cây tử đằng này cho người chủ đời kế."
Đám người ở đây bởi vì lời của Phương Minh mà tập thể im lặng.
Bởi vì dựa theo lời của Phương Minh nói, vậy Trần Phúc Hải chỉ có hai lựa chọn duy nhất, hoặc là tự mình gánh chịu hậu quả, vì thế mà phải trả giá bằng cả tính mệnh, hoặc chính là hãm hại những người khác, nhưng hành động này thật sự quá ích kỷ, đám người ở đây cũng không biết nên nói như thế nào.
Đứng ở góc độ của Trần Phúc Hải cùng người nhà họ Trần, đây là không có biện pháp nào để tự cứu, nhưng đứng ở góc độ của người ngoài, đây không phải là hành vi ích kỷ đúng chuẩn đạo hữu chết nhưng bần đạo không chết sao?
"Tiểu Phương à, lẽ nào thật sự không còn cách nào để giải quyết sao? Chỉ có hai lựa chọn duy nhất này thôi sao?"
Sau khi Lương Chính Kiều hỏi xong, Trần Phúc Hải cùng cháu của hắn đều mang trên mặt vẻ chờ mong nhìn về phía cậu, nhất là cháu trai của Trần Phúc Hải, càng mang vẻ mặt khẩn cầu: "Cậu Phương, cậu có thể nhìn ra vấn đề, khẳng định cũng là người có bản lãnh, còn xin cậu ra tay cứu giúp, nhà họ Trần chúng tôi vô cùng cảm kích."
"Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, nếu muốn giải quyết vấn đề này còn phải tìm được căn nguyên, nếu như tôi không đoán sai thì vấn đề nằm phần đất mà cây tử đằng này đã sinh trưởng."
Câu trả lời của Phương Minh khiến sắc mặt Trần Phúc Hải trở nên buồn bã, muốn tìm vị trí nơi cây tử đằng sinh trưởng là việc khó tới mức nào, mấy trăm năm, người chủ đầu tiên của cây tử đằng này đã sớm chết rồi, làm gì còn ai biết được cây tử đằng này sinh trưởng ở nơi nào kia chứ?
"Trần lão, nếu muốn tìm được nơi cây tử đằng này sinh trưởng cũng không phải là không thể, nhưng cần chính ông xuất lực, có thể sẽ có chút đau đớn, không biết ông có thể chịu nổi hay không?"
Phương Minh biết Trần Phúc Hải đang suy nghĩ gì, muốn tìm được nơi cây tử đằng sinh trưởng cũng không phải là chuyện không có khả năng, nhưng quá trình này cần Trần Phúc Hải phối hợp, hơn nữa quá trình cũng không nhẹ nhàng đơn giản chút nào.
"Tôi nguyện ý phối hợp." Trần Phúc Hải nghe được lời nói của Phương Minh, trên mặt thoáng hiện lên vẻ hy vọng.
"Vậy là tốt rồi." Phương Minh gật đầu, đồng thời nhìn về phía người nhà họ Lương nói: "Cháu cần một lư hương."
"Trong nhà có."
Rất nhanh, Lương Cường đã cầm một lư hương qua đây, bên trong lư hương còn có chút hương tro, này là lư hương dùng để tế bái tổ tiên, vì năm mới đã sắp tới nên người nhà họ Lương đã sớm mua xong mấy vật dụng như lư hương này về.
Phương Minh đặt lư hương kia lên bàn, sau đó tự mình đốt lên ba chi thiền hương, sau đó lại để Trần Phúc Hải cũng điểm ba chi thiền hương.
"Trần lão, có thể phải mượn dùng một chút máu của ông mới được."
Sau khi thắp hương xong, Phương Minh nắm lấy ngón tay Trần Phúc Hải, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua vị trí đầu ngón trỏ của Trần Phúc Hải, Trần Phúc Hải ngược lại hít một hơi, nét mặt già nua co quắp một cái, mà đợi khi ngón tay của Phương Minh lấy ra, máu liền thuận theo nơi đầu ngón tay của Trần Phúc Hải chảy ra.
"Nhỏ máu lên trên cây tử đằng này đi." Phương Minh ở một bên vội vã nhắc nhở.
"Ah, được."
Trần Phúc Hải lập tức đặt ngón tay lên phía trên cây tử đằng, máu nhỏ xuống rơi vào trên cây tử đằng, trong nháy mắt lập tức bị hấp thu hết.
"Tiếp tục."
Liên tiếp giọt mười mấy giọt, cây tử đằng vẫn không chút thay đổi, Phương Minh thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của cháu trai Trần Phúc Hải đang đứng một bên, trực tiếp quét mắt nhìn qua, để hắn không dám mở miệng.
Rốt cục Trần Phúc Hải cũng đã là người có tuổi, thân thể cũng không còn khỏe mạnh như người trẻ tuổi, chỉ giọt chừng mười mấy giọt máu như vậy mà sắc mặt đã hơi trắng bệnh, đồng thời miệng vết thuơng kia cũng không có quá nhiều máu chảy ra.
"Trần lão, đắc tội."
Phương Minh một phát bắt được tay Trần Phúc Hải, ngay sau đó ngón tay cậu xẹt qua nơi ngón tay của Trần Phúc Hải, năm ngón tay của Trần Phúc Hải đều xuất hiện vết thương, tốc độ máu nhỏ xuống cũng nhanh hơn lúc ban đầu mấy lần, đương nhiên, trình độ tái nhợt trên mặt Trần Phúc Hải cũng cần nghiêm trọng hơn trước đó vài lần.
Một màn này khiến cháu trai Trần Phúc Hải nhìn mà đau lòng không thôi, những người khác nhìn thấy vậy cũng lo lắng, Trần Phúc Hải đã lớn tuổi như thế rồi mà còn bị lấy nhiều máu như thế, nhưng nghĩ tới lúc trước Phương Minh căn dặn, mọi người chỉ có thể nhìn mà không thể nói, chỉ có thể yên lặng quan sát.
Mười mấy giây sau, lần này rốt cục cây tử đằng cũng có biến hóa, tầng ngoài của cây tử đằng chậm rãi hiện lên một vòng sáng, đây là một vòng sáng màu đỏ, mà khi nhìn thấy vầng sáng này xuất hiện, con mắt Phương Minh sáng ngời, quát lên: "Đặt tay lên trên cây tử đằng."
Tinh thần của Trần Phúc Hải có chút hoảng hốt, Phương Minh vừa quát một câu như vậy khiến thân thể hắn run một cái, lúc này mới phản ứng được, lập tức tranh thủ đặt ngón tay lên trên cây tử đằng, mà theo ngón tay rơi vào trên cây tử đằng, toàn bộ biểu tình trên mặt Trần Phúc Hải lập tức thay đổi, bởi vì hắn phát hiện hình như hình ảnh trước mắt đã thay đổi.
"Ngưng thần tĩnh tâm, tỉ mỉ xem hình ảnh trước mắt, miêu tả lại nơi ông đã nhìn thấy."
Trần Phúc Hải phát hiện bản thân mình đã vào trong một cái sân, giữa lúc hắn đang cảm thấy nghi ngờ, đột nhiên giọng nói của Phương Minh vang lên ở bên tai hắn, lúc này hắn mới bắt đầu đánh giá bốn phía, đồng thời cũng mở miệng miêu tả lại nơi hắn đã nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận