Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 965: Quỷ khí che thiên

Chương 965: Quỷ khí che thiên
Dương Thiên Hòa đi rồi, ở đây chỉ còn sót lại Lưu Nguyệt cùng hai cha con Cù Trì Bằng.
"Cái kia… Đại nhân..."
Cù Trì Bằng muốn nói lại thôi, nhưng hắn vẫn phải mở miệng, lần này hắn đã đắc tội rất sâu với Dương Thiên Hòa, nếu như hai vị đại nhân này không dẫn mình đi cùng khẳng định mình sẽ bị Dương Thiên Hòa trả thù.
"Ngươi muốn đi cùng chúng ta? Tại sao lại muốn đi theo chúng ta?"
Đối mặt với câu hỏi ngược của Lưu Nguyệt, Cù Trì Bằng nóng nảy, hắn đã vì con gái mà đắc tội với Dương Thiên Hòa, nếu như hai vị đại nhân không giữ lời hứa chắc chắn sau này hắn sẽ rất thảm.
"Đại nhân, đương nhiên hai ngài không cần để Dương Thiên Hòa vào trong mắt, ở trong mắt hai ngài hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng đối với chúng tôi Dương Thiên Hòa chính là một nhân vật lớn, nếu hai ngài cứ đi như vậy chắc chắn hắn sẽ trả thù tôi."
Chỉ thiếu chút nữa Cù Trì Bằng đã nói thẳng ra rằng các người không thể lừa con gái của tôi rồi không quan tâm tới lão già như tôi đây đó chứ? Tôi đây là mua một tặng một đấy.
"Ai nói với ngươi chúng ta muốn đi?"
Lưu Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Cù Trì Bằng, lời của hắn khiến Cù Trì Bằng sửng sốt một chút, hai vị đại nhân này không đi, chẳng lẽ còn muốn lưu lại ở sơn thôn nhỏ này?
"Không phải trấn các ngươi đang chọn trấn chủ mới sao, ta thấy ngươi cũng không tệ, có thể đi tự đề cử mình."
"Tôi?" Ngón tay Cù Trì Bằng chỉ mình, sau một khắc lập tức vội vàng lắc đầu, nói: "Đại nhân, ngài đừng mang tôi ra làm trò đùa nữa, ngay cả hộ tịch tôi cũng không có làm sao có thể có tư cách tranh cử?"
Tuy rằng phía trên đã nói để đám quỷ hồn trong trấn bọn họ tự bầu một người, nhưng đây rõ ràng chính là do người anh rể kia của Dương Thiên Hòa làm ra, chỉ có phần tư cách và sự từng trải của Dương Thiên Hòa là còn kém một chút để đảm nhiệm chức trấn chủ, nếu như để phía quận thành bên kia sắp xếp đương nhiên chức vị này sẽ không đến phiên Dương Thiên Hòa, vì thế biện pháp duy nhất chính là để thôn trấn tự bầu.
Về phần mình, đừng nói phía sau không có chỗ dựa, cho dù phía sau hắn có chỗ dựa vững chắc giống Dương Thiên Hòa cũng vô dụng thôi, dù sao thì bản thân mình cũng không có hộ tịch, cũng giống như một người nước ngoài muốn chạy tới Trung Quốc tranh cử chức vị quan viên, căn bản chính là chuyện không thể nào.
"Không hộ tịch tính là gì, có hai người chúng ta ở đây, hộ tịch không là vấn đề."
Trong lòng Lưu Nguyệt đã nghĩ kỹ kế hoạch, đó chính là bản thân mình âm thầm ra tay tiêu diệt Dương Thiên Hòa, sau đó để một người biết nghe lời trên trấn thượng vị, tiếp theo lại để người vừa thượng vị giải quyết vấn đề hộ tịch của Dương Thiên Hòa, chậm rãi bồi dưỡng Dương Thiên Hòa.
Muốn làm chuyện này cũng không khó, anh ta tin rằng trong trấn này có rất nhiều người ngấp nghé chức vị trấn chủ, chỉ vì sợ bối cảnh của Dương Thiên Hòa mới không dám động tâm tư này mà thôi.
"Vậy đa tạ hai vị đại nhân."
Trên mặt Cù Trì Bằng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, hắn không biết vị đại nhân này định làm gì để giải quyết vấn đề hộ tịch của hắn nhưng nếu đại nhân đã lên tiếng, vậy khẳng định là có biện pháp, hắn chỉ cần cung kính đợi tin lành là được.
"Tử Huyên, con ở lại đây với đại nhân đi, nhớ hầu hạ đại nhân thật cẩn thận, cha rời đi trước."
Sau khi nói chuyện với nhau thêm vài câu, Cù Trì Bằng có ý muốn rời khỏi, thế nhưng hắn lại để con gái mình ở lại. Mà Cù Tử Huyên cũng không mất hứng chút nào, ngược lại còn xấu hổ gật đầu đáp ứng.
"Hầu hạ ta làm gì, con gái của ngươi cũng không phải tỳ nữ của ta mà là tỳ nữ của cậu ấy, chờ sau khi cậu ấy ra ngoài sẽ gọi con gái ngươi qua đây, hiện tại cứ dẫn theo con gái ngươi rời khỏi trước đi."
Nghe được lời của Lưu Nguyệt, trên mặt Cù Tử Huyên lộ ra vẻ thương tâm cùng thất vọng, nhưng lại không dám ngỗ nghịch, chỉ có thể giương mắt nhìn cha mình.
"Vậy... Vậy được rồi."
Cù Trì Bằng gật đầu, dù sao thì đại nhân cũng đã đáp ứng vấn đề này, cũng không sợ đại nhân thay đổi, vừa vặn hắn cũng có một chút việc muốn dặn dò con gái mình.
Hai cha con nhà họ Cù rời đi, Lưu Nguyệt lại khôi phục dáng dấp nhàn nhã như dạo chơi, anh ta cho rằng không bao lâu nữa Phương Minh sẽ ra ngoài, nhưng không nghĩ tới không bao lâu nữa này lại chính là ba ngày.
Thời gian ba ngày trôi qua, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, thế nhưng quỷ khí từ bốn phương vẫn liên tục không ngừng dũng mãnh tuôn vào phòng.
Không chờ được Phương Minh xuất hiện nhưng Lưu Nguyệt lại chờ được một đám khách không mời mà đến đến.
Dương Thiên Hòa đã rời đi kia lại quay lại, chẳng qua lần này hắn không phải người dẫn đầu, ngược lại còn đứng ở phía sau đoàn người.
"Nghe nói có đồng nghiệp đến bản quận, bổn thành chủ cố ý tới thăm hỏi trước."
Một tiếng sấm nổ vang, đó là tiếng nói phát ra từ trong miệng người thanh niên đi đầu.
Người đàn ông này long hành hổ bộ, cả người tản ra quỷ khí mạnh mẽ, mà hai lão già đi theo sau lưng hắn cũng có quỷ khí quanh quẩn, hai cha con Cù Trì Bằng cùng Cù Tử Huyên còn không dám thở mạnh một chút.
Người đến chính là thành chủ quận thành cùng hai tâm phúc của hắn.
"Đây là gọi chỗ dựa sau lưng tới lấy lại danh dự cho mình sao?"
Lưu Nguyệt duỗi lưng mệt mỏi, mắt hơi híp, ba người trước mắt này đại khái tương đương với cảnh giới Địa Cấp tầng chín, dựa theo thực lực của mấy người này đoán chừng quận trưởng một quận chỉ có thực lực tương đương với cường giả Thiên Cấp trong giới tu luyện ở dương gian.
Địa Cấp tầng chín, cảnh giới không trên mình, đương nhiên cũng không thể nhìn ra sơ hở trên người mình.
"Nếu đã tới thăm hỏi cũng đã nhìn thấy bản tọa, vậy thì lưu lại chút lễ vật rồi hãng rời đi đi." Lưu Nguyệt lạnh lùng nói.
Nghe được lời của Lưu Nguyệt, vẻ mặt Tề Hưng Chân trở nên âm trầm, mà lão già tâm phúc phía sau hắn lại phẫn nộ quát: "Các hạ không khỏi quá không coi ai ra gì, thành chủ đại nhân nhà ta thật lòng thăm hỏi..."
"Chờ đã, sao bản tọa lại không coi ai ra gì?" Lưu Nguyệt cắt đứt lời của ông lão, đáp: "Nếu đã nói là tới thăm hỏi thì hẳn là vì muốn gặp mặt bản tọa, hiện tại đã gặp được bản tọa rồi chẳng lẽ không nên lấy ra một món quà đại biểu cho tấm lòng sao? Bản tọa nhận quà của thuộc hạ cũng coi như đã nhận phần tâm ý này, có chỗ nào sai sao?"
"Hay là các ngươi chỉ mượn danh thăm hỏi mà thực tế lại có có mưu đồ khác, cho nên căn bản không hề chuẩn bị lễ vật gì?"
Nhìn ánh mắt giễu cợt của Lưu Nguyệt, vẻ mặt Tề Hưng Chân càng thêm u ám, tuy rằng hắn chỉ đạt tới cảnh giới Ngũ phẩm nhưng bởi vì quan hệ sau lưng, cho dù là quận trưởng đại nhân cấp bậc Lục phẩm cũng không dám sĩ diện qua loa đối với hắn, ở toàn bộ quận thành hắn càng là tồn tại giống hệt thổ hoàng đế, nào đã bị ai chế nhạo như vậy bao giờ?
Dường như người trước mắt này chỉ có cảnh giới Ngũ phẩm giống như mình, cũng không thể khiến mình kiêng kỵ bao nhiêu, sở dĩ hắn đè nén tính tình là bởi vì cái vị còn đang ở trong phòng kia.
Có thể dẫn động nhiều quỷ khí như vậy tất nhiên người trong phòng là một vị cường giả Lục phẩm, tuy rằng sau lưng hắn có chỗ dựa nhưng cũng không muốn tùy tiện kết thù kết oán với một vị cường giả Lục phẩm, chí ít là ở trước khi chưa thăm dò rõ ràng lai lịch của đối phương.
"Ngươi đã nói như vậy, vậy bổn thành chủ cũng đi thẳng vào vấn đề luôn, các hạ đả thương em vợ của ta ngay trên địa bàn của ta, phải chăng nên cho ta một câu trả lời công bình?"
"Trả lời, ngươi muốn trả lời cái gì?"
Lưu Nguyệt cười lạnh liên tục, sau một khắc bóng người lập tức biến mất ở ngay tại chỗ.
"Không tốt!"
Tề Hưng Chân cũng làm ra phản ứng một cách nhanh chóng, thân thể chắn trước mặt Dương Thiên Hòa, vậy mà sau một khắc thân thể của hắn lại lảo đảo lui về phía sau vài bước, bởi vì Lưu Nguyệt đã xuất hiện ở trước người hắn.
Quyền của hai người đối chạm chính diện với nhau, rất rõ ràng Tề Hưng Chân không phải đối thủ của Lưu Nguyệt.
Đã không có Tề Hưng Chân ngăn cản, Dương Thiên Hòa phát hiện Lưu Nguyệt đang ở ngay trước mặt mình, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, hắn không nghĩ tới ngay cả anh rể của mình cũng không phải đối thủ của người nọ, quan trọng nhất là hắn không ngờ người này lại phách lối như vậy, dám ra tay ở ngay trước mặt anh rể mình.
"Xem ra lần trước dạy dỗ ngươi còn chưa đủ, đã như vậy, vậy lần này lại dạy dỗ ngươi sâu sắc hơn một chút đi."
Lưu Nguyệt nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, Dương Thiên Hòa té bay ra ngoài y hệt tơ liễu, sau khi rơi xuống mặt đất đã không rõ sống chết.
Rầm!
Ngay khi Lưu Nguyệt ra tay đập bay Dương Thiên Hòa, hai vị lão già tâm phúc của Tề Hưng Chân cũng đồng loạt ra tay ngay sau đó, mà Tề Hưng Chân cũng tức giận ra tay lần nữa.
Ba vị cường giả Ngũ phẩm đồng thời ra tay, hiển nhiên cũng nhìn ra sự mạnh mẽ của Lưu Nguyệt.
Hai cha con nhà họ Cù ở bên cạnh cũng đã nhìn tới ngẩn người, hai người đều không nghĩ tới vị đại nhân này lại dũng mãnh quá mức như vậy, một lời không hợp liền trực tiếp ra tay, căn bản là không hề đặt thành chủ vào mắt.
Quan trọng nhất là vị đại nhân này có thể lấy một đối ba lại vẫn không rơi vào thế hạ phong, ngược lại ba người thành chủ bị đánh tới không có sức hoàn thủ, nếu cứ tiếp tục như vậy đương nhiên ba người thành chủ sẽ thất bại.
Rầm!
Một lão già tâm phúc của Tề Hưng Chân bị Lưu Nguyệt đánh trúng một đấm, trong nháy mắt quỷ khí trên người tiêu tán hơn phân nửa, đối với loại quỷ tu như bọn hắn thì quỷ khí giống như dòng máu của bọn hắn vậy, quỷ khí tiêu tán hơn phân nửa đại biểu cho bị thương nặng mất máu quá nhiều.
"Khinh người quá đáng, các hạ làm vậy là muốn khiêu chiến với toàn bộ quận thành sao? Muốn khiêu chiến với toàn bộ Lạc Sơn?"
Tề Hưng Chân càng đánh càng kinh hãi, hắn đã có chút hối hận vì chuyến hành trình này, rơi vào đường cùng chỉ còn cách lấy tên tuổi của sơn chủ ra dọa đối phương.
Bất kể như thế nào, hắn cũng là thành chủ bản quận thành, là do phủ sơn chủ tự mình sách phong, nếu như mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chắc chắn phủ sơn chủ sẽ phái người đến điều tra, bởi vì hành vi này chính là trắng trợn khiêu khích sơn chủ đại nhân.
Lấy thần thông của sơn chủ đại nhân, đừng nói là cảnh giới Ngũ phẩm, cho dù là cường giả Lục phẩm cũng không chỗ để trốn.
Thế nhưng có một điều Tề Hưng Chân lại không biết, cái danh sơn chủ mà hắn bưng ra kia có thể sẽ có uy hiếp với quỷ tu ở cõi âm, nhưng đối với Lưu Nguyệt lại chẳng có tác dụng gì, bởi vì căn bản Lưu Nguyệt không phải quỷ tu ở cõi âm, cùng lắm thì chạy về dương gian là được.
Rầm!
Một lão già khác bị Lưu Nguyệt dùng một đấm đánh nát hai phần ba quỷ khí, đã mất đi lực chiến đấu.
Sắc mặt Tề Hưng Chân run lên, đối mặt với ánh mắt tràn ngập sát ý của Lưu Nguyệt, giờ phút này hắn đã muốn rút lui.
"Được rồi, các hạ đả thương người trên địa bàn của bản quận trưởng, chẳng lẽ thật sự cho rằng bản quận không người sao?"
Một tiếng tiếng quở trách truyền đến, nghe được thanh âm này, trên mặt Tề Hưng Chân lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội vã hô lên: "Quận trưởng đại nhân cứu ta."
Vẻ mặt Lưu Nguyệt trở nên ngưng trọng lên, bởi vì tiếng quát vừa rồi vang lên khiến quỷ khí trên người anh ta tiêu tán hơn phân nửa, quỷ khí tiêu tán không thể khiến anh ta bị thương tổn gì thế nhưng không có quỷ khí che lấp, thân phận chân thật của anh ta rất dễ dàng bại lộ.
Một ông lão mặc áo đen cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trước mặt Tề Hưng Chân.
"A?"
Ông lão liếc nhìn Lưu Nguyệt, nhíu mày lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, đang chuẩn bị mở miệng, chẳng qua vừa lúc đó, đột nhiên căn phòng sau lưng Lưu Nguyệt tóe ra quỷ khí khủng bố, quỷ khí này vừa tràn ra trực tiếp bao phủ toàn bộ thôn này lại, cũng che kín bầu trời phía trên thôn.
Quỷ khí che trời!
Tròng mắt ông lão co rút lại một chút, bởi vì hắn hiểu cảnh tượng kỳ dị như vậy đại biểu cho cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận